Người ta thường nói ngày vui thì trôi nhanh, chẳng mấy chốc mà cả Lý Vân Thất và Tiêu Trường Phong đều đã vượt qua hết học kì hai năm hai.
Hôm nay, chính là ngày cuối cùng trước khi lại bắt đầu thêm một học kì mới nữa. Dưới sự trợ giúp của Tiêu Trường Phong, bài tập nghỉ đông của Lý Vân Thất tất nhiên sẽ không như mọi năm mà thê thảm lết qua. Bây giờ y chỉ cần ngoan ngoãn ngồi chép lại bài là được rồi! Muốn Lý Vân Thất tự mình làm sao? Ha ha, các b ạnnghĩ có khả năng không? Ngày xưa lúc Lý Vân Thất còn cắp sách tới trường, thời gian rảnh của y đều toàn bộ dành cho viết tiểu thuyết, khái niệm “ làm bài tập” còn chưa một lần kháng chiến thành công lóe lên trong đầu y đâu.
Mấy ngày hôm nay, thành phố luôn bị bao phủ trong không khí rét lạnh, thậm chí có hôm trên đường còn xuất hiện mấy khối băng nhỏ. Không ít xe cộ vì vậy mà trượt tay lái, may là vẫn chưa xuất hiện tai nạn nghiêm trọng gì.
Còn một ngày cuối cùng trước khi khai giảng nên cả thầy cô lẫn lũ học sinh đều ôm tâm trạng muốn tận dụng ăn chơi hết mình. Bạch Băng xách trên trên tay vài túi bảo vệ môi trường, bên trong nhét đầy nguyên liệu nấu ăn mà nàng đã mua ở siêu thị từ sáng sớm. Tự khao bản thân một bữa linh đình chính là lựa chọn hàng đầu của nữ nhân vào những dịp như thế này, còn vấn đề cân nặng ấy hả? Để ăn xong rồi tính tiếp a. Thật sự thức ăn ngon luôn có một lực hấp dẫn khó hiểu đối với phái nữ. Từ ngày đầu đi làm tới giờ, Bạch Băng đều chỉ có một mình trải qua cuộc sống hàng ngày, mặc dù đôi lúc nàng cũng cảm thấy hơi tịch mịch nhưng phần nhiều vẫn yêu cái cảm giác tự do này hơn. Thích ăn cái gì thì đi ăn cái đó, rất thoải mái tự tại.
Bạch Băng hôm nay quàng một chiếc khăn cổ to màu hồng phấn càng làm tôn lên làn da trắng nõn rực rỡ, cởi bỏ đi bộ giáo phục cứng ngắc thường ngày, khoác lên mình bộ đồ nhẹ nhàng, có phần trung tính kèm theo một chiếc áo gió màu đen. Đôi chân dài như ẩn như hiện sau lớp áo, khí chất thành thục bắn ra tứ phía, khiến không ít người trên đường phải ngoảnh lại nhìn, thì thầm tự hỏi mỹ nữ trước mắt có phải là minh tinh nào đó hay không.
“ Hôm nay sẽ nấu lẩu ~” Bạch Băng nhoẻn miệng cười, lúm đồng tiền xinh xinh hiện ra ở má phải, phong tình mang theo chút biếng nhác toát ra thật câu nhân.
Một lòng nghĩ về 1001 cách chế biển lẩu, Bạch Băng không hề chú y đến đường dưới chân. Thẳng đến khi một trận đau nhức từ dưới mông truyền lên, nàng mới nhận ra mình vừa dẫm phải mảng băng đọng trên đường mà trượt té.
Nguyên liệu trên tay bị văng ra, lăn tán loạn khắp nơi, nhưng Bạch Băng giờ không hề có tâm trạng đi nhặt chúng nó. Nàng che một bên hông, mặt hoàn toàn trắng bệch.
Run rẩy lẩm bẩm: “ Chết rồi, hình như thương tổn đến dây chằng... không cử động được...”
Nàng thử cố gắng đứng dậy, chính là mỗi lần dùng lực lên thắt lưng là lại đau đến mức toát hết mồ hôi lạnh.
※※※
Tuyết ngừng rơi, tuy trên đường vẫn vắng vẻ, nhưng cũng không thiếu vài người muốn ra ngoài đường chơi.
Tiêu Trường Phong nắm tay Lý Vân Thất, đi trước cẩn thận dắt y theo sau.
“ Oa a!” Ngay sau đó, Lý Vân Thất liền bị trượt chân.
Tiêu Trường Phong tay mắt lanh lẹ, lập tức ôm thắt lưng đối phương, đem Lý Vân Thất kéo vào lồng ngực.
Lần thứ hai ổn định lại thăng bằng, Lý Vân Thất thở phào một hơi. Này mới cách nhà có đâu xa, như thế nào chính mình hết té rồi lại dập mặt, Tiêu Trường Phong rõ ràng cũng đi giày giống y mà, sao hắn không té mà y lại té???!
Trước kia Lý Vân Thất là tên siêu lười, ngày nào tuyết còn rơi là y còn kiên quyết nằm ở nhà, chỉ trừ lúc đi làm ra thôi. Nếu không phải hôm nay Tiêu Trường Phong nói dẫn y đi ăn ngon, y mới không thèm bước ra khỏi nhà đâu. Trời rét muốn chết, ra ngoài chơi để tự ngược chắc?!
“ Trường Phong, hay chúng ta về đi?” Lý Vân Thất đáng thương mở miệng, phun ra từng ngụm khí trắng. Y biết xài tới chiêu này Tiêu Trường Phong nhất định sẽ nhượng bộ đó nha.
Qủa nhiên, Tiêu Trường Phong hơi trầm tư một chút, nhìn người trong ngực đã té tới mức quần áo đều bẩn (=.=), sau đó gật gật đầu đồng ý. Hắn vốn tính lát nữa hai người sẽ đến công viên, ngồi tâm sự với nhau (=o=|||), chỉ không ngờ lực thăng bằng của Lý Vân Thất lại kém vậy, dọc đường đi cứ té hoài. Người té là Vân Thất nhưng người đau lại là hắn. Tiêu Trường Phong cũng không muốn nhìn Lý Vân Thất cứ chịu tội như vậy, đành phải đáp ứng đề nghị của y.
Ngay lúc Lý Vân Thất muốn thoát ra khỏi cái ôm của Tiêu Trường Phong thì bất ngờ bắt gặp được cảnh Bạch Băng đang chật vật ở đường đối diện. Chỉ thấy mỹ nữ chủ nhiệm lớp bất lực nằm trên mặt đất, một ít rau dưa rơi lung tung bên cạnh. Mỹ nữ gặp nạn, vương tử cần phải lên sàn ngay!
Lý Vân Thất không nói hai lời. đem đầu Tiêu Trường Phong xoay về phía đối diện. “ Trường Phong, thị lực ngươi tốt, nhìn xem người đang ngồi dưới đất kia có phải là cô chủ nhiệm của lớp mình không?”
Tiêu Trường Phong nhìn theo về phía trước. Giống như... Đúng là chủ nhiệm lớp.
Siết chặt người trong ngực, Tiêu Trường Phong thản nhiên trả lời: “ Là chủ nhiệm lớp.”
Lý Vân Thất giả bộ sốt ruột, nói với nhân vật chính rằng: “ Nếu là chủ nhiệm lớp, vậy ngươi mau đi giúp nàng đi! Ta không vội, ngươi cứ đi qua giúp nàng đi!” Ca chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi. Bạch Băng lúc này chắc chắn đang rất bất lực, nếu ai vươn tay giúp đỡ ngay bây giờ thì không nghi ngờ gì sẽ để lại ấn tượng tốt đẹp khó phai trong lòng nàng. Về sau có muốn công lược nàng ta, không phải sẽ thuận lợi như ăn bánh rồi sao?!
Nhưng Tiêu Trường Phong vẫn đứng im như đinh đóng cột, phun hai chữ, “ Không đi.” Tiếp theo lại trưng ra bản mặt băng sương, lạnh lùng nhìn Lý Vân Thất.
Lý Vân Thất ngược lại cực kì nóng nảy, cái tên nhân vật chính ngu ngốc này, hôm nay ra đường quên cầm theo não rồi hả? Cơ hội đi xoát hảo cảm của em gái dọn sẵn ra trước mặt rồi còn không chịu nhận nữa?!
“ Chủ nhiệm lớp té tội nghiệp vậy, ngươi thật sự không đi hỗ trợ?”
Tiêu Trường Phong hơi cúi đầu, nhìn thẳng Lý Vân Thất, giọng nói bình tĩnh đến mức khiến Lý Vân Thất theo bản năng cảm thấy có gì đó sai sai, “ Ngươi thích chủ nhiệm lớp sao? Muốn giúp nàng đến vậy.”
Bị Tiêu Trường Phong nhìn đến phát run, Lý Vân Thất lập tức lắc đầu: “ Đương nhiên không thích! Ta làm sao thích chủ nhiệm lớp được chứ?!” Đừng nói là nhân vật chính đang ghen nha? Rõ ràng chính ngươi nói không đi giúp người ta mà. Em gái trong hậu cung tương lai vậy mà lại ra sức khước từ, sau này muốn y làm kiểu gì để lấp đầy hậu cung cho hắn đây???
Tiêu Trường Phong đúng là ăn dấm, bất quá chỉ là đối tượng thì không giống thôi.
“ Không cần lo lắng, đã có người tới giúp nàng rồi.”
“ Đâu? Ai vậy?”
Tiêu Trường Phong hướng Lý Vân Thất nhìn đối diện. Lý Vân Thất bật người quay đầu, nhìn chăm chú lại.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn tim Lý Vân Thất liền muốn vọt ra ngoài. “ Ý? Đó không phải là Chu lão sư sao?” Lý Vân Thất hết sức kinh ngạc. Chu Thuyền như thế nào xuất hiện ở đây? Này là đang cướp đi em gái của nhân vật chính đại nhân đó hả? Lá gan thật lớn!
Chu Thuyền là thầy dạy Lý của bọn họ, bình thường là một người hiền lành, gặp ai cũng cười hì hì. Hiện tại xuất hiện ở đây, chắc là vì để giúp Bạch Băng đi. Y nhớ rõ hình như Chu Thuyền có chút thích Bạch Băng, điều này nhiều học sinh trong trường cũng biết, nhưng Bạch Băng đối với tình cảm của hắn vẫn luôn làm như không thấy.
“ Trường Phong, lần này cậu tiện nghi cho Chu lão sư ra mặt làm anh hùng rồi.”
Lý Vân Thất trêu tức liếc nhìn Tiêu Trường Phong. Tiêu Trường Phong đột nhiên liền hiểu ra vì sao Lý Vân Thất cứ kêu hắn đi giúp chủ nhiệm lớp, nguyên lai là vì...
“ Tớ không thích chủ nhiệm lớp.”
Hể? Không thích?
“ Kinh ngạc cái gì, xem tiếp kìa.”
“ A.” Ngoan ngoãn lên tiếng, tầm mắt lại quay về chỗ hai người ở ngã tư đường đối diện.
Chu Thuyền đúng là một người cẩn thận, hỏi qua Bạch Băng rồi mới động thủ. Tình trạng tuyết ngập đường trơn trượt như bây giờ thì gọi xe cứu thương còn không thà tự đi còn nhanh hơn. Chu Thuyền trước hết ngồi xuống, để Bạch Băng ôm lấy cổ hắn, ổn định tốt thân thể rồi ôm giữ hai chân nàng đứng lên. Bạch Băng tuy bề ngoài thành thục nhưng thật ra vẫn là một cô gái trong sáng, lần đầu có tiếp xúc thân mật với nam nhân như vậy, khuôn mặt nhỏ không nhịn được hiện lên hai cụm mây đỏ ửng.
“ Cô Bạch, phải để cô chịu ít ủy khuất rồi.” Chu Thuyền ôn nhu nói, trên mặt còn treo thêm tia xấu hổ cùng xin lỗi, nhưng sự dịu dàng dưới đáy mắt lại nồng đậm cực kì.
“ Không, tôi phải cảm ơn thầy Chu mới đúng.” Bạch Băng hơi cúi đầu, bên tai đỏ bừng đã tố cáo tâm trạng ngượng ngùng.
“ Phải không? Không cần đâu. A ha ha ha...”
Chu Thuyền cùng Bạch Băng đều cảm nhận được không khí ái muội đang bao trùm rồi từ từ len lỏi vào tim hai người.
Đứng phía đối diện nhìn Chu Thuyền thoải mái chiếm tiện nghi. Lý Vân Thất đáng tiếc chép miệng, kiểu nữ nhân cao ngạo như Bạch Băng, một khi đã rơi vào lưới tình sẽ càng hãm sâu vào nó hơn người bình thường, Chu Thuyền lại là một nam nhân tốt có thể đảm bảo hạnh phúc cho nàng. Phỏng chừng sau việc này, Bạch Băng sẽ nảy sinh tình cảm với hắn cũng nên. Ai, đáng tiếc một nữ nhân thành thục xinh đẹp, nhân vật chính, cậu cứ phá hoại như giờ đi, cuối cùng chỉ sợ không ai thèm vô hậu cung của cậu đâu.
“ Sao vậy? Cảm thấy tiếc?”
“ Cậu nhìn ra được sao?”
Tiêu Trường Phong cười khẽ, “ Cậu có gì mà tớ không đoán ra được?”
Lý Vân Thất cẩn thận ngẫm nghĩ, quả thật không có gì là Tiêu Trường Phong không biết. Nhân vật chính đúng là nhân vật chính, chính mình lúc ấy cấp cho hắn bàn tay vàng đúng là có hơi quá rồi, chẳng trách giờ hắn chả khác gì cái máy chụp x-quang, muốn giấu gì cũng khó.
Làn gió lạnh chợt thổi qua, chui vào cả khăn cổ, phả đầy lên mặt khiến Lý Vân Thất cả người run lập cập. “ Chúng ta mau về đi, lạnh muốn chết.”
Tiêu Trường Phong ừ một tiếng, như cũ vẫn không có buông ra Lý Vân Thất.
“ Tớ bế... Cõng cậu trở về.” Tiêu Trường Phong hơi run giọng, cái từ bế suýt tí nữa là theo bản năng mà phun ra. Hai thằng con trai, trên đường lớn không thích hợp lắm chơi trò bế công chúa, Tiêu Trường Phong chỉ đành buông tha cho ý tưởng tốt đẹp đó, sửa miệng lại thành cõng.
Lý Vân Thất lắc đầu từ chối liên tục. Còn ở trên đường đó, cõng cái gì mà cõng a?
“ Trường Phong, ta tự đi đươ...”
“ Cõng hay bế, tự chọn.”
“... Vậy làm phiền Trường Phong rồi.” Lý Vân Thất ngoan ngoãn đứng thẳng, quyết đoán lựa chọn phương pháp ít nhất vẫn còn miễn cưỡng chấp nhận được này.
Tiêu Trường Phong âm thầm than một tiếng đáng tiếc trong đầu.
Đợi Tiêu Trường Phong ngồi xổm xuống, Lý Vân Thất nhanh chóng nằm úp sấp lên lưng hắn. Lý Vân Thất tự nhận bản thân cũng không nhẹ, vậy mà tên kia cõng y thoải mái đến đáng sợ.
Ghé vào lưng Tiêu Trường Phong, Lý Vân Thất vẫn chưa kịp thấy gì thì đã bị đám người qua đường Ất, Giáp, Bân,... dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên.: “Trường Phong, hay cậu thả tớ xuống đi, tớ tự đi được mà.”
Tại địa phương mà Lý Vân Thất nhìn không tới, Tiêu Trường Phong lộ ra nụ cười nhếch cao tới mang tai, nhưng giọng nói ra vẫn cực kì nghiêm trang đứng đắn.
“ Lực thăng bằng của cậu không tốt, đi một bước té một lần, đến đêm khuya có khi còn chưa về tới nhà được.”
... Hình như, rất hợp lý...
Nghĩ thông suốt xong, Lý Vân Thất cũng không thấy rối rắm bởi ánh mắt của người khác nữa, y chuyên tâm ngắm phong cảnh đang từ từ bừng lên sức sống ngày đầu xuân.
“ Đứng càng cao nhìn được càng xa. Trường Phong, cậu bình thường khẳng định nhìn mọi vật đều không tồi a.” Lý Vân Thất cảm thán một tiếng, tự nhiên sinh ra một tia hâm mộ.
Tiêu Trường Phong không để Lý Vân Thất tuột xuống còn đem y nâng cao thêm, sau trả lời: “ Đúng vậy, về sau nếu cậu muốn ngắm cảnh từ trên cao thì cứ tới tìm tớ.” Ánh mắt vừa lộ ra sự gian manh vừa pha thêm nét nhu hòa, tổ hợp này... thật khiến người ta sợ hãi.
“ Ha ha ha ha, được, đây là tự cậu nói đó.”
Một lời nói đùa, nhưng cũng có thể sẽ trở thành sự thật nhỉ?
Chờ hai người về đến tiểu khu, mẹ Tiêu đã làm xong bữa tối. Bàn ăn phong phú thơm ngào ngạt không khỏi đem người ta rục rịch ngón tay. Lý Vân Thất lôi kéo Tiêu Trường Phong vào buồng vệ sinh rửa tay, cha Tiêu cùng mẹ Tiêu ngồi trong phòng ăn thấy được một cảnh này không khỏi nhìn nhau mỉm cười.
Từ ngày Lý Vân Thất mất trí nhớ, Tiêu Trường Phòng liền có một vài điểm thay đổi nhỏ, có khi trên bàn ăn hắn sẽ tham gia tán ngẫu vài câu. Điều này đối với cha mẹ Tiêu mà nói là đã quá mãn nguyện rồi. Hai người luôn cảm thấy con trai mình quá mức lãnh đạm, một ngày giữa họ và hắn cũng chẳng thể nói với nhau được mấy câu, ngược lại thời gian hai người trò chuyện cùng Lý Vân Thất chắc có khi phải gấp mấy lần. Nhưng dù sao Lý Vân Thất vẫn là con nhà người ta, mặc dù bọn họ nhìn y lớn lên, nhưng nói thế nào cũng không phải là hài tử thân sinh, hai người vẫn mong được gần gũi với con trai mình nhiều hơn.
Bất quá hiện tại rất tốt, con trai nhà mình ngày càng sáng sủa, bắt đầu thỉnh thoảng cùng họ nói chuyện phiếm, vậy mấy chuyện khác cũng không quan trọng nữa.
Mẹ Tiêu vui vẻ nhếch đuôi lông mày, gắp một miếng thịt kho tàu vào chén Tiêu Trường Phong, “ Con trai, ăn nhiều một chút.”
Tiêu Trường Phong thản nhiên gật đầu, lập tức vươn đôi đũa ra, mẹ Tiêu nhìn thấy liền giật mình. Con trai không phải là muốn gắp đồ ăn cho mình đấy chứ? Mẹ Tiêu thiếu chút nữa đã chủ động đưa bát cơm ra, đợi con trai gắp món nó thích nhất cho mình.
Chỉ tiếc giấc mơ thì luôn tươi đẹp, nhưng sự thật thì...
“ Vân Thất, ăn nhiều một chút. Cậu gần đây gầy đi.”
“...” Nhân vật chính đại nhân à, ngươi không quên chuyện gì đi? Lý Vân Thất thở dài, miễn cưỡng đem miếng thịt bỏ vào miệng dưới ánh nhìn chăm chú của vị đại nhân nào đó. Khuôn mặt thương tâm của mẹ Tiêu cùng khuôn mặt đầy bất đắc dĩ của cha Tiêu khiến Lý Vân Thất tội lỗi chồng chất, đồ ăn ngon trong miệng cũng biến thành vị sáp hết rồi.
Lý Vân Thất phát hiện, y vĩnh viển chẳng thể theo kip suy nghĩ của nhân vật chính. Giờ hắn lại muốn quậy cái gì nữa, không phải hắn nên gắp đồ ăn cho cha mẹ mình sao? Tự nhiên đi gắp đồ ăn cho y làm gì hả?
“ Trường Phong, bác gái nấu ăn mệt như vậy, cậu cũng nên gắp đồ ăn cho bác gái đúng không?” Lý Vân Thất không đợi Tiêu Trường Phong trả lời liền tự gắp một miếng thịt vào bát mẹ Tiêu. Mẹ Tiêu xấu hổ cười cười, tiếp nhận miếng thịt Lý Vân Thất đưa qua, nhưng hai mắt vẫn đầy chờ mong trông đợi nhìn về phía Tiêu Trường Phong.
Tiêu Trường Phong nhìn mẹ mình đã có chút khác trước, trong lòng hiếm thấy nảy lên tư vị xót xa. Đã lâu không ngắm kĩ gương mặt mẹ, nguyên lai mẹ cũng sẽ già đi...
“ Mẹ, ăn thịt.”
Mẹ Tiêu nhìn hai miếng thịt trong bát, mắt hơi phiếm nước. Cha Tiêu vẫn luôn trầm mặc mở miệng: “ Được, được. Ăn cơm, đồ ăn cũng sắp nguội rồi.”
Lý Vân Thất tinh mắt nhìn thấy cha Tiêu nắm chặt tay mẹ Tiêu an ủi, nhìn thật tình cảm. Có lẽ tại y đem nhân vật chính thiết lập tính cách quá lãnh đạm, xem đi, đã khiến cho hai vị lão nhân gia thương tâm mất rồi...
Hết chương 9.