Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 47: Chương 47




Tháng Mười Hai, đoàn sứ giả Thành Quốc hành lễ trọng thể tiến vào đô thành, chúc mừng Nguyên Vương đăng cơ.

Đỗ Yến tiếp đón sứ giả Thành Quốc từ xa đến ở đại điện, dẫn đầu chính là Mạc Tử – lão thần có mái tóc màu hoa râm, rất giỏi về pháp gia.

Đỗ Yến nghe danh đối phương đã lâu, ngoài ra, cậu còn biết Mạc Tử là trọng thần lập được công lao hiển hách trong sự nghiệp thống nhất thiên hạ của Thành Du. Bởi vậy mà hòn ngọc chìm Thành Quốc mới có thể đổi mới và tỏa sáng rực rỡ.

Tầm mắt của Đỗ Yến lướt qua từng người trong đoàn sứ giả, vẫn chưa thấy ai quen thuộc.

Song ngẫm lại cũng thấy mọi chuyện hoàn toàn bình thường. Thành Du đã từng ở đô thành Nguyên Quốc hơn mười năm, rất nhiều người biết mặt hắn. Giả dụ hắn không dịch dung, quang minh chính đại đi cùng đoàn sứ giả thì quả thực chính là tự coi thường tính mạng mình.

Nếu đối phương không tới, Đỗ Yến lại càng cảm thấy mừng hơn. Dù sao chuyện cậu sắp phải làm đây có chút độc ác, tuy Đỗ Yến đã an ủi bản thân rằng nhân vật phản diện chẳng cần cái thứ gọi là lương tâm nhưng vẫn không đành lòng.

Đỗ Yến thở dài thầm nhủ, đến giấc mộng tiếp theo, cậu tuyệt đối sẽ không sống chung với nhân vật một quãng thời gian dài như thế nữa. Coi như cậu là người lãnh đạm đi, song cứ sớm chiều kề cận vẫn sẽ nảy sinh chút tình cảm.

Đến lúc phải ra tay mà lại không thể vượt qua cửa ải của bản thân.

Trong dạ tiệc chiêu đãi, Đỗ Yến thỉnh thoảng lại liếc nhìn đoàn sứ giả Thành Quốc, cố gắng dựa trên từng hành động của họ để tìm ra một chút dấu vết quen thuộc.

Hiện tại Đỗ Yến vẫn chưa thành hôn, cũng không có trắc phu nhân, cho nên vào những trường hợp thế này, Nguyên Ninh luôn ngồi bên cạnh cậu.

Tuy Nguyên Ninh rất ngây thơ nhưng trực giác cũng vô cùng nhạy bén, nàng chú ý tới hành động của Đỗ Yến, rướn người, thấp giọng dò hỏi: “Huynh trưởng, huynh đang tìm Thành Vương à?”

Đỗ Yến nhìn nàng: “Thành Du là Thành Vương, phải chán sống lắm mới dám chạy tới đô thành Nguyên Quốc đấy.”

Nguyên Ninh bĩu môi: “Huynh nói mấy câu đáng sợ như vậy để làm chi? Mặc dù Thành Du đã trở thành vua nhưng tình cảm thuở thiếu thời lớn lên với nhau vẫn còn. Rõ ràng huynh trưởng cũng nhớ y, lại cứ giả bộ không thèm để ý.”

Nguyên Ninh vô tình lớn giọng, liền bị Mạc Tử ngồi cách bọn họ gần nhất nghe thấy.

Lúc này bầu không khí tại yến hội đã rất thoải mái, Mạc Tử bỗng mở miệng hỏi: “Hình như vừa rồi trưởng công chúa nhắc đến quả quân(*)?”

(*Người nước này khi nói chuyện với người nước kia sẽ xưng vua nước mình là quả quân)

Đỗ Yến cũng không hề che giấu, nâng chén cười đáp: “Thành Vương và hai huynh muội cô cũng tạm coi là cùng nhau lớn lên, bây giờ chia cách đã lâu cho nên Ninh nhi mới nhớ đến cố nhân.”

Mạc Tử không ngại chuyện Thành Vương từng ở Nguyên Quốc làm con tin, mỉm cười nói: “Lúc trước quả quân sống tại quý quốc là thanh mai trúc mã với bệ hạ và công chúa. Nếu trưởng công chúa có tình ý, biến thành một đời cũng không phải là không thể.”

Đỗ Yến trả lời: “Thành Vương mà cũng có ý đó thì cô cũng cảm thấy chuyện này rất hay.”

Đỗ Yến vừa dứt lời, Nguyên Ninh đã trừng mắt nhìn cậu. Song giờ khắc này Đỗ Yến chẳng có tâm trạng đâu để trấn an Nguyên Ninh, cậu chỉ muốn dựa vào đó để thăm dò thử xem sao.

Rốt cục cậu cũng phát hiện tay của một người ngồi phía dưới đang khẽ run lên sau khi nghe thấy những gì cậu nói. Rượu trong chén đồng thau còn sánh ướt cả ống tay áo đối phương.

Có mục tiêu cụ thể, Đỗ Yến bèn tiếp tục quan sát cẩn thận, người kia cho cậu cảm giác cực kỳ quen thuộc. Từ tư thế quỳ ngồi đến cầm chén rượu, bao gồm cả động tác gắp thức ăn đều chẳng hề xa lạ với cậu.

Chỉ nhìn trong chốc lát mà Đỗ Yến đã có thể xác định người kia chính là Thành Du.

Quả nhiên hắn vẫn tới! Đỗ Yến tỉnh ngộ, trong lòng ngũ vị tạp trần, không rõ là cảm xúc gì.

“Huynh trưởng, huynh đang nói đùa thôi đúng không? Ta vẫn luôn coi Thành Vương là ca ca của ta, huynh đừng…” Nguyên Ninh thấy Mạc Tử nói chuyện với người bên cạnh, bấy giờ mới thấp giọng lên tiếng.

Đỗ Yến lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Muội có thấy người ngồi cuối cùng kia trông rất giống Thành Du không?”

Nguyên Ninh liền quay đầu sang. Nàng và Thành Du ở chung với nhau ít hơn Đỗ Yến rất nhiều nhưng xưa nay nàng vốn rất cẩn thận, quan sát trong chốc lát mới đáp: “Cũng hơi hơi, nhưng vẻ ngoài của họ khác nhau, chắc chỉ giống vài nét thôi.”

Đỗ Yến im lặng, mục đích của cậu là để lại chút sơ hở, tạo bước đệm cho kế hoạch sắp tới.

Nguyên Ninh quay đầu nhìn Đỗ Yến, đột nhiên mỉm cười: “Thật ra là do huynh trưởng nhớ Thành Vương, thấy hoa không phải hoa, cây không phải cây, tất cả đều ẩn chứa hình bóng của người kia chứ gì.”

“…” Đỗ Yến tiếp tục giữ vững suy nghĩ, Nguyên Ninh quả thực đã đi nhầm phim trường rồi.

Sau khi yến hội kết thúc, Đỗ Yến vẫn chưa trở lại tẩm điện mà cho người lui xuống, bước dọc theo con đường đi tới nơi Thành Du đã từng ở.

Sáng sớm hôm nay tuyết đầu mùa đã rơi, tuy không lớn nhưng cũng lạnh thấu xương. Vì vậy, căn phòng trước mặt Đỗ Yến lại trông càng thê lương hơn.

Nơi ở của con tin Thành Quốc đương nhiên phải là địa phương vắng vẻ, quạnh quẽ nhất hoàng cung. Sau khi Thành Du rời đi, chỗ này liền để trống.

Đỗ Yến đẩy cửa vào, đứng chắp tay. Chỉ chốc lát sau, có một người khác xuất hiện.

“Thế mà ngươi lại tới đây” Đỗ Yến không quay lại, chỉ nhìn nhìn chăm chăm vào bóng đêm.

“Ngươi mời ta đến sao ta có thể từ chối được.” Thanh âm quen thuộc vang lên.

Đỗ Yến xoay lưng, Thành Du đang đứng ở cửa. Trong phòng không thắp đèn nhưng trăng hôm nay rất sáng, cho nên cậu có thể thấy rất rõ người trước mắt, vẫn là gương mặt bình thường của người trong đoàn sứ giả kia, vô cùng xa lạ.

“Ta đã dịch dung thành dáng vẻ như vậy mà ngươi lại có thể phát hiện ra.” Thành Du đi lên phía trước, cách Đỗ Yến một khoảng thì dừng.

Thành Du đã là thanh niên hơn hai mươi tuổi còn Đỗ Yến thì vẫn chưa hoàn toàn nảy nở. Đứng ở khoảng cách gần thế này, Đỗ Yến bỗng cảm thấy cả người mình đều bị bóng của đối phương bao trùm.

Sự ngột ngạt ấy khiến Đỗ Yến rất khó chịu. Song cậu là vua của một nước, không nên tỏ ra yếu thế.

Đỗ Yến hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đối phương: “Thành Du, ngươi biết rõ rằng một ngày nào đó hai ta sẽ phải gây chiến với nhau. Tại sao ngươi lại muốn đến đây?”

“Sau này như thế nào ta không quan tâm, ta chỉ cần biết nếu như ta không đến, nhất định sẽ phải hối tiếc.”

Cuối cùng Đỗ Yến vẫn không tài nào nhìn vào đôi mắt kia, cậu hơi nghiêng đầu: “Nơi này chẳng có thứ gì hết, không thích hợp để trò chuyện.”

Hai người sóng vai nhau cùng đi tới tẩm điện của Đỗ Yến. Chốc lát sau, thị nữ đã chuẩn bị xong toàn bộ, kính cẩn lui ra, đóng cửa điện lại.

Trên án là một lò lửa nhỏ để đun rượu, trong điện còn được đặt chậu than nhưng vẫn không thể xua tan hết thảy không khí lạnh.

Đỗ Yến ngắm nhìn chén rượu đồng thau trên tay, nói: “Uống một chút cho ấm người.”

Thành Du quen tay lấy bầu rượu, ngón tay lại bỗng không nghe mệnh lệnh của hắn mà khẽ run: “Rời khỏi đây đã lâu cho nên chưa kịp thích ứng với cái lạnh.”

Đỗ Yến vô cùng tự nhiên cầm bầu rượu trong tay hắn: “Lần đầu ta gặp ngươi, ngươi chịu lạnh giỏi lắm cơ mà.”

Dứt lời, cậu bèn nhấc tay rót đầy rượu cho Thành Du.

Thành Du cúi đầu nhìn chén rượu: “Đây là lần đầu tiên ta uống rượu ngươi rót đấy.”

Đỗ Yến đáp: “Bây giờ ngươi đã là Thành Vương, đường xa mà đến tức là khách. Thân là chủ, ta đương nhiên phải rót rượu cho ngươi rồi.”

Thành Du cười nói: “Vậy hẳn là ta không nên phụ tấm lòng của ngươi.”

Hai người chạm cốc, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Đỗ Yến lại rót đầy chén, hỏi: “Từ Thành Quốc đến đây, đi tới đi lui cũng phải mất hai tháng. Vua không lên triều không sợ loạn à?.”

Đỗ Yến cũng đã lờ mờ đoán được chút ít, Thành Du dám làm việc này thì nhất định sẽ để lại hậu chiêu. Cậu cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, không muốn biết đáp án.

Thành Du lại chẳng hề che giấu, hắn lấy từ trong ngực một bình sứ nhỏ, lau ở chỗ giao giữa mặt và cổ. Chốc lát sau, hắn đã lột tấm mặt nạ da người kia xuống.

Khuôn mặt quen thuộc của Thành Du lộ ra, hắn giải thích: “Tử sĩ của ta có thân hình hao hao giống ta. Đeo mặt nạ lên là có thể thay ta trấn giữ vương đô một thời gian.”

Đỗ Yến nhận mặt nạ từ tay Thành Du, cẩn thận quan sát: “Thuộc hạ của ngươi có quá nhiều người tài giỏi.”

Thành Du trả lời: “Ban đầu là do ngươi dẫn ta đến Tụ Tài lâu nên ta mới thu phục được nhiều khách khanh như thế đấy chứ. Bây giờ nghĩ lại, chẳng nhẽ từ hồi đó ngươi đã bắt đầu lên kế hoạch giúp ta đăng cơ?”

Đỗ Yến đáp: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ tò mò thôi.”

Thành Du cười nhưng không nói, chẳng hề vạch trần đối phương, lấy một phong thư ra: “Chuyện quá khứ có thể bàn sau. Ta đến chỉ để hỏi một câu, những gì ngươi viết ở đây có đúng là suy nghĩ trong lòng ngươi không?”

Đỗ Yến không nhận thư, cũng không trả lời Thành Du.

Cậu im lặng nửa ngày, cuối cùng bèn thở dài: “Nếu thật thì sao, giả thì sao? Hiện giờ hoàn cảnh của hai ta cũng giống nhau thôi.”

“Ngươi…” Thành Du mở miệng định nói gì đó, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ choáng váng.

Thành Du cứ nghĩ là mình đã say, hắn day day thái dương song cảm giác choáng váng kia vẫn chẳng hề thuyên giảm. Người trước mặt dần dần trở nên mơ hồ, ánh mắt của đối phương còn lạnh hơn cả đêm đông ngoài cửa sổ kia rất nhiều.

Hắn liếc mắt nhìn rượu trong chén, chợt hiểu ra, cười gượng một cái nhưng vẫn không lên tiếng.

Đỗ Yến nhìn Thành Du ngã gục trên bàn, chờ bên cạnh một lúc mới nhẹ nhàng vỗ tay, gọi thị vệ ngoài điện nâng Thành Du đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.