Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 136: Chương 136




Thẩm Hành kinh ngạc quay đầu hỏi: “Đỗ Văn Bình? Đó chẳng phải là người em đã đi gặp sao?”

“Ừm.” Đỗ Yến gật đầu.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Đỗ Yến cau mày, trả lời: “Không biết, lúc tôi đi bọn họ vẫn ổn lắm mà.”

Bầu không khí trong xe trở nên trầm mặc, Đỗ Yến và Thẩm Hành đều không hề mở miệng.

Nếu chuyện vợ chồng nhà họ Đỗ bị giết là thật thì Đỗ Yến cũng đoán được dụng ý bên trong. Tám chín phần mười là sở nghiên cứu sai người khác làm với mục đích vô cùng đơn giản.

Ly gián quan hệ giữa cậu và Thẩm Hành.

Đỗ Yến rời khỏi Gia Viên Số 1 khá lâu, dựa vào thủ đoạn của sở nghiên cứu, chắc chắn họ đã điều tra ra người dẫn cậu trốn thoát chính là Thẩm Hành.

Chỉ bằng kỹ thuật cơ giáp hiện tại, tạm thời không ai có thể cướp người từ trong tay Thẩm Hành. Ở phần kết phim, mặc dù đã một trăm năm trôi qua, kỹ thuật cơ giáp phát triển nhanh như diều gặp gió song đội cơ giáp được phái đi đối phó với Người Lây mạnh nhất vẫn thất bại trở về vô số lần.

Đỗ Yến tạm coi như hiểu rõ phong cách hành sự của những người trong sở nghiên cứu, nếu muốn làm chuyện gì khó có thể trực tiếp ra tay thì họ sẽ lựa chọn cách đi đường vòng.

Cậu nhớ trước đây từng có báo tuần Người Lây đã đưa tin về Thẩm Hành, tuy hơi khoa trương nhưng tựu chung vẫn vô cùng chính xác.

Thẩm Hành là kẻ mạnh, ở trong một thế giới hỗn loạn mà vẫn giữ được ranh giới của bản thân. Hắn có nguyên tắc riêng, nó cũng giống như tên của bộ phim “Vị Đại Hiệp Cuối Cùng Trên Trái Đất” vậy.

Giết trẻ con chính là điều vượt quá ranh giới của Thẩm Hành.

Thật ra vào khoảng thời gian mức độ phóng xạ ở bên ngoài hạ thấp đủ để nhân loại có thể sinh sống, rời khỏi hầm trú ẩn, Thẩm Hành cũng không đơn độc như hiện tại.

Trước chiến tranh, Thẩm Hành có không ít bạn bè, lúc đó bọn họ đều lựa chọn đông lạnh trong cùng một hầm trú ẩn. Sau khi tỉnh dậy, Thẩm Hành và mấy người bạn tốt chung tay hành động, thậm chí còn thành lập một doanh trại.

Chỉ là trật tự xã hội ngày càng nát, thêm vào việc sở hữu sức mạnh lớn chưa từng có, rất nhiều Người Lây không thể tự kiềm chế phần độc ác ẩn sâu bên trong mình.

Đám bạn thân của Thẩm Hành thuộc về loại người đó, mối quan hệ giữa hắn và họ dần xuất hiện những vết nứt, cuối cùng bọn họ còn lạm sát Người Thuần Chủng vô tội trong hầm trú ẩn, bao gồm cả trẻ con.

Thẩm Hành cắt đứt với họ, cũng dành mấy năm để bắt hết hung thủ và hành quyết tất cả.

Sở nghiên cứu số một đang nhắm vào điểm này, dùng cái chết của những đứa trẻ để chọc giận Thẩm Hành.

Dưới góc nhìn của họ, Thẩm Hành và Đỗ Yến mới chỉ quen nhau một khoảng thời gian ngắn. Coi như hắn thương cảm hoặc đồng tình mới giúp đỡ Đỗ Yến thì cảm giác tin tưởng lẫn nhau vẫn sẽ không bằng những người từng là bạn bè thân thiết với hắn.

Một khi biết Đỗ Yến giết người, kể cả không bắt Đỗ Yến về Gia Viên Số 1 nhưng hắn cũng sẽ không tiếp tục bảo vệ cậu nữa.

Sắc trời dần dần tối, bình thường vào lúc này Thẩm Hành đã bắt đầu tìm kiếm điểm dừng chân. Vậy mà hôm nay tốc độ xe vẫn không hề chậm lại, “Quái thú khổng lồ” tiếp tục gấp rút lao về phía trước.

Bầu không khí trong xe vô cùng im lặng, Đỗ Yến quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh. Cậu cũng chẳng sốt ruột mấy, không mở miệng vì đang chờ Thẩm Hành suy nghĩ mà thôi.

Tiểu Bát không nhịn được, vội vàng hỏi như bắn súng liên thanh: “Mấy cái người ở sở nghiên cứu thâm thật, thế mà dám đẩy hết tội giết người lên đầu cậu. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế nhỉ? Lẽ nào họ muốn để lương tâm cậu phải cắn rứt?”

Đỗ Yến rất rảnh rỗi nên kiên nhẫn giải thích.

Cậu đáp: “Đương nhiên là vì ly gián tao và Thẩm Hành rồi. Nếu Thẩm Hành vẫn ở bên cạnh tao thì họ sẽ không thể bắt được tao.”

Tiểu Bát nghe thấy thế, ngập ngừng nói: “Vậy bọn họ chỉ cần nhốt người lại là được mà.”

Đỗ Yến trả lời: “Thẩm Hành không dễ tin đâu. Nhất định y sẽ nghĩ cách trở về điều tra chân tướng, vì để lừa gạt Thẩm Hành đến phút chót, bọn họ sẽ không bao giờ để lại bất kì sơ hở nào cả cho nên nhất định phải hạ sát chiêu.”

Bên kia Tiểu Bát đang tức giận mắng chửi sở nghiên cứu số một lạm sát người vô tội. Bên này Đỗ Yến lại lạnh nhạt nở nụ cười ở góc độ mà Thẩm Hành không thấy: “Tuy thủ đoạn của bọn họ rất tàn nhẫn nhưng dùng để ly gián hai người bạn mới ở chung chưa được bao lâu thì vô cùng hiệu quả. Trong cái thời thế hỗn loạn này, mạng người chỉ như cái giẻ rách thôi.”

“Liệu một thế giới như vậy có nên tồn tại hay không?”

Tiếng mắng chửi của Tiểu Bát bị câu nói kia dọa sợ đến mức nuốt ngược vào bụng: “Cậu, cậu đừng làm tôi sợ…”

“Xin lỗi, diễn nhập vai quá.” Đỗ Yến hoàn hồn.

Tiểu Bát nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Cậu định làm gì?”

Đỗ Yến hời hợt đáp: “Còn có thể làm gì nữa? Tiếp tục chạy trốn chứ sao. Mấy kẻ trong sở nghiên cứu chắc chắn đã biết tao kích phát dị năng. Nếu như bị bọn họ tóm được, ngày nào tao cũng sẽ bị mổ xẻ.”

Tiểu Bát vô cùng lo lắng, tuy đây chỉ là thế giới trong mơ nhưng đối với người nhập mộng thì họ đều cảm nhận mọi chuyện một cách vô cùng chân thực, không khác gì ngoài đời.

Nếu Đỗ Yến bị bắt về phòng nghiên cứu, chịu những thí nghiệm cực kỳ tàn khốc kia, e rằng đối phương sẽ bị ám ảnh tâm lý mất.

Tiểu Bát hỏi: “Chẳng phải Thẩm Hành rất ghét việc người vô tội bị lạm sát à, dính đến trẻ con càng phạm phải ranh giới cuối cùng của y.”

“Cho nên?”

“Thời gian cậu quay lại điểm hẹn trễ tận mấy tiếng, cậu định giải thích với y cậu đi đâu làm gì trong lúc đó? Thẩm Hành nhất định sẽ nghi ngờ, lúc ấy mỗi người một ngả thì phải làm thế nào?”

Đỗ Yến đáp: “Không đâu, Thẩm Hành rất hiểu tao. Một thiếu niên ngây thơ sao có thể xuống tay giết người vô tội?”

Tiểu Bát cảm thấy mình quá ngu xuẩn, thế mà lại sợ Đỗ Yến sẽ bị ám ảnh. Người mà nó nên lo hẳn là Thiệu Lăng Hằng mới đúng, phải đen đủi lắm mới gặp được thần thú ăn ác mộng có mạch não ác như Đỗ Yến.

“Cậu lừa Thẩm Hành như vậy mà còn bảo mình ngây thơ chưa trải sự đời á? Tôi sẽ chống mắt lên xem cậu có thể nói dối đến khi nào.”

Đỗ Yến trả lời: “Đơn giản lắm, tao sẽ kể cho y nghe hôm đó tao đã làm gì.”

Tiểu Bát không hiểu: “Cậu định nói cho y về Kế hoạch Adam? Niềm tin của Thẩm Hành mà sụp đổ cẩn thận mộng cảnh cũng nát theo đó.”

Thế giới này lấy bộ phim《Vị Đại Hiệp Cuối Cùng Trên Trái Đất》làm nền tảng xây dựng, vài khái niệm cơ bản cũng không thay đổi.

Ý nghĩa quan trọng nhất của phim không phải là chuyện về Trái Đất thời tận thế hay tương lai của nhân loại mà chính là nhân vật Thẩm Hành. Ở bên trong thế giới hỗn loạn đổ nát ấy, hắn vẫn có thể giữ vững niềm tin về sự sinh tồn của loài người như trước, cam chịu cô độc và vô cùng kiên định.

Nếu niềm tin của Thẩm Hành sụp đổ, nhất định mộng cảnh sẽ tan vỡ.

Điều này cũng là nguyên nhân khiến Đỗ Yến chưa vội nói cho Thẩm Hành về kế hoạch Adam mà thực hiện từng bước một, dần dần tiết lộ mọi chuyện mới đảm bảo niềm tin của hắn vẫn còn đó.

Đỗ Yến cười, “Tao biết rồi, lại nói dối tiếp vậy.”

Cuối cùng Tiểu Bát chỉ có thể dùng hai chữ “Ha ha” để miêu tả tâm trạng hiện tại.

Kỳ thực trong lúc tán gẫu với Tiểu Bát, Đỗ Yến vẫn luôn chú ý đến Thẩm Hành.

Cậu hiểu được cảm xúc nghi ngờ trên người Thẩm Hành. Nhưng sự tiêu cực ấy không nhằm vào Đỗ Yến cho nên cậu mới có gan khẳng định, Thẩm Hành sẽ chẳng hoài nghi cậu bởi vì lệnh truy nã kia.

Đỗ Yến rất ung dung, còn tâm trạng Thẩm Hành lại vô cùng phức tạp.

Hắn tin Đỗ Yến không làm chuyện đó, song lệnh truy nã Gia Viên phát ra chắc chắn phải có nguyên nhân nào đấy chứ không thể tự dưng xuất hiện.

Một nhà bốn người bị giết hại bao gồm hai đứa trẻ vị thành niên, sự tình còn liên quan đến Đỗ Yến nên dựa theo tính cách của Thẩm Hành, không điều tra đến cùng thì hắn nhất định sẽ không từ bỏ.

Thẩm Hành đang âm thầm đấu tranh vật lộn, muốn hỏi Đỗ Yến đã làm những gì nhưng lại lo Đỗ Yến đau lòng vì tưởng hắn nghi ngờ mình.

Đỗ Yến bất đắc dĩ thở dài, Thẩm Hành cái gì cũng tốt chỉ là rất hay suy nghĩ, khác hoàn toàn so với bề ngoài thô lỗ.

Cho nên cậu phải tự phá vỡ cục diện bế tắc này thôi. Nghĩ tới đây, Đỗ Yến lên tiếng: “Chú muốn biết cái gì thì cứ trực tiếp hỏi là được, tôi không sao hết.”

Thẩm Hành nghe vậy, quyết định dừng xe.

Hắn xoay người nhìn về phía Đỗ Yến, giơ tay xoa đầu cậu, lúc này mới nói.

“Đỗ Yến, tôi tin em. Em phải nhớ kỹ, những lời sau đây đều xuất phát từ sự tin tưởng tôi dành cho em. Tôi chỉ đang cố gắng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện mà thôi, dù sao cũng dính tới bốn mạng người vô tội.”

Đỗ Yến ngoan ngoãn gật đầu, đáp: “Ừ, tôi biết rồi, chú hỏi đi.”

Thẩm Hành cân nhắc cách dùng từ: “Tôi có một vấn đề thắc mắc, thời gian em quay trở lại cách giờ hẹn của chúng ta tận mấy tiếng.”

Thẩm Hành im lặng, thấy Đỗ Yến vẫn rất bình tĩnh mới tiếp tục nói.

“Từ biểu hiện ngày hôm đó của em, tôi đoán kết quả cuộc trò chuyện ấy chẳng có gì vui vẻ cả. Như vậy bọn họ không thể mời em ăn cơm hay làm những thứ khác được, cho nên em đã đi đâu đó đúng không?”

Đỗ Yến gật đầu, trả lời: “Tôi biết chuyện này không gạt được chú mà. Sau khi tôi biết được manh mối về thân thế của mình từ vợ chồng nhà họ Đỗ đã tới thư viện trong Gia Viên Số 5.”

Thư viện mở cửa cho mỗi cư dân tại đây, thời điểm Đỗ Yến tiến vào Gia Viên đã tẩy lớp ngụy trang, da thịt trắng nõn của cậu đương nhiên có thể hòa nhập với người dân mà không bị bất kì ai nghi ngờ.

Vì vậy Thẩm Hành vẫn tin lời cậu, hắn suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: “Em tới đó để điều tra tung tích về cha mẹ mình ư?”

Đỗ Yến đáp: “Vợ chồng họ Đỗ chỉ nói tôi là con của người bạn được gửi nuôi tại nhà họ, tiếp đó người bạn kia có việc rời đi và không bao giờ trở về nữa. Cuộc sống của họ vào thời điểm ấy vô cùng khó khăn, phát hiện tôi có điểm đặc biệt nên bị tiền tài mê hoặc, đưa tôi đến sở nghiên cứu.”

Người Thuần Chủng không ở Gia Viên vĩnh viễn.

Lúc phát hiện hầm trú ẩn mới, Gia Viên sẽ cử Người Thuần Chủng mang theo thiết bị kháng phóng xạ đi thăm dò tình huống, nếu như có người sống sốt thì sẽ đưa về.

Ngoại trừ vài nhân viên chính phủ, nhận nhiệm vụ còn là những người được trả tiền lương cao. Chính cha mẹ ruột không tồn tại của Đỗ Yến đã tiếp nhận công việc này.

Các nhiệm vụ đó đều được ghi chép trong《Gia Viên Sử Chí 》, Đỗ Yến tới thư viện để điều tra mục đích của nhiệm vụ kia cũng rất hợp logic.

Thẩm Hành hoàn toàn không nghi ngờ, lập tức tin vào lời giải thích của Đỗ Yến, hắn nói: “Xem ra sau khi vợ chồng họ Đỗ nhìn thấy em đã báo cho sở nghiên cứu số một, lúc em vào thư viện lại bị camera ghi hình.”

“Ừm.” Đỗ Yến gật đầu, “Bọn họ phát tin tức này là để chú không còn bảo vệ tôi nữa. Tôi yếu ớt như thế chỉ có thể ngoan ngoãn trở về sở nghiên cứu mà thôi.”

Thẩm Hành thở dài: “Nhưng người nhà họ Đỗ đã chết, không biết tình huống thật sự thế nào.”

Đỗ Yến nhìn hắn, thấu hiểu đáp: “Tôi biết với tính của chú, nhất định sẽ không chịu được chuyện trẻ con vô tội bị tổn thương, hay là chúng ta quay về Gia Viên Số 5 tìm hiểu tin tức một chút nhé?”

Không ngờ rằng Thẩm Hành lại lắc đầu: “Không được, em tới đó quá nguy hiểm, chắc chắn bọn họ đang truy tìm tung tích của em.”

Đỗ Yến hỏi: “Vậy chú định làm gì?”

Thẩm Hành chần chờ chốc lát, không chắc chắn lắm nói: “Tôi tìm một chỗ nào đó an toàn để giấu em đi, sau đó mình tôi sẽ đến Gia Viên Số 5 để thăm dò tin tức?”

Đỗ Yến cười híp mắt hỏi: “Chú Thẩm, Thẩm đại ca ơi, chú bị ngốc à. Trên thế giới này còn có nơi nào an toàn hơn ở bên cạnh Người Lây mạnh nhất đây?”

“…” Thẩm Hành sững sờ, vành tai đỏ bừng vì được Đỗ Yến khen ngợi, “Tôi, em, chúng ta không thể trì hoãn nữa, mau xuất phát thôi.”

Mặt trời đã hoàn toàn biến mất nơi chân trời. Trong tận thế, ánh sáng mặt trăng chẳng đủ để xuyên qua tầng khí quyển bị bao phủ bởi những lớp bụi dày đặc.

Con đường không có điểm cuối bị bỏ lại đằng sau, toàn bộ thế giới chìm trong không khí yên lặng chết chóc, thứ duy nhất có sự sống chính là đèn xe lẫn hai người bên trong.

“Quái thú khổng lồ” chở Thẩm Hành và Đỗ Yến đến Gia Viên Số 5.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.