Anh không tin, sáng thứ bảy, còn sớm như vậy, cô lại không đi làm, có thể đi nơi nào được chứ?
"Thiên Tầm là bạn gái của tôi, hy vọng cô đừng gây khó khăn, hay. . . . . .
cản trở từ bên trong." thời điểm nên bén nhọn, anh sẽ không khách khí ,
Thiên Tầm rời khỏi anh, người phụ nữ này là đồng lõa, anh còn có thể giữ vững phong độ nói chuyện với cô, là do anh được tu dưỡng tốt.
An Mật Nhi nhíu mày."Anh không tin?"
"Căn cứ vào một chút manh mối, cùng với thái độ không thân thiện của cô, tôi hoàn toàn có lý do hoài nghi lời nói của cô."
Cho nên nói, cô ghét luật sư! Nhất là anh! Không tin thì không tin, nói một câu là đủ rồi, còn vòng vèo thêm vào một đống nhảm nhí!
Chợt lóe lên ý tưởng, cô không đuổi anh, ngược lại còn cười.
"Thiên Tầm thật sự không có ở đây, không tin chính anh vào tìm đi." Nói xong cô lập tức xoay người, để anh vào lục soát.
Trên mặt Đường Sĩ Thành lộ vẻ nghi ngờ, không tin cô dễ dàng thương lượng như vậy, thoải mái cho anh vào tìm người?
Sau khi nhìn qua mỗi gian phòng, tìm khắp nơi vẫn không thấy, hoài nghi của anh biến mất, quả thật Thiên Tầm không có ở đây.
"Cô ấy đi đâu?"
"Không phải đi đâu, mà là không có ở chỗ tôi."
"Cô ấy chuyển đi?"
Nghi vấn của Đường Sĩ Thành rất nhanh được giải đáp, bởi vì trong nhà có
chút lộn xộn, ở phòng khách có ấm trà để qua đêm chưa uống hết, trong
bếp chén bát cũng chưa rửa, người luôn chăm chỉ làm việc nhà lại sạch
sẽ, gọn gàng như Thiên Tầm, chắc chắn sẽ không để những chuyện như vậy
xảy ra.
"Muốn tìm cô ấy, này, đây là địa chỉ." cô đưa cho anh một tờ giấy, trong khi anh đang thị sát từng phòng, tìm kiếm bóng dáng giai nhân thì cô đã chuẩn bị xong.
Đường Sĩ Thành nhìn địa chỉ trong tay, thật khó tin khi cô lại đưa cho anh dễ dàng như vậy.
"Không tin, thì vứt đi! Lúc ra ngoài phiền anh đóng cửa dùm, cám ơn." Vẻ mặt
cô không sao cả, cô biết sự đa nghi của luật sư vốn rất nặng, thật đúng
là bệnh nghề nghiệp!
An Mật Nhi ngáp dài một cái, tự mình đi về phòng, khoát khoát tay, tỏ vẻ không tiễn.
Một lát sau, cô nghe được tiếng đóng cửa, chứng tỏ người ta đã rời đi, vùi
mình ở trong chăn, cô không nhịn được nâng lên một nụ cười mờ ám.
Cũng tốt, cho họ Đường một bài học, dạy anh ta không nên chờ đến khi mất đi thì mới hiểu được có người yêu là việc tốt như thế nào, nhắm mắt lại,
cô tiếp tục ngủ.
Đường Sĩ Thành lần theo địa chỉ tìm nơi ở của Thiên Tầm.
Đến chỗ quản lý báo tên, nhưng vừa nghe nhân viên dùng điện thoại nói chyện với chủ nhà, mặt Đường Sĩ Thành lập tức biến sắc.
Chủ nhà là nam?
Tại sao Thiên Tầm lại ở trong nhà một người đàn ông xa lạ?
Lòng loạn như ma, anh cố khắc chế những suy đoán vẩn vơ, lên thang máy,
trong tấm gương phản chiếu sắc mặt âm trầm, khó coi của anh.
Sẽ
không, Thiên Tầm không thể nào thay lòng nhanh như vậy! Anh không tin,
bởi vì anh hiểu rất rõ Thiên Tầm có bao nhiêu không nỡ khi rời khỏi anh, nhưng theo con số đang dần lên của thang máy, anh càng ngày càng không
nắm chắc.
Trước khi thấy được chân tướng, anh sẽ không chết tâm!
Ra khỏi thang máy, tìm được số nhà chính xác, anh giơ tay lên, nhấn
chuông, sau rất nhiều lần, mới nghe được thanh âm có người tới mở cửa.
Đó là một người đàn ông ngoại quốc rất tuấn tú, Đường Sĩ Thành không khỏi giật mình.
Sam¬my cũng ngây dại, nhân viên quản lý nói có một vị khách họ Đường, anh cho
là một người bạn, nhưng sau khi thấy đối phương, mới biết không phải.
Người đàn ông ngoài cửa, mặc một thân tây trang rất có phong cách, vóc người
cao lớn, tướng mạo đường đường, trông rất lịch sự, trong tuấn dật có
kiên cường, giữa hào phóng lại có một phần khí độ quân tử, mắt thâm thúy có hồn, hơn nữa trong tay còn cầm một bó hoa hồng Mân Côi, thoạt nhìn
rất tuấn nhã mê người.
". . . . . ." Sam¬my mặt không biến sắc quan sát đối phương tỉ mỉ từ đầu đến chân, đồng thời, đối phương cũng quan sát anh.
"Tôi tìm Thiên Tầm." Đường Sĩ Thành nói rõ mục đích, thanh âm hàm chứa một
tia đè nén người khác không dễ phát hiện, trong con ngươi đen cất giấu
nộ hỏa, anh cố sức khắc chế không cho núi lửa bộc phát.
"Anh là. . . . . ."
"Đường Sĩ Thành." Anh nói ra tên của mình.
Khóe môi tuấn mỹ của Sam¬my nâng lên một nụ cười đầy sức quyến rũ, đôi mắt màu xanh dương nhìn thẳng vào mắt của anh.
"Tôi tên là Sam¬my." Anh vươn tay, bắn trở về một nụ cười hữu nghị đầy mê người.
Trong một giây Đường Sĩ Thành cảm thấy do dự, nhưng rất nhanh liền đưa ra
quyết định, nếu đối phương rộng lượng như vậy, anh đương nhiên không thể thua kém, anh vươn tay.
Một phút đã qua, ngoại trừ bắt tay, hai
người không có hành động nào khác, vẻ mặt của anh càng ngày càng nghiêm
túc, bởi vì đối phương luôn nhìn anh mỉm cười, tay cũng không buông ra.
". . . . . . Sam¬my tiên sinh."
"Vâng"
"Tôi tìm Thiên Tầm." Anh lạnh lùng, từng chữ từng chữ nói lại một lần nữa mục đích đến.
"Cái gì? Việc này, nhìn, tôi thật thất lễ, cư nhiên quên, thật xin lỗi thật
xin lỗi, mời vào." Sam¬my đưa tay ra, rất tự nhiên muốn đón lấy bó hoa
hồng lớn, đỏ tươi trong tay anh.
Đường Sĩ Thành ngăn trở cánh tay của đối phương, cất giọng lạnh lẽo cự tuyệt.
"Tự tôi cầm là được rồi."
Sam¬my rút tay về, không ngại vẻ mặt nghiêm túc cùng lạnh nhạt của anh, nhường đường, để anh đi vào, tầm mắt luôn nhìn theo giống như đào được bảo
vật.
Đường Sĩ Thành không ngờ tới đối phương tốt như vậy, còn vô
cùng nhiệt tình mời anh ngồi xuống, trong lòng không khỏi có cảm giác là lạ, một người đàn ông xa lạ tìm tới cửa, chỉ đích danh muốn gặp Thiên
Tầm, chẳng lẽ đối phương không tò mò về thân phận của anh?
Anh
ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn người đàn ông kia ra, vào bận rộn, trong
lòng thầm đoán quan hệ giữa người đàn ông ngoại quốc này và Thiên Tầm.
"Muốn uống cà phê hay trà?" , Sam¬my cười hỏi.
"Cà phê. . . . . ."
"Ở đây tôi chỉ có Latte, được không?"
"Cũng được. . . . . ."
"Xin chờ một chút."
Kế tiếp, lại thấy đối phương bận rộn, không bao lâu, một ly cà phê Latte cùng một đĩa bánh ngọt được bưng tới trước mặt anh.
“Mời dùng, hi vọng hợp khẩu vị của anh." Sam¬my nhu tình như nước chiêu đãi
anh, không lộ ra một chút thần thái cao ngạo nào, thừa dịp đối phương
không chú ý anh lặng lẽ vuốt vuốt ngực, làm lạnh lòng mình, đã lâu rồi
không tức giận đến thế.