Cuộc tranh cãi vừa
bạo phát, bởi vì một lời đề nghị không giải thích được của Sammy, trong
thoáng chốc hiện trường tràn ngập một cỗ không khí quỷ dị.
Thiên Tầm mở to mắt nhìn chằm chằm Sam¬my, cô nhất định đã nghe lầm.
"Anh đùa giỡn vậy? Bảo anh ấy đến ở? Đừng gây chuyện nữa."
"Có sao đâu? Nhiều người, càng náo nhiệt."
Náo nhiệt? Đây là cái lý do gì, đối với tính tình cổ quái của Sam¬my, cùng
những hành động hoặc ý tưởng không bình thường thỉnh thoảng xuất hiện,
cô đều không quan tâm, nhưng lần này, cô thật không hiểu rốt cuộc Sammy
đang nghĩ cái gì!
Cô và Sam¬my chỉ là bạn bè, cho nên khoản thời gian này ở lại đây, là bởi vì anh bị cảm.
Sam¬my bị cảm nghiêm trọng đến toàn thân đều đau đớn, tứ chi vô lực nằm ở trên giường, đôi lúc còn phát sốt, phần lớn thời gian, Sam¬my đều ngủ mê
man, cô *‘nghĩa bất dung từ’ chăm sóc anh, nấu ba bữa cơm, đúng giờ
đánh thức anh dậy uống thuốc, tránh việc anh ngủ quên.
(*Nghĩa bất dung từ: không chùn bước làm việc thiện)
Cuối cùng để cho tiện, cô dứt khoát tạm thời chuyển đến ở cùng anh, dù sao ở đây vẫn còn phòng trống , một mặt có thể tiết kiệm, mặt khác cũng dễ
dàng theo dõi bệnh tình của anh.
Bây giờ Sam¬my đã sớm bình phục, nhưng cô còn ở chỗ này, là bởi vì Sam¬my thích tài nấu nướng của cô,
lôi kéo không muốn cô đi, mà Sam¬my đã làm nũng thì cô không cách nào
cưỡng lại được, dù sao case chụp ảnh của người mẫu không phải ngày nào
cũng có, trước lúc tìm được công việc cố định, thích hợp hơn, thời gian
cũng nhiều, nên cô đồng ý, ở lại đây thêm một tháng.
Cô vốn tính
toán trong hai ngày nay sẽ trở về chỗ Mật Nhi, ai ngờ hôm nay Đường Sĩ
Thành lại đột nhiên tìm đến, còn nói những lời này chọc tức cô, cả cơ
hội giải thích cũng không cho. Cô quyết định để anh tiếp tục hiểu lầm,
làm bộ cùng Sam¬my lui tới, cố ý tức chết anh.
Sam¬my biết rõ
dụng ý của cô, sao đột nhiên lại đề xuất ý kiến kì quái như vậy? Tạm
thời không cần tra xét ý đồ của Sam¬my, lấy bản thân Đường Sĩ Thành cũng sẽ không đáp ứng.
"Anh đừng náo loạn nữa..., sao có thể để cho anh ấy đến đây ở chứ!" Cô tức giận nói.
"Có gì không thể."
Lần này, đến phiên Thiên Tầm cùng Sam¬my ngây người, nhất trí nhìn về phía nhân vật vừa lên tiếng.
Dũng cảm tiếp nhận khiêu chiến là thiên tính của luật sư, anh tiếp nhận
chiến thư Sam-my ném tới, cũng vì câu nói “ Sao có thể” kia của Thiên
Tầm , lúc đó anh liền quyết tâm rồi !
"Tôi đồng ý tiếp nhận khiêu chiến, cạnh tranh công bằng." vẻ mặt anh nghiêm túc, khiến Thiên Tầm
cũng cảm thấy kinh ngạc, nghi ngờ cùng luống cuống. Anh tìm về tự tin,
cũng hồi phục lý trí, suy nghĩ quả quyết như ngày thường.
Anh tin tưởng trong lòng Thiên Tầm, mình vẫn có địa vị, nếu không mặt cô cũng
sẽ không xuất hiện dáng vẻ phúc tạp, do dự không quyết đó.
"Thật
tốt quá, hoan nghênh, hoan nghênh." Trong ba người cao hứng nhất chính
là Sam¬my, anh bỏ lại Thiên Tầm bước lên trước, thân mật cầm tay Đường
Sĩ Thành, tận đáy lòng hoan nghênh sự gia nhập của anh, mà Thiên Tầm
đột nhiên bị đẩy ra, thiếu chút nữa đứng không vững.
Trái tim bị quấy rối của Thiên Tầm, rốt cuộc tỉnh táo trở lại, vội vàng tiến lên phản đối: "Không được, em không đồng ý."
Đường sĩ thành nhìn về phía cô ."Tại sao?"
"Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . ." Bởi vì nếu như anh ở lại, rất nhanh sẽ phát hiện lời nói dối của cô, hơn nữa như vậy cô cũng phải tiếp tục ở
lại.
Đường Sĩ Thành như hiểu ra nói;"Bởi vì em sợ anh."
"Nói bậy, ai sợ anh chứ, em, em mới không sợ !"
"Thiên Tầm, đừng như vậy, mọi người ở cùng một chỗ, mới có thể hiểu rõ nhau
hơn, cũng mới có thể hiểu ai với ai là thích hợp nhất."
Thiên
Tầm nhìn chằm chằm Sam¬my bằng ánh mắt quái dị, người này lúc nào thì
nói chuyện trở nên thánh khiết cùng lý tính như vậy? Một chút cũng không giống người luôn bốc đồng - Sam¬my.
"Nhưng mà ——" cô còn muốn
ngăn cản, không ngờ lại bị ánh mắt cảnh cáo của Sam¬my trừng trở về, hại lời nói cô còn chưa kịp thốt ra liền mắc nghẹn trong cổ họng.
"Chuyện tình cảm không thể hành động theo cảm tính, nếu không sau này có muốn
tiếc nuối, hối hận cũng không kịp, anh nói có đúng không ?" Khi anh quay lại, khuôn mặt đã khôi phục vẻ ôn hòa cùng tuấn mỹ, nở nụ cười nhìn
người đàn ông đẹp trai mê người trước mắt này.
Tình địch rộng
lượng, nguyện ý cạnh tranh theo cách của quân tử, Đường Sĩ Thành đem nó
trở thành sự khiêu chiến, dĩ nhiên sẽ không lùi bước, khí phách cũng
không thể thua đối phương, trên khuôn mặt nghiêm túc cô gắng nặn ra một
nụ cười tuấn nhã.
"Đầu tiên nên nói rõ, ở trận cạnh tranh này, tôi sẽ không khách khí."
"Tôi hiểu, không sao." Nụ cười càng thêm rực rỡ, không nhìn ra bất kỳ thái
độ đối địch nào, nhưng trong thân thiện lại hàm chứa tâm cơ bí hiểm.
Đường Sĩ Thành có dự cảm mình đã gặp phải đối thủ, người này nếu không phải
lòng dạ quá rộng rãi, chính là rất có tự tin, hoặc là, anh ta so với anh còn thông minh hơn, hiểu được cách lấy lui làm tiến, ngoài mặt hoan
nghênh anh tới cạnh tranh, nhưng thật ra muốn nhân cơ hội này nắm chặt
lòng của Thiên Tầm, cho thấy sự khác biệt của hai người, chặt đứt do dự
trong lòng cô.
Nếu đúng như vậy, tâm cơ người này không phải đáng sợ bình thường.
Cầm tay của đối phương, anh lại có một tia cảm giác rợn tóc gáy, chắc hẳn đây là một chiến dịch khó ứng phó.
Tuyệt đối không thể thua! Anh tự nói với mình.
Hai người đàn ông đều tự theo đuổi tâm tư của mình, bắt tay lập thành ‘ước
hẹn quân tử’, chỉ có mình Thiên Tầm, vẫn còn chưa hồi hồn.
Ánh mắt trừng cô vừa rồi, là có ý gì đây?