Dù nói thế nào, cũng
phải ưu tiên cho phái nữ mới đúng, huống chi Thiên Tầm là mục
tiêu chung của hai người họ, sao có thể để cho cô ngủ ở gian phòng kém
chất lượng nhất? Điều này thật không có đạo lý!
Ánh mắt vô tình
lại lãnh khốc kia, làm tim Sam¬my nhíu chặt , cõi lòng đầy khổ sở, vô
tội trả lời: "Thật ra thì tôi vốn muốn đem phòng tặng cho Thiên Tầm,
nhưng nói đi nói lại, cô ấy vẫn không chịu, tôi cũng hết cách." Chuyển
sang Thiên Tầm, tận tình khuyên nhủ cô: "Thiên Tầm, *em đừng cố chấp như vậy nữa, khiến cho tôi thật khó xử đó."
* Mình thay đổi cách xưng hô của Sammy trước măt Đường Sĩ Thành để phù hớp với hoàn cảnh đang đóng kịch của hai ngươi họ.
Gặp quỷ!
Quả đấm của Thiên Tầm ngứa ngáy, thật muốn tẩn Sam¬my một trận cho thoải
mái! Ban đầu là Sam¬my muốn cô nhường lại phòng, còn nói nếu không làm
như vậy, thật quá thất lễ đối với khách, nhưng bây giờ lại bày ra bộ
dạng che chở, đau lòng, anh giả vờ cũng quá giỏi đi!
Cô không
vạch trần, là vì Sam¬my nói ba người cùng ở một nhà, chỉ cần hai người
bọn họ tiếp tục mập mờ, thì mới có thể làm cho Sĩ Thành khẩn trương,
kích thích khát vọng trong nội tâm, đạt tới mộng đẹp ‘người có tình sẽ
thành"Thân thuộc"’, cô bị thuyết phục, cảm thấy đây quả là một ý kiến
hay.
Nhưng. . . . . . là do cô suy nghĩ nhiều hay sao? Cứ cảm
thấy có chỗ nào lạ lạ , nhưng lại nói không được, thật giống như bị
người ta tính kế.
Đường Sĩ Thành dĩ nhiên sẽ không để người phụ nữ âu yếm của mình chịu uất ức.
"Không cần, tôi sẽ ngủ ở phòng cất video." Không cho cô cơ hội từ chối, anh trực tiếp kéo va ly ra khỏi phòng.
"Anh không cần vì em!" đang định cự tuyệt, không ngờ anh đột nhiên quay
người lại, mặt cuối xuống, mà cô vừa đúng lúc đi về phía trước, cánh môi hai người, chỉ kém mấy centimét liền đụng phải.
"Nếu như em
không đồng ý, muốn cùng anh dùng chung phòng cất video cũng được." giọng nói của anh trở nên khàn khàn mà từ tính, mặc dù không chạm vào môi của cô, nhưng phun ra khí nóng, trêu chọc môi cô dấy lên từng trận tê
ngứa mà khô khốc, hai tai đỏ lên, len lén nuốt nước miếng, làm dịu đi cổ họng đang khô rát.
"Không được!" Sam¬my dĩ nhiên không tán
thành, chen vào giữa, kéo cự ly của bọn họ ra."Hai người không thể ngủ
cùng nhau, có ngủ cũng là hai người đàn ông chúng ta ngủ một phòng."
Đường Sĩ Thành quét mắt nhìn anh một cái, hừ lạnh không nói, bước ra ngoài.
Anh ngồi lên ghế sa lon ở phòng khách, mở va ly, lấy đồ dùng ra phân loại.
Trong va ly là những dụng cụ ngày thường để anh rửa mặt, tắm rửa, cùng với
hai bộ tây trang. Anh mang không nhiều, nghĩ rằng nếu không đủ, chỉ cần
trở về nhà lấy xong.
"Thật ra thì anh không cần phải khổ cực như vậy, chúng ta ngủ chung một giường lớn là được." Sam¬my đề nghị.
Đường Sĩ Thành chậm rãi quay đầu, dùng *lãnh mâu trừng nhiệt mắt, bởi vì đối
phương ngồi sóng vai với anh, một cái tay giống như rất quen
thuộc khoác lên vai anh. Nếu như Đường Sĩ Thành nhớ không lầm, bọn họ
là tình địch, sao chỉ thoáng chốc đã biến thành bạn tốt vậy chứ?
*Lãnh mâu trừng nhiệt mắt: mắt lạnh trừng mắt nóng.
Sam¬my nhìn anh, tâm ý tương thông an ủi.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không để ý ."
Ai quản suy nghĩ của anh ta làm quỷ gì chứ?
"Nhưng tôi để ý." Đường Sĩ Thành đứng lên, lạnh lùng đi đến phòng tắm, bất kể
Sam¬my biểu hiện thân thiện cỡ nào, ở trong mắt của anh, đối phương chỉ
có một thân phận —— tình địch.
Vào phòng tắm, anh đem dao cạo râu, bàn chải, kem đánh răng, khăn lông và mấy thứ đồ dùng cần thiết, để vào vị trí.
Tiếp đó, anh rời khỏi phòng tắm, trở lại phòng khách, đem mấy thứ còn lại
dọn vào phòng chứa video, trước hết tìm một chỗ treo tây trang lên, về
phần những bộ quần áo cùng đồ dùng hằng ngày khác, đặt ở trong va ly là
được, khi nào cần sẽ lấy ra .
Sau đó, đem chiếc nệm để ở góc
tường, tìm một vị trí thích hợp trải ra, sàn ở phòng này làm bằng gỗ,
chỉ cần trải lên tấm nệm cùng chiếc chăn bông thật dày, là có thể ngủ
thoải mái.
Những chuyện này làm rất đơn giản, cũng không có gì
khó khăn, nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, thái dương không vui khẽ co rút, rốt cuộc không nhịn được quay đầu lại, lạnh lùng
nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia.
"Anh nhất định phải đứng bên cạnh, nhìn chăm chú như vậy sao?"
Lúc ở phòng tắm cũng nhìn!
Ở phòng khách cũng nhìn!
Giờ đến căn phòng này, vẫn tiếp tục nhìn!
Sam¬my không vì sự nghiêm nghị cảnh cáo của anh mà lui bước, nụ cười trên mặt thủy chung vẫn thanh thản tự đắc.
"Tôi chỉ hiếu kỳ, anh có sức quyến rũ gì, mà có thể khiến Thiên Tầm yêu
thích như vậy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nên có cơ hội
thì nghiên cứu tình địch một chút là điều hiển nhiên!"
Tâm Đường
Sĩ Thành trầm xuống, âm thầm cảnh giác, người đàn ông này còn trầm ổn,
kín kẽ, bình tĩnh, khách quan hơn so với anh. Ngược lại, mình thật quá
dễ xúc động rồi, bởi vì không biết đối phương đang suy nghĩ gì, cho nên
dễ dàng tức giận, điều này đối với anh thật rất bất lợi.
Lần đầu tiên, anh sâu sắc cảm thấy mình gặp phải một đối thủ mạnh mẽ.
Cuộc sống của ba người, bắt đầu trình diễn.
Mỗi sáng , Đường Sĩ Thành đều bị hương thơm của thức ăn thúc dục tỉnh lại, anh nhớ mùi vị này, là bí đỏ hầm.
Anh ra khỏi phòng, theo mùi hương của thức ăn đi tới, ở phòng bếp phát hiện bóng dáng mặc tạp dề của giai nhân.
Thiên Tầm đang bày bát đũa, phát hiện anh đến, nhẹ giọng nói: "Chào buổi sáng."
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến buổi sớm mai càng thêm ấm áp,
trong không khí tràn ngập mùi thơm, gương mặt hiền tuệ của cô đang đứng ở một bên, cùng với bữa ăn sáng phong phú, đan vào nhau tạo thành một bức tranh xinh đẹp, cảm giác đã lâu không thấy này, khiến trong khoảng thời gian ngắn anh nói không ra lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chằm chằm cô.
Từ ánh mắt của anh, cô cảm nhận được tình ý, tình yêu có lúc chỉ là một
ánh mắt giao nhau, không cần ngôn ngữ gì, liền có thể hiểu.
Bọn họ đã bao lâu không cùng nhau dùng bữa sáng? Thật giống như đã trải qua mấy kiếp. . . . . .