Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 147: Chương 147




Bảy ngày sau, báo cáo kiểm tra khiến tiến sĩ Kim vô cùng phẫn nộ, trong máu Đỗ Yến vẫn còn phóng xạ như trước.

Điều này đại biểu cho kế hoạch Adam lại thất bại.

Anh ta từng cố ép hỏi Đỗ Yến nguyên nhân bộ gen hoàn mỹ của cậu bị nhiễm phóng xạ là gì.

Đỗ Yến đáp, mức phóng xạ ở bên ngoài Gia Viên và phòng thí nghiệm khác nhau một trời một vực, mặc dù cậu đã kích hoạt dị năng nhưng cũng chỉ có thể theo phương hướng tiến hóa của Người Lây.

Kế hoạch Adam không thể thành công. Đây là những gì Đỗ Yến tổng kết lại, ngữ khí vô cùng khẳng định.

Tiến sĩ Kim bị Đỗ Yến chọc tức đến mất hết lý trí, trực tiếp sai người nhốt cậu vào sở nghiên cứu dưới lòng đất.

Đỗ Yến đứng trong thang máy, bên cạnh là hai nghiên cứu viên võ trang đầy đủ. Bên ngoài là tiến sĩ Kim mặc một thân áo blouse trắng tinh.

Anh ta nhìn Đỗ Yến, tóc tai chỉnh tề, vẻ mặt lạnh nhạt, tựa như cái người thất thố lúc đọc được bản báo cáo kiểm tra ở phòng làm việc ấy không còn tồn tại nữa.

“Nếu cậu đã trở thành vật thí nghiệm thất bại thì giờ hãy cống hiến giá trị cuối cùng của mình vì nền văn minh nhân loại đi.”

Cửa thang máy chậm rãi khép vào, khuôn mặt tiến sĩ Kim dần biến mất.

Trong thang máy có lắp camera, Đỗ Yến suy nghĩ chốc lát, vẫn tiếp tục duy trì thiết lập tính cách, hỏi: “Các người định đưa tôi đến đâu?”

Câu trả lời là sự yên lặng. Nghiên cứu viên đứng sau Đỗ Yến giống như hai pho tượng, thậm chí cách bộ trang phục chống phóng xạ, cậu còn không thể cảm nhận được hô hấp của họ.

Đỗ Yến đánh trống lảng nói: “Được rồi, chắc cũng chẳng phải chỗ tốt lành gì.”

Tiểu Bát lên tiếng: “Cậu và tiến sĩ Kim trở mặt với nhau rồi sao còn phải giả bộ không thể phản kháng như vậy?”

Đỗ Yến cúi thấp đầu, bày ra dáng vẻ bị đả kích trầm trọng, khéo léo tránh được tầm nhìn của camera.

“Tao phá huỷ thành quả nghiên cứu quan trọng nhất của tiến sĩ Kim, bây giờ lực chú ý của anh ta đều tập trung vào việc trả thù tao, rất thuận lợi để Thẩm Hành lẻn vào.”

Nói xong, còn chưa chờ Tiểu Bát trả lời Đỗ Yến đã hé mắt, nói: “Tốt nhất là Thẩm Hành đừng khiến tao thất vọng, nếu như y chọn sai…”

Tiểu Bát đáp: “Cậu đừng như vậy nữa, ở mộng cảnh sau tôi nhất định sẽ ngăn cản cậu thiết lập cái mớ rối bòng bong này, a a a, trông cậu bây giờ giống biến thái quá!”

Ngay khi Tiểu Bát bị Đỗ Yến dọa sợ đến dựng đứng cả lông, thang máy đã đi đến nơi.

Đối diện thang máy là cánh cửa bằng hợp kim, dựa theo độ dày thì chắc hẳn dùng thuốc nổ cũng chẳng thể cưỡng chế phá hỏng.

Nghiên cứu viên đằng sau Đỗ Yến rốt cục cũng cử động, một người trong số đó tiến lên, quét võng mạc nhập mật khẩu, cánh cửa bèn mở ra.

Trước mắt Đỗ Yến chính là một con đường dài. Hai bên được lát kính cường hóa giống như trong triển lãm, sau tường là những căn phòng nhỏ.

Hai nghiên cứu viên khống chế Đỗ Yến đi về phía trước, chẳng biết tại sao tốc độ của họ rất chậm, chậm đến mức Đỗ Yến có thể nhìn thấy những người đằng sau tấm kính kia, hoặc nói đúng hơn là sinh vật.

Vật thí nghiệm trong buồng thứ nhất có đầu và thân thể không khác gì người thường, thế nhưng tứ chi lại nhỏ như trẻ mới sinh, vài bộ phận còn chưa trưởng thành.

Thấy ánh mắt Đỗ Yến dừng trên những vật thí nghiệm dị dạng nọ, nghiên cứu viên bèn dùng ngữ điệu cứng nhắc không gợn sóng nghe rất giống robot để nói: “Số 13, nhóm phôi thai đầu tiên…”

Buồng thứ hai lại hoàn toàn trái ngược, thân thể cường tráng tương tự với Người Lây nhưng đầu là của một đứa trẻ.

Càng đi tiếp thì càng xuất hiện nhiều vật thí nghiệm dị dạng kỳ lạ hơn. Nếu tâm lý không vững, chắc sẽ phải chịu kích động chẳng hề nhỏ.

Đỗ Yến mất gần một tiếng mới đi hết con đường này.

Hai nghiên cứu viên cực kỳ “nhiệt tình” giải thích từng nguồn gốc, đặc điểm và tiến trình của từng vật thí nghiệm cho cậu nghe.

Căn phòng cuối cùng thuộc về Đỗ Yến, không khác mấy so với các vật thí nghiệm kia, trong suốt không hề che giấu.

Tiến sĩ Kim dùng căn phòng kính này để Đỗ Yến biết thái độ của anh ta. Cậu là vật thí nghiệm thất bại, cho dù cũng từng hoàn hảo đấy nhưng ở trong mắt đối phương cậu vẫn chẳng khác gì những phế phẩm đó.

Xuyên qua mặt tường kính, Đỗ Yến có thể nhìn thấy hàng xóm của mình. Thứ không ngừng phân tách tế bào kia đã trở thành đống thịt bầy hầy, chính là vật thí nghiệm thất bại nhất.

Chỉ có điều vật thí nghiệm này vẫn có đặc tính thanh lọc phóng xạ, lượng lớn thuốc kháng phóng xạ tinh khiết dạng nhẹ được chế tạo từ huyết thanh của nó.

Nghiêm túc mà nói, vật thí nghiệm kia đang cống hiến cho tất cả Người Lây để họ có thể đi dọn dẹp thành phố. Song khi nhìn thấy công thần nọ, người có tâm lý yếu sẽ rất khó chấp nhận.

Ví dụ như Tiểu Bát, bây giờ nó đang kêu la thảm thiết trong đầu Đỗ Yến: “Đó là cái thứ gì vậy, gớm chết đi được. Tiến sĩ Kim thật quá biến thái, lại dám dùng cách này để tra tấn cậu!”

Đỗ Yến bình tĩnh đáp: “Tiến sĩ Kim sẽ không làm chuyện vô nghĩa, tất cả hành động của anh ta đều có mục đích cả.”

“Anh ta đang muốn kích thích tiềm năng của cậu ư?”

“Đúng, anh ta không dễ dàng từ bỏ vật thí nghiệm thành công như tao đâu. Nếu vẫn không được thì chắc đối phương sẽ đích thân ra tay giải phẫu tao để tao tỉnh táo trong suốt quá trình đó, đồng thời nhận biết được cơn đau…”

Tiểu Bát sởn hết cả da gà, thậm chí có phần khó tin: “Tôi thấy tiến sĩ Kim đã hoàn toàn từ bỏ cậu rồi.”

Nhưng khi Tiểu Bát và Đỗ Yến tranh luận, người chiến thắng vẫn luôn là Đỗ Yến.

Hôm sau, Đỗ Yến nằm lên bàn phẫu thuật. Trên đỉnh đầu cậu là đèn chuyên dùng cho việc giải phẫu, cảm nhận được thuốc tê đang tàn phá bừa bãi trong máu.

Khác biệt với thuốc gây tê thông thường ở chỗ Đỗ Yến vẫn tỉnh táo, đồng thời ngũ giác được phóng đại. Thậm chí cậu có thể cảm nhận rõ ràng quần áo của mình bị cắt vụn và đau đớn do vải vóc ma sát lên da.

Sắp xếp xong xuôi, tiến sĩ Kim mặc đồ phẫu thuật tiến vào. Anh ta đeo khẩu trang, giọng nói nghe không rõ, cũng lạnh lẽo như một chuỗi số liệu vậy.

“Đỗ Yến, thấy thế nào rồi?”

Đỗ Yến trợn mắt nhìn tiến sĩ Kim, để lộ biểu cảm kinh hoàng:”Chuyện gì thế này?”

Bấy giờ tiến sĩ Kim chẳng hề keo kiệt giải đáp thắc mắc của cậu: “Đây là thành quả nghiên cứu đáng tự hào của tôi, khuếch đại tri giác song vẫn có thể tỉnh táo trong suốt quá trình.”

“Tiếc là việc chế tạo có chú khó khăn. Cơ mà nếu đối tượng sử dụng là vật thí nghiệm thất bại quý giá như cậu thì tôi sẽ không ngại đâu.”

Đỗ Yến trợn mắt, da thịt trắng nõn ửng đỏ vì phẫn nộ.

Trông cậu như chỉ biết bất lực tức giận mắng nhưng thật ra trong lòng đang trấn an Tiểu Bát.

“Yên tâm, tao phát hiện dị năng tinh thần của mình đã tăng không ít, ngoài ra mấy ngày nay tiến sĩ Kim vẫn luôn kích thích tao.”

Đỗ Yến dừng chốc lát, vừa nghe tiến sĩ Kim giải thích trình tự phẫu thuật vừa nói tiếp: “Phòng tuyến của anh ta hiện đang yếu như một tờ giấy, đâm cái là rách. Chờ khi nào sự tình tệ đi thì tao sẽ khống chế anh ta rồi bỏ trốn.”

Dưới góc nhìn của tiến sĩ Kim, Đỗ Yến nằm trên bàn phẫu thuật, dùng cặp mắt xinh đẹp, bất lực dõi theo anh ta. Cảm giác khống chế hoàn toàn vật thí nghiệm này khiến tiến sĩ Kim vô cùng hưng phấn.

Huống hồ người nọ còn là Adam gần mức hoàn hảo nhất…

Anh ta nhìn máy móc bên cạnh, màn hình hiện lên mức phóng xạ rất nhỏ, tuy không cao nhưng đối với kẻ không thể chấp nhận một chút tỳ vết như tiến sĩ Kim thì vẫn chẳng khác gì hồng thủy mãnh thú.

Nhanh lên, chỉ còn thiếu chút nữa là cậu sẽ trở thành vật thí nghiệm thành công nhất của tôi.

Thế nhưng dữ liệu vẫn chẳng hề giảm xuống.

Tiến sĩ Kim nhìn dữ liệu màu đỏ tươi đại biểu cho mức độ phóng xạ kia, trong lòng dâng lên cảm giác chán ghét tận cùng, sau đó anh ta cầm dao giải phẫu lên.

Khi dao phẫu thuật chạm vào xương quai xanh của Đỗ Yến, đèn báo động trên đỉnh đầu tiến sĩ Kim đột nhiên phát sáng. Trong chớp mắt, cả căn phòng giải phẫu trắng tinh bị bao trùm bởi thứ ánh sáng màu đỏ ấy.

Tiến sĩ Kim sững sờ, như vừa tỉnh lại từ trạng thái điên cuồng nào đó. Đỗ Yến thấy thế bèn từ bỏ việc khống chế anh ta.

Đối phương đi sang, nhấn thiết bị truyền tin.

“Tốt nhất là cậu nên cho tôi một lời giải thích thỏa đáng.”

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh hoảng hốt.

“Thưa bác sĩ, thiết bị bảo vệ cho thấy có người đột nhập nhưng trong camera lại hoàn toàn bình thường. Tình huống kỳ lạ như vậy xưa nay chưa từng xảy ra nên tôi muốn hỏi ngài có định khởi động tình trạng khẩn cấp không ạ?”

Tiến sĩ Kim khẽ nhíu mày, đáp: “Gửi hình ảnh qua đây.”

Trước mắt ta xuất hiện màn hình khổng lồ, nối liền với thiết bị bảo vệ trung tâm.

Nhân viên mặc đồng phục bảo vệ ở trên màn ảnh, y đang định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên ngã quỵ.

Thay vào đó là một người đàn ông anh tuấn, dáng người cao to, làn da màu đồng.

“Thẩm Hành!” Ngữ khí cứng nhắc không gợn sóng của tiến sĩ Kim trở nên kích động.

Thẩm Hành lên tiếng: “Thả Đỗ Yến ra.”

Dù sao tiến sĩ Kim cũng chẳng phải nhân vật bình thường, chỉ kinh ngạc trong chốc lát rồi đáp: “Uống lượng lớn thuốc kháng phóng xạ tinh khiết, thêm vào sức chống phóng xạ của anh thì đúng là có thể vượt qua màn sáng để tới đây. Tôi thật không ngờ anh lại dám thử nghiệm suy đoán ấy đấy.”

Thẩm Hành không trả lời, mục đích hắn có mặt ở đây không phải để thảo luận về phương pháp xông vào màn sáng.

“Giao Đỗ Yến và kíp nổ ra.” Thẩm Hành nhấn mạnh lần nữa, “Toàn bộ nhân viên của cậu đang ở trong tay tôi.”

“Ồ?” Tiến sĩ Kim mặt không đổi sắc đáp “Anh cho là tôi sẽ quan tâm đến mấy mạng người rẻ tiền đó sao?”

Thẩm Hành nói: “Tôi biết cậu không để ý, thế nhưng với thí nghiệm của cậu thì chưa chắc. Không còn mấy nghiên cứu viên này nữa thì một mình cậu không thể hoàn thành được hạng mục đó đâu.”

Tiến sĩ Kim sững sờ, sau đó xòe tay: “Ok, anh uy hiếp tôi thành công rồi đấy. Tôi đồng ý trao đổi.”

Thẩm Hành còn chưa kịp nói gì tiến sĩ Kim đã bảo: “Nhưng chỉ có thể đổi lấy một thứ thôi. Đỗ Yến hoặc kíp nổ.”

Dứt lời, tiến sĩ Kim ấn nút, đập vào mắt Thẩm Hành chính là Đỗ Yến đang nằm trên bàn phẫu thuật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.