Hạ quyết tâm thật lớn nói những lời này, mặc dù trong lòng mâu thuẫn, giãy giụa, nhưng cô sẽ không lùi bước.
Đường Sĩ Thành nhíu mày, Đường tiên sinh? Cách gọi cũng sửa lại? Trước kia cô đều gọi anh là Sĩ Thành, Thành Thành, A Thành, hoặc bướng bỉnh kêu anh Đường Đường. Nhưng bây giờ một tiếng Đường tiên sinh, lập tức dựng lên
một bức tường vô hình giữa hai người.
Nét mặt của cô, ánh mắt, thái độ, tản ra đầy kiên trì cùng phòng bị, là biểu tình anh chưa từng thấy qua.
Lòng như bị một trận cuồng phong làm cho rối loạn, nhưng lập tức, lại khôi phục lạnh lùng.
Cô thay đổi khiến anh phải lau mắt mà nhìn, nhưng anh hiểu rõ, cũng tin
tưởng cô sẽ không kiên trì được lâu. Lãnh đạm, gò bó cùng lạnh nhạt, căn bản không thích hợp với nụ cười đáng yêu, thân thiết vốn có. Nhưng như
vậy, cô cũng rất mê người , đối với anh mà nói đúng là khiêu chiến.
Mặc dù cô cự tuyệt làm nổi lên một chút tự ái của đàn ông, nhưng không quan trọng, cái hôm nay anh có là thời gian, tin rằng chỉ cần qua tối nay,
trước mười hai giờ đêm, anh sẽ mang người phụ nữ trước mặt này biến trở
lại thành cô gái nhỏ mà anh nói gì nghe đó.
"Thật xin lỗi, nhìn
thấy em nên anh khống chế không được, đừng nóng giận, chỉ là. . . . . .
Chúng ta vẫn là bạn bè, đúng không?" Anh đặt tay ra phía sau, biểu lộ
sẽ không vượt khuôn lần nữa. Phong độ đàn ông này khiến cho tim cô khẽ
rung động.
Cô gật đầu."Ừ."
"Vậy được rồi, đói bụng chưa!? Chúng ta đi ăn cơm."
“Vâng."
Bọn họ sóng vai bước, dọc theo đường đi, Đường Sĩ Thành cũng không chạm vào cô, điều này làm cô cuối cùng cũng yên tâm, tối thiểu không cần lo lắng xuân tâm bị quấy loạn, cách mạng chưa thành công, không thể buông khí
giới đầu hàng.
Vì để cho Đường Sĩ Thành nghiêm túc suy tính đến
vấn đề kết hôn, cô nhất định phải kiên trì. Vừa rồi không bị dịu dàng
của anh làm dao động là một tiến bộ lớn rồi. Cố gắng lên! Cố gắng lên!
Hai tay không nhịn được nắm chặt thành quyền, len lén động viên mình.
Xe Đường Sĩ Thành chạy tới một nhà hàng Pháp có phong cách trang nhã, lúc đi vào phòng ăn, cô không khỏi có chút do dự.
"Nhớ nơi này không? Năm ngoái, vào sinh nhật của em, chúng ta đã cùng dùng bữa tối dưới nến ở đây."
Cô gật đầu. Sao lại không nhớ chứ? Khi đó anh còn an bài một nghệ sĩ người Pháp vì cô kéo khúc Vi-ô-lông, hại cô cảm động đến đỏ mắt.
Những gì đã trải qua cùng anh, mỗi một góc, mỗi một địa phương, cô một chút
cũng không quên đều cất kỹ trong chiếc hộp kí ức quý báu.
Phòng
ăn gợi lên cảm giác năm ngoái, nhắc cô nhớ lại Đường Sĩ Thành đã từng
đối xử tốt với cô, tại nơi này, anh tỉ mỉ săn sóc cũng thật sâu cảm động lòng cô.
Đường Sĩ Thành đã sớm sắp xếp tốt chỗ ngồi, thực đơn
cũng đã chọn, bọn họ vừa đến, món ăn liền được mang lên, canh bí đỏ,
trứng cá muối, gan ngỗng đông lạnh, dưa Hami chín một phần, trên bàn đều là những món cô thích nhất.
Rất rõ ràng, Đường Sĩ Thành muốn
xoay chuyển tâm ý của cô, mặc dù anh chưa nói, nhưng hành động đã chứng
minh, làm cô khẽ mừng thầm.
"Anh. . . . . . Hôm nay sao đột
nhiên tìm em?" Cô tràn đầy hi vọng nhìn anh, có lẽ anh hối hận, nguyện ý suy tính về chuyện kết hôn cũng không chừng.
Khóe môi nâng lên một nụ cười nhạt."Bởi vì anh nhớ em."
Ngoài mặt, cô cố giả vờ trấn định, nhưng trong bụng lại vì câu nói ngọt này mà mừng rỡ." Sau đó?"
"Anh lo lắng cho em, không biết em có tốt không, nơi ăn chốn ở có vấn đề hay không? Bây giờ em không có công việc, không phải sao?"
Cô cố làm như không quan tâm, thoải mái nói;"Công việc tìm thì có, phương diện ăn ở không thành vấn đề, hiện tại em đang ở chỗ của Mật Nhi, phòng rất
lớn, cũng rất thoải mái."
An Mật Nhi? Thì ra là nam nhân bà kia,
trong ấn tượng, cô gái này rất lạnh ngạo, một chút hương vị phụ nữ cũng
không có, cùng anh không hợp nhau.
Anh không vui, nhưng không biểu lộ ra."Hoá ra là như vậy . . . . . ."
"Anh tìm em, chỉ vì ăn cơm?" Cô không nhịn được hỏi, trong lời nói lộ ra một chút mong đợi.
"Đương nhiên không phải." Anh lộ ra nụ cười mê người, dịu dàng nói: "Sau khi
cơm nước xong thì đi dạo phố, mua hàng hiệu, xem chiếu bóng, đều tùy
em." giọng anh thành khẩn, nắm lấy tay cô, tỏ vẻ anh đối cô rất hào
phóng, thủy chung như một.
"Em vì sao phải bồi anh xem phim, đi
dạo phố chứ, em cũng không phải là gì đó của anh!" Thu tay về, cô cúi
đầu nhét một ngụm thức ăn vào cái miệng nhỏ nhắn, giọng nói khó nén có
chút thất vọng cùng vài phần tức giận.
Đường Sĩ Thành sao lại
không hiểu tâm tư của cô. Thật ra thì chỉ cần cô nhu thuận đi theo, anh
tuyệt sẽ không bạc đãi, ngoại trừ việc kết hôn anh không cách nào thỏa
mãn. Anh cũng không hiểu, kết hôn căn bản cũng không quan trọng, cần gì
phải chấp nhất để bị gò bó bởi một trang giấy?
Anh sẽ làm cô hiểu, xem như không có hôn nhân chính thức được pháp luật công nhận, anh vẫn sẽ đối xử tốt với cô như cũ.
Những món mang lên đã được dùng xong, người hầu bàn lập tức dọn đi, thay
bằng những thứ khác, tôm hùm sữa, thịt bò sốt sâm banh, thịt cừu Ireland hầm cách thủy, cua nướng cơm,…., ánh mắt của Hàn Thiên Tầm không ngừng
phóng đại, mãnh liệt nuốt nước miếng.
“ Ăn đi!" Anh cắt một phần
vịt nướng, chấm chút tương đặc chế, gắp vào trong chén của cô, đối với
lời nói vừa rồi, cũng không lập tức đáp lại.
Thiên Tầm buồn bực.
Rất tốt, nếu anh cố ý không trả lời, cô cũng sẽ không vì vậy chịu đi vào khuôn khổ, mới sẽ không bị mấy món ăn này thu mua.
"Ăn no." Cô dùng khăn tay lau miệng, nói.
Đường Sĩ Thành nhìn bát của cô, còn dư lại rất nhiều "Sao vậy? Những món này không phải em thích ăn sao?"
"Sức ăn của em vốn nhỏ, không ăn được nhiều." Dù sao chính là không nhận tình của anh, cô cũng có chủ kiến của bản thân.
Đường Sĩ Thành nhìn ở trong mắt, nhưng không nhiều lời, vẫn đối với cô ôn nhu săn sóc: "Được rồi, ăn không vô cũng đừng miễn cưỡng, khiến dạ dày
không tốt, anh sẽ đau lòng."
Hừ!
Cô cố ý không nhìn anh,
biểu hiện rất khốc. Nếu là lúc trước, chỉ cần anh hơi quan tâm cùng dịu
dàng, cô đều rất đắc ý mà biểu hiện hết ở trên mặt, nhưng bây giờ, cô
nhất quyết dùng không phản ứng để đáp lại anh.
Đường Sĩ Thành ngoắc người hầu bàn bên cạnh, anh ta lập tức tiến đến.
"Tính tiền." Anh nói.
"Đợi chút, để em trả." Cô mở miệng ngăn cản.
Người hầu bàn sửng sốt, bàn tay cầm hóa đơn khựng lại.
Đường Sĩ Thành nhíu mày."Em?"
"Đúng, em trả, trước kia đều là anh mời, bữa nay nên để em, như vậy mới công
bằng." Cô cũng rất có cốt khí, không muốn chiếm tiện nghi của anh.
Anh không cho là đúng lắc đầu."Nam nữ cùng dùng bữa, nên để phái nam trả tiền, đây là *‘Thân sĩ Chi lễ’ ."
(*Thân sĩ chi lễ: lễ tiết của người văn nhân.)
Người hầu bàn bên cạnh gật đầu một cái, anh cũng cho là như vậy.
"Chúng ta bây giờ chỉ là ‘ bạn bè ’, không lý nào để anh trả." Cô tỏ rõ thái độ cao ngạo cùng kiên trì.
Người hầu bàn bừng tỉnh hiểu ra, ánh mắt quan tâm hướng về phía người đàn ông đang ngồi, ý bảo anh nên cố gắng lên mới được.
Đường Sĩ Thành tuyệt không gấp, thủy chung nở nụ cười, nhàn nhã đối với người hầu bàn gật đầu một cái, anh ta mới có động tác, đem hóa đơn đưa cho cô gái phía đối diện.
Thiên Tầm đưa tay nhận lấy, vừa bắt đầu còn
có thể duy trì kiêu ngạo, nhưng khi nhìn thấy con số trên giấy, đồng tử
như muốn lồi ra.
Hai vạn?
Cô nháy mắt mấy cái, để thị lực
rõ ràng một chút, lại từ hàng đơn vị cẩn thận đếm qua, thật sự là năm
con số! Nhìn kỹ đến chi tiết, chỉ là một chai rượu đỏ mà hơn tám ngàn?
Có lầm hay không a!
Hai con mắt nghiêng qua nhìn về phía người hầu bàn, cô cố giả bộ trấn định mà cười hỏi: "Đây không có viết sai chứ?"
Vẻ mặt người hầu bàn tươi cười, khom người lễ phép trả lời: "Không có sai, tổng cộng là hai vạn một nghìn đồng."
Cô thiếu chút nữa hít thở không thông, không ngờ được nhà hàng Pháp này
lại đắt đến dọa người như vậy, bởi vì Sĩ Thành chưa bao giờ để cô trả
một xu, mà cô cũng không có chú ý tới giá tiền trên thực đơn, mỗi lần đi dùng bữa đều là anh gọi gì, cô liền ăn nấy.
Cô len lén toát mồ
hôi lạnh, thời đại bây giờ, có người nào sẽ mang bên mình hai vạn khối
tiền mặt a! Trong ví của cô căn bản không có nhiều tiền như vậy, chỉ có
một tấm thẻ tín dụng, còn là Sĩ Thành làm cho cô, ngày đó rời khỏi nhà
anh cô đã để lại không mang đi.
Lần này đúng là mất mặt! Đây chính là hậu quả của việc trước đó không rõ ràng còn nhất thời xúc động nhanh miệng a.
"Thế nào?" Đường Sĩ Thành quan tâm hỏi, trong mắt không dấu vết nở nụ cười, ngay cả người hầu bàn cũng rất quan tâm nhìn cô.
Trên tay, tờ hóa đơn càng cầm càng cao, càng cầm càng gần, như phủ lên khuôn mặt lúng túng của cô, che lại đôi mắt đẹp đang muốn khóc. Phải làm sao
đây? Lời đã nói ra miệng, tựa như bát nước đã đổ đi thì khó hốt lại. Nếu lúc này nói mình không đủ tiền, chẳng phải khiến người khác cười rụng
răng sao?
Mặt cô hồng đến không biết làm thế nào cho phải.
Đường Sĩ Thành cố nén kích động muốn cười, duy trì phong độ, làm bộ không có
việc gì ngồi đợi. Bộ dạng cô gái nhỏ đổ mồ hôi lạnh tất nhiên đáng yêu, nhưng anh chung quy không nỡ, huống chi nếu đem người đẹp dọa chạy, về
sau không dám gặp anh, sẽ không tốt.
Anh lấy ra thẻ bạch kim đưa cho người hầu bàn, anh ta đưa tay nhận lấy, sau đó lễ độ nhìn về phía cô gái.
“Tiểu thư, làm phiền cô." Người hầu bàn mỉm cười chờ tờ giấy trên tay cô!
Mặc dù không tình nguyện, nhưng không đủ tiền, cô cũng không thể làm gì khác hơn là lúng túng cười một tiếng trả lại hóa đơn.
Đợi người hầu bàn rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng chột dạ, chống
lại biểu tình cười như không cười của Đường Sĩ Thành, mặt càng thêm
không được tự nhiên.
“ Hôm nay, em không mang đủ tiền, lần này xem như em mượn, em sẽ sớm trả lại cho anh."
"Việc này không quan hệ."
Quan hệ rất lớn a!
"Mặc kệ, em nói sẽ trả chính là sẽ trả, bởi vì hiện tại chúng ta chỉ là bạn bè mà thôi."
Hai tay anh hơi mở ra, thực đúng là không có cách với cô."Đều tùy em."
Nghĩ đến ví tiền phải chảy một lượng máu lớn, cô nhủ thầm không thể lãng
phí, cầm dao nĩa, quyết định đem thức ăn còn lại trên bàn giải quyết
sạch sẽ, không để thừa chút gì.
"Không phải em nói ăn không được nữa sao"
"Lãng phí thức ăn sẽ bị trời phạt, hiểu không?" Cô hung hăng trừng anh một cái, trách anh hỏi nhiều.
Anh gật đầu." Ah" giơ tay ý bảo cô tiếp tục dùng bữa.
Cô chẳng những ăn sạch sẽ, ngay cả thịt vụn, rau nát cùng điểm tâm ngọt
cũng không bỏ qua, lại đột nhiên nghĩ đến, đúng rồi, chai rượu đỏ này
đến 8000 khối, cũng phải uống hết mới được. Vấn đề là cô không uống rượu đỏ , mỗi lần dùng cơm, cô chỉ uống cốc-tai hoặc rượu nếp, rượu đỏ đều
là anh uống..., cô nhiều lắm là hấp nhẹ vài hớp tượng trưng rồi để
xuống.
Cô thấy còn đến nửa bình, nhìn nhìn anh, hỏi: "Anh không
uống nữa sao?" Ngoài mặt là ý tốt, thật ra thì lo lắng mình uống không
được nhiều như vậy.
Anh lắc đầu."Không uống thêm được, hơn nữa còn phải lái xe, vạn nhất gặp phải *máy đo thì phiền toái."
*Máy đo độ cồn
Thật ra thì rượu đỏ đắt tiền như vậy, uống không hết có thể mang đi , nhưng
anh chưa nói, hứng thú dào dạt chờ cô giải quyết thế nào.
Uống không hết còn gọi làm chi a, thật lãng phí! Cô nói thầm trong lòng .
Nhìn chằm chằm chai rượu đỏ 8000 khối, hiện tại cô không có công việc, ở nhờ nhà Mật Nhi, tiền phải dùng tiết kiệm một chút, không thể lãng phí nha!
Tâm ý đã quyết, muốn đem chai rươu này tiêu diệt gọn, nhưng mà là rượu đỏ nha, uống hết sẽ không có vấn đề chứ!?.
"Em muốn uống?" Anh buồn cười hỏi, giọng nói mang chút hoài nghi.
Cô không muốn để anh coi thường, nâng cao cằm."Không được sao?"
Anh lắc đầu một cái."Rượu này em không uống được."
Anh càng nói không được, cô càng phải uống cho anh xem, anh cũng không phải là gì của cô, không thể xen vào chuyện của cô.
Cầm chai rượu rót đầy ly đế cao, cô một hơi đem chất lỏng đỏ thẩm trút vào trong cổ.
Ah? Uống cũng rất ngon.
Cô cảm thấy ngoài ý muốn, Trong ấn tượng rượu tây vừa cay vừa chát, nhưng rượu đỏ này không cay như các loại khác, mà còn có hương vị ngòn ngọt.
Thì ra lại ngon như vậy KIIII..AI...!!, không hổ là sản phẩm cao cấp hơn 8000 khối, không thể lãng phí.
"Uống ngon sao?"
"Không tệ." Cô trả lời, giống như người trong nghề đang thưởng thức rượu, không muốn mất mặt trước anh.
Một ly lại một ly ..., không biết từ lúc nào, cô đã đem nửa bình rượu uống xong, mới thỏa mãn mở miệng.
"Tốt lắm, em ăn no."
Trong mắt anh nụ cười sâu hơn, thưởng thức hai má nhỏ đỏ hồng của cô, khóe
môi nâng lên một nụ cười. Vừa nhìn là biết, số rượu kia đang dần dần
phát huy tác dụng.
Thiên Tầm đứng lên trước, rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, nhưng vừa nhấc chân cả người liền lảo đảo.
"Cẩn thận."
Anh đã đoán được từ trước nên vội đưa tay ra, nắm lấy eo thon mềm mại,
giống như trong quá khứ, đem thân hình mê người ôm vào ngực, hít mùi
thơm dễ chịu trên cơ thể cô, dĩ nhiên, lần này có thêm hương rượu nhàn
nhạt.
Thiên Tầm ở trong vòng ôm của anh ổn định thân thể, không
bị ngã xuống mà mất thể diện. Vừa đến gần lồng ngực quen thuộc này, một
loại hoài niệm theo quá khứ liền tràn tới khiến cô rất tự nhiên dựa vào
anh. Nhưng chỉ duy trì mấy giây cô liền thức tỉnh, phát hiện mình thế
nhưng lại hành động theo bản năng.
"Cám ơn." Cô vội kéo ra khoảng cách giữa hai người.
"Nhìn em đi bộ cũng không vững, còn có thể chịu đựng được sao?"
"Em không say, chỉ là không cẩn thận vấp một cái mà thôi." Để chứng minh
mình không có việc gì, cô sải bước đi ra khỏi phòng ăn, biểu lộ nếu chơi suốt đêm cũng không thành vấn đề.
Không say… mới là lạ, anh nhìn cô cả người cũng mờ mịt rồi.
Cô gái ngốc đáng yêu này, rượu đỏ mặc dù không cay, nhưng tác dụng chậm
lại rất mạnh, huống chi cô vừa rồi còn uống những thứ rượu trái cây
khác, thật là say đến mê người.
Đường Sĩ Thành đi theo phía sau,
mặc dù không chạm vào cô, nhưng chỉ cách một cự ly nhỏ, mang theo nụ
cười trong mắt, tùy thời chú ý bước chân của cô, chỉ cần cô hơi nghiêng
ngả, anh đưa tay là ôm được người đẹp vào ngực, không để cho cô bị
thương dù chỉ là một chút.
"Mặt của em thật đỏ, sợ rằng không đi được nữa, anh nghĩ anh nên đưa em về thôi!"
Nghe anh nói phải về , mặt cô liền xịu xuống, miệng nhỏ khẽ chu ra, lòng tràn đầy bất mãn.
"Anh hi vọng em về sớm như vậy sao? Không muốn thấy em? Muốn đuổi em đi như
vậy sao?" Cô đưa ngón trỏ ra đâm đâm vào ngực anh, không biết vì sao a,
tối nay thật là muốn trách anh, đem tất cả uất ức cùng bất mãn phát tiết ra ngoài. Bảy ngày không gặp, khiến cho lòng của cô rất khó chịu.
"Anh sợ em đi không nổi, chẳng còn tinh thần đi dạo phố cùng xem phim, đến
lúc đó lại trách anh." Anh dịu dàng dụ dỗ, lặng lẽ đem đôi tay nhỏ bé
nắm chặt, kéo gần khoảng cách của hai người.
"Ai nói em đi không nổi, cho anh biết, là anh hẹn em ra đây, anh phải có trách nhiệm."
"Được."
"Em muốn xem phim."
"Không thành vấn đề."
"Muốn đi dạo phố."
"Tất cả tùy em."
"Đêm nay em không muốn về."
"Nghe lời em."
Mắt đen càng sâu, khóe miệng nâng lên một nụ cười ý vị sâu xa.
Rất tốt, anh vốn cũng không tính để cô đi. Tối nay, anh muốn lưu cô lại, ở trong lòng anh.