Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 87: Chương 87




Tất cả thoạt nhìn rất yên bình nhưng cũng không quá “yên bình”.

Đỗ Yến ngẩng đầu nhìn ngọn đèn treo trên trần, bóng đèn tròn phủ đầy bụi lắc lư vài cái rồi như bị dọa mà vụt tắt. Thời điểm ánh đèn trong cầu thang thoát hiểm trở lại lần nữa thì đã biến thành luồng sáng màu trắng hiện đại mà tiểu khu thường dùng.

Cậu nhấc chân giẫm xuống đất, sàn xi măng và mặt tường loang lổ cũng khôi phục dáng vẻ bình thường.

Đỗ Yến giơ tay sờ vào vai trái của mình, thật ra thay vì nói dấu ấn Tiếu Lang lưu lại trên người cậu là kiểm soát thì chi bằng xem như hắn đang cộng hưởng năng lực của mình với Đỗ Yến, để Đỗ Yến sử dụng.

Nhờ khả năng thông âm dương ấy, Đỗ Yến mới có thể dễ dàng phá giải khốn cục trong cầu thang thoát hiểm.

Đỗ Yến khẽ cười, cái người không biết phân biệt tốt xấu mà chỉ biết ăn giấm chua và quấy nhiễu kia đôi lúc lại rất hữu dụng.

Hiện tại vấn đề trong cầu thang đã được xử lý xong, Đỗ Yến không trì hoãn nữa, tiếp tục tiến vào tầng một. Cậu vừa mở cánh cửa thoát hiểm ra thì tình huống liền thay đổi, bức tường xi măng biến mất, trước mặt cậu chính là buồng thang máy ở tầng một.

Đỗ Yến đang chuẩn bị bước ra khỏi thang máy lại đột nhiên bị đồ vật lông xù nào đó cọ cọ bắp chân. Cậu cúi xuống, phát hiện bóng của con một con chó Golden rất lớn đang dần thành hình.

Thấy Đỗ Yến nhìn mình, Golden mừng rỡ ngồi xổm xuống, dùng đôi mắt ướt nhẹp ngó Đỗ Yến.

Đỗ Yến thấy trong ánh mắt nó có điều muốn nhờ thế là sờ đầu chó, lên tiếng: “Mày không ở cùng chủ nhân của mày mà chạy tới đây làm gì?”

Golden nghiêng đầu, dùng mũi ủn lòng bàn tay Đỗ Yến.

Đỗ Yến phát hiện con Golden này đã rất lớn tuổi, bộ lông của nó bắt đầu ngả sang màu trắng, đôi mắt cũng không còn linh động nữa. Thế nhưng nếu nhìn hàm răng thì có thể nhận ra chủ nhân của nó đã chăm sóc nó vô cùng cẩn thận, song cuộc đời của loài chó chỉ có khoảng mười năm, dụng tâm đến đâu cũng sẽ phải nghênh đón ngày chia li.

Con Golden hẳn là sống thọ chết tại nhà, bởi vì không nỡ rời xa chủ nhân mà vẫn nán lại dương thế.

Golden tiếp tục dùng đầu ủn bàn tay Đỗ Yến, nhẹ nhàng sủa.

Dựa vào tình hình hiện tại, mặc dù không thể dùng ngôn ngữ để giao lưu nhưng Đỗ Yến cũng hiểu được ý nó: “Có phải thứ xấu xa nào đó muốn nhập vào người chủ nhân của mày không?”

Khi nhìn thấy chủ nhân của Golden tại thang máy, đối phương vẫn chưa bị ác quỷ quấn thân nhưng âm khí trên người rất nặng. Hiện giờ toàn bộ tiểu khu đã chịu ảnh hưởng từ Điền Lạc, dung hợp với thành phố quỷ Thuận Bình, đám ác quỷ trong đó đương nhiên sẽ lởn vởn xung quanh, tìm kiếm đối tượng thích hợp để nhập hồn.

Thanh niên trai tráng dương khí thịnh không dễ bám, song chủ nhân của Golden lại là phụ nữ trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, có thể coi là đối tượng béo bở nhất. Song đến bây giờ mà bà ấy vẫn bình an thì tám phần mười chính là nhờ con chó Golden trước mắt.

Golden đứng lên xoay một vòng, cái đuôi rũ xuống nhẹ nhàng phe phẩy.

Đỗ Yến biết suy đoán của mình đã chính xác, cậu bèn hỏi: “Mày đang lo con quỷ kia sẽ hoàn toàn xâm nhiễm chủ nhân mày cho nên mới ở lại sao?”

Nó sủa một tiếng, trong ánh mắt lộ ra chút chờ đợi và vẻ âu lo.

Đỗ Yến vỗ đầu nó: “Mày yên tâm, nếu mọi chuyện được giải quyết xong thì chủ nhân của mày sẽ khỏe mạnh như xưa thôi.”

Cậu ngừng lại rồi vừa cười vừa nói: “Nhưng mà trong khoảng thời gian này, mày tốt nhất vẫn nên trông coi chủ nhân mày, đừng để bác ấy bị thương.”

Con chó liếm lòng bàn tay Đỗ Yến như có chút an tâm, sau đó mới vui vẻ chạy ra ngoài.

Đỗ Yến theo sau nó, ngay khi Đỗ Yến muốn đến cửa lớn thì con Golden bắt đầu trở nên hung dữ, hướng về một phía sủa inh ỏi. Tiếp theo nó lại dùng đầu đẩy Đỗ Yến, ra hiệu cậu quay trở lại thang máy.

Đỗ Yến không phát hiện bên ngoài có điều gì bất thường, liền hỏi: “Ý của mày là tao không nên ra ngoài đó vì sẽ gặp nguy hiểm à?”

Golden kêu ẳng ẳng, bước mấy bước về buồng thang máy rồi dừng chân, quay đầu nhìn Đỗ Yến.

Đỗ Yến bất đắc dĩ: “Được rồi, trực giác của động vật nhạy bén hơn loài người, chắc là mày cảm thấy bên ngoài không an toàn chứ gì?”

Nói xong, cậu bèn lui vào trong thang máy, con chó Golden tiến về phía cửa thoát hiểm, nhấc chân cào cào cánh cửa vừa dày vừa nặng.

“Mày bảo tao quay lại đó ư?”Đỗ Yến nghi hoặc hỏi.

Golden ngồi xuống, nghiêng đầu, lè lưỡi như thể đang lộ ra khuôn mặt tươi cười.

“Được rồi, phiền phức bên trong đã được xử lý xong xuôi, biết đâu lại có chuyển biến tốt thì sao.”

Vừa nãy cầu thang dẫn xuống tầng dưới không có điểm cuối nhưng bây giờ ác quỷ đã biến mất, khốn cục bị phá, có lẽ sẽ phát hiện ra nơi nào đó bất thường. Quanh thân con Golden được bao phủ bởi luồng sáng trắng mờ ảo, điều này chứng tỏ nó là một linh hồn thuần khiết cho nên Đỗ Yến chắc chắn nó sẽ không hại cậu.

Đỗ Yến mở cửa thoát hiểm, nói tạm biệt với Golden sau đó bước dọc theo cầu thang xuống phía dưới. Quả nhiên đi được một lúc đã đến chân cầu thang.

Khi Đỗ Yến đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến cậu phải sững sờ.

Đó không phải là khung cảnh trên dương thế mà là khoảng không tối đen, hoàn toàn khác so với lúc đèn tắt, tất cả đều do âm khí nồng đậm dẫn đến việc hình thành loại đồ vật tương đương với lớp sương đen dày đặc.

Trong không gian tối tăm ấy, ngay chính giữa xuất hiện một cây cột cao lớn được khắc bởi gỗ đào ngàn năm. Cho dù tồn tại ở nơi chứa đầy âm khí nhưng trên cây cột vẫn còn sót lại rất nhiều dương khí.

Đỗ Yến vừa nhìn đã biết tất cả những thứ này được bày ra để hành hạ người bị trói vào cây cột, hoặc nên nói là hồn phách.

Hai chân người nọ chìm trong bóng tối, âm khí vô tận vẫn luôn bổ sung năng lượng cho y, mà thân trên dán chặt vào cây cột gỗ đào lại đang bị dương khí mạnh mẽ ăn mòn.

Tuy quỷ hồn không có thực thể nhưng âm dương trái ngược, bị dương khí mãnh liệt bao trùm sẽ cảm nhận được đau đớn giống như lửa thiêu. Dương khí cứ dần dần ăn mòn thân thể người nọ như vậy, khiến nó chậm rãi biến mất.

Nhưng khi thân thể của y chỉ còn một nửa, âm khí dưới chân sẽ dày đặc hơn, giúp y chữa trị. Không biết đã trải qua bao nhiêu năm, người nọ vẫn bị hành hạ liên tục như thế.

Khung cảnh tàn nhẫn trước mắt khiến lông mày Đỗ Yến nhíu chặt, không chỉ vì người kia phải gánh chịu tra tấn tàn khốc mà do trang phục y đang mặc trên người.

Đó là đạo báo quy chuẩn của môn phái Đỗ Yến, đối với tông môn thiên sư lâu đời như bọn họ, kiểu dáng đạo bào sẽ không bao giờ thay đổi. Dựa trên ống tay áo thêu hoa văn hình mây và âm dương bát quái, Đỗ Yến có thể nhận ra đây chắc hẳn là vị tiền bối mấy trăm năm trước kia.

Đỗ Yến đi lên phía trước, người bị trói trên cột rốt cuộc cũng mở mắt.

Y ngẩn ngơ nhìn Đỗ Yến, sau đó mở miệng nói: “Ngươi là người mà con chó vàng kia tìm đến để cứu ta à? Rõ ràng ta đã bảo nó đừng có tốn công nữa, nơi này không thích hợp để ở lại quá lâu, ngươi nên mau chóng rời khỏi đây thì hơn.”

Lúc y nói chuyện biểu cảm trên mặt rất đờ đẫn, đó là một vẻ lạnh nhạt, mất hết hứng thú vì bị giam cầm quá lâu. Nói xong, y bèn nhắm hai mắt lại, không muốn trò chuyện với Đỗ Yến nữa.

Đỗ Yến cuối cùng cũng hiểu tại sao con Golden lại ra hiệu cho mình tới đây. Bọn họ là đồng môn, tu luyện đạo pháp giống nhau cho nên hồn phách của Đỗ Yến và vị tiền bối này sẽ tồn tại mùi vị khá tương tự.

Khả năng nhận biết của động vật vốn tinh hơn loài người rất nhiều, sau khi chó Golden biến thành quỷ hồn đương nhiên sẽ mẫn cảm với liên hệ giữa linh hồn với linh hồn. Nó bèn ra hiệu cho Đỗ Yến đến nơi này, khiến cậu phát hiện ra đồng môn đang bị nhốt.

Đỗ Yến dùng phương thức như trong môn phái để thi lễ với y: “Tiền bối, vãn bối chính là đại đệ tử thứ 361 của núi Hợp Tạo ạ.”

Nghe Đỗ Yến nói thế, biểu cảm trên mặt đối phương cũng có chút biến hóa. Y mở mắt, đánh giá Đỗ Yến một phen: “Đại đệ tử thứ 361? Là đệ tử trong phái ta thì tại sao lại không mặc đạo bào ra ngoài hành tẩu?”

Đỗ Yến biết vị tiền bối này đã bị nhốt quá lâu, cho nên bèn kiên trì giải thích: “Thưa tiền bối, tình hình bên ngoài khác xưa rồi ạ. Lúc đệ tử trong môn ra ngoài sẽ mặc thường phục để dễ dàng làm việc hơn.”

“Vậy à?” Tiền bối sững sờ, “Cũng đúng. Ta đã ở đây nhiều năm quá mà. Nhóc con, hiện tại là năm thứ bao nhiêu?”

Đỗ Yến dùng phương pháp gọi năm trong môn phái để báo cho đối phương biết, chỉ thấy vị tiền bối trước mắt càng hoảng hốt thêm, lẩm bẩm: “Hóa ra đã qua 800 năm rồi ư.”

Nghe thấy con số tám trăm, lông mày Đỗ Yến khẽ giật giật, đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Trước đây lúc cậu thảo luận với sư phụ, đối phương đã nhắc tới vị tiền bối luyện chế quỷ vương bị phản phệ.

Như vậy quỷ vương Thuận Bình và vị tiền bối này nhất định sẽ tồn tại liên hệ nào đó.

Đỗ Yến nghĩ, hiện tại cậu không có thời gian để tiếp tục dây dưa ở đây nữa thế là bèn hỏi trực tiếp: “Tiền bối, vãn bối từng đọc trong điển tịch môn phái, trong đó đề cập đến chuyện bởi vì luyện chế quỷ vương bị phản phệ mà tiền bối Thông Huyền đã mất tích.”

“Không sai, ta chính là Thông Huyền.” Y gật đầu, “Bây giờ quỷ vương Thuận Bình chính là ác quỷ lúc trước ta luyện chế thất bại rồi phản phệ lại ta.”

Sau đó dưới sự dò hỏi của Đỗ Yến, Thông Huyền bèn nhắc đến chuyện quá khứ, chân tướng liên quan tới thành phố quỷ Thuận Bình, núi Vạn Thi và quỷ vương.

Thành phố quỷ Thuận Bình thật ra là nơi bề trên luyện cổ. Năm đó bọn họ tập trung các tử tù để chúng chém giết lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn một người sống sót. Người có thể thoát khỏi hoàn cảnh khốc liệt ấy bèn trở thành cây đao sắc bén trong tay của những kẻ quyền cao chức trọng.

Quỷ vương Thuận Bình tức Tôn Tấn là người chiến thắng vào năm ấy. Gã vô cùng mạnh mẽ, từng là tên trộm đã hại chết vô số mạng người. Sau khi thắng cuộc đã giết sạch đám người cố gắng khống chế mình rồi trốn khỏi Thuận Bình, mai danh ẩn tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.