Tâm tình lúc này của Kha Lâm là đang vui mừng đi hái bắp cải, kết quả phát hiện bắp cải đã bị heo tông.
Vấn đề chính là bắp cải còn lừa y.
Trong phòng chiếu phim rộng lớn, vốn là mọi người đang xem phim rất vui vẻ, bầu không khí hết sức nhiệt liệt, lúc này lại không dám thở mạnh, đoan chính mà ngồi trên băng ghế nhỏ nhìn tiên sinh, phu nhân, cùng vai nữ chính chưa từng gặp mặt trên tràng Tu La.
Bắp cải lừa người Tư Hạo Lam nhìn Kha Lâm, nói: “Ta lúc đó có đề xuất a, nhưng đạo diễn không chịu.”
Kha Lâm nheo mắt lại. Những lúc y không vui như thế này, y sẽ dùng đôi mắt đen như mực nhìn người khác chằm chằm, cảm giác cực kì ngột ngạt.
“Lúc đó em đã thề son sắt.” Kha Lâm vẫn là khó có thể nguôi giận. Sớm biết như vậy, y đáng lẽ vào thời điểm nụ hôn đầu của Tư Hạo Lam vẫn còn mà tiên hạ thủ vi cường.
Tư Hạo Lam không để ý chút nào, hào phóng mà nói: “Miệng của nam nhân thôi mà, lừa người cái gì.” Hắn không hiểu Kha Lâm đang rối rắm điều chi, “Hơn nữa diễn cảnh hôn thì có làm sao, dù gì thì là diễn như vầy nè.”
Tư Hạo Lam đột nhiên kề sát vào Kha Lâm, đỡ lấy sau gáy của y, đưa mặt qua, cơ hồ là đụng vào y, sau đó nhẹ nhàng cọ qua khóe môi của y, như có như không tiếp xúc, phảng phất như cơn gió nhẹ lướt qua mặt, không để lại một chút vết tích.
Động tác này của hắn từ phía sau xem chính là vừa ôm Kha Lâm hôn một cái, nhưng đôi môi của hai người căn bản không chạm vào nhau.
Kha Lâm nhìn hắn chằm chằm.
Mặt Tư Hạo Lam hơi tỏa nhiệt, nhẹ nhàng thở một hơi, thổ khí như u lan*, vô tội nói: “Chính là vậy đó, còn tức giận không?”
*có điều muốn nói nhưng không nói ra, nên thở một hơi ra như bông hoa lan
Kha Lâm nhìn hắn thật sâu, con thỏ này vào thời điểm mấu chốt thật biết cách câu dẫn người. Y đè xuống khóe môi đang cong lên, nói: “Miễn cưỡng không tức giận nữa.”
Người trong phòng đôi mắt trợn lên to như mắt bò, nhìn hai người ở hàng ghế đầu trước mặt mọi người tú ân tú ái.
Tại sao ông chủ cùng phu nhân của ông chủ cũng phải diễn theo kịch bản Mary Sue a!
Triệu Kỳ kém chút nữa cắn khăn tay nhỏ, nói với Mai Khâm: “Thật sự rất muốn nói chuyện yêu đương.”
Mai Khâm không hiểu gì hết: “Vậy cậu đi đi, không cần báo cáo với tôi.”
Triệu Kỳ liếc mắt nhìn Mai Khâm một cái, đột nhiên vỗ vỗ vai anh, nói: “Mai thúc, không nên nản lòng nhụt chí. Tuy rằng chú lớn tuổi, thế nhưng hiện tại đi tìm tình yêu cũng không muộn.”
Mai Khâm: “?”
Bộ phim online ‘Tôi và mèo’ chi phí không cao nhưng thành tích không hề tệ, lượng click vượt quá mục tiêu, điểm trên các trang đánh giá cũng thuộc loại tốt nhất. Quan trọng là nó giúp Tư Hạo Lam thu hút thật nhiều fan nha.
Nam chính trong phim thần tượng càng khiến người khác yêu thích hơn so với nhân vật phản diện, quy mô fan của hắn càng ngày càng lớn, đã tập hợp thành hội nhóm, công ty đã liên lạc với các vị fan cứng để sắp xếp và quản lý, định kỳ tổ chức một ít hoạt động.
Công ty nhiều lần liên hệ em gái chữ cái, mời cô tham gia fanclub, nhưng em gái chữ gái lại không chịu.
Fan số một thổ hào của Tư Hạo Lam sống chết không muốn lộ diện, thật sự là khiến người tiếc hận.
Trên thực tế, em gái chữ cái bình thường công tác bận rộn, khi nhàn rỗi cũng vội vàng cùng người khác cãi – nhau.
Lần này, bộ phim mới phát sóng của Tư Hạo Lam cung cấp thật nhiều tư liệu mới mẻ cho nhóm fan cp Tinh Lam.
Lý Tinh Hà cũng diễn qua không ít phim điện ảnh đề tại hiện đại, nội dung vừa vặn rất xứng đôi với bộ phim tình cảm đô thị của Tư Hạo Lam đợt này, vì vậy các fan cắt, ghép, nối, biên tập không ít cảnh quay trong từng tác phẩm tương ứng của mỗi người lại với nhau, làm thành một MV phát ở trên mạng.
Em gái chữ cái bấm vào xem video đó.
Phải nói là làm rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra là đã được cắt ghép cùng biên tập, quả thực như hai người tại cùng một trường quay diễn xuất vậy.
Nhưng hiệu quả càng tốt, em gái chữ cái lại càng tức giận.
Trong lời của Tinh Lam cp:
“Gần đây phim mới của Lam bảo hot một phát, wuli* Tinh Hà còn đặc biệt đăng weibo chúc mừng, thật sự ngọt a a a a!”
“Đúng vậy đúng vậy, kỹ năng diễn xuất của THL thật tốt, diễn cái gì mà tốt như vậy, nhất định là LTH dạy anh ấy a a a.”
“Tiểu kịch trường: Lý Tinh Hà nắm chặt eo nhỏ của Tư Hạo Lam, ghé vào lỗ tai cậu ấy nhẹ giọng nói ‘Anh đến dạy em làm sao hôn môi’.”
“awsl*!”
“Người kia… Nhân khí THL gần đây tăng vọt, tôi cảm giác… người kia sắp tới!”
“Tới thì tới chứ, chưa kéo đen* cô ta chính là để chiến đấu cho sảng khoái.”
Vì vậy, em gái chữ cái một lần nữa xuất hiện từ hư vô.
*wuli: phát âm từ tiếng Hàn ( “우리”), có nghĩa là ‘của chúng ta’. VD: ‘wuli Tinh Hà’ = ‘Tinh Hà của chúng ta’
*awsl: (ā wǒ sǐ le) nghĩa đen là ‘A, tôi chết rồi’, dùng để diễn tả thứ gì đó quá dễ thương
*kéo đen: block, ngăn chặn
Lúc này cô không cùng nhóm fan cp làm ầm ĩ mà trực tiếp đùng đùng đùng quăng mấy cái video.
Toàn bộ đều là các loại lịch sử đen tối của Lý Tinh Hà, có ảnh y mới xuất đạo mặt mày xấu xí, còn có các loại ảnh chụp đủ góc độ xấu khác nhau, thậm chí có một bức chụp y đang chổng mông.
“Oa, có độc!”
“Em gái chữ cái nsl*!”
Chiến thuật thông thường của độc duy* là đào sâu lịch sử đen tối của đối thủ, bôi đen chủ đề, giội nước bẩn lên người đối thủ.
*nsl: mình không chắc lắm nhưng mình đoán là ‘National Security Law’, ý bảo muốn report người khác.
*độc duy: từ dùng để chỉ một nhóm fan chỉ yêu mỗi một thần tượng mà xúc phạm tới những nghệ sĩ khác, ngay cả vợ/chồng của người thần tượng đó.
Các chị em tất nhiên không bỏ qua. Fan cp chính là muốn bảo trì vẻ đẹp, huống chi trong fan cp còn có những người hâm mộ Lý Tinh Hà, sự xuất hiện của em gái chữ cái như một que diêm ném vào đống bom, nhất thời nổ tung.
Quan Công chiến Tần Quỳnh*, em gái chữ cái đại chiến fan cp, đất trời đen kịt, đùng đoàng bùm chíu, một trận ác đấu.
*Quan Công và Tần Quỳnh là 2 vị tướng sinh thời cách nhau hơn trăm năm, căn bản không có khả năng chiến tranh với nhau. Câu thành ngữ ‘Quan Công chiến Tần Quỳnh’ dùng để châm chọc những người phi thực tế và mù quáng.
Fan chủ đề cực kì nhiều, người đông thế mạnh; em gái chữ cái nhiều tiền, cãi không lại liền triệu hoán một dàn thủy quân.
“Tiên sinh, cậu đang làm gì thế?” Mai Khâm nhìn thấy Kha Lâm làm ổ ở trong phòng, đã rất lâu không có động tĩnh, lúc bưng trà vào thì phát hiện y đang cầm điện thoại di động, gõ tới mức màn hình sắp bị đâm thủng.
Kha Lâm hít một hơi sâu, lạnh như băng nói: “Đang cãi nhau.”
Mai Khâm ngẩn người, hỏi: “Là cãi nhau trên mạng sao?” Quản gia từng nghe y nhắc qua, lúc này khuyên can Kha Lâm: “Đừng cãi nữa, đừng trả lời mấy cô bé đó một cách nghiêm túc.”
Kha Lâm lui ra khỏi chủ đề kia, đồng thời cũng rút toàn bộ thủy quân đi, nhóm bạn trên mạng thấy em gái chữ cái cùng đoàn đội của cô trong nháy mắt bốc hơi, còn có chút không kịp phản ứng, thậm chí cãi nhau còn chưa hết thòm thèm.
Kha Lâm đặt điện thoại di động sang một bên nói: “Không nghiêm túc, chỉ là có thời điểm không nhịn được kích thích mấy cô bé một chút.”
Bà xã bị mấy cô viết vào tiểu thuyết cùng người khác như vậy, y đôi lúc cũng phải phát tiết một chút.
Kha Lâm dùng trà chiều Mai Khâm bưng tới, Tư Hạo Lam gần đây đi quảng cáo phim online của mình, thường thường không ở nhà, lưu lại Kha Lâm trong phòng.
Vì vậy Kha Lâm ngoại trừ công tác cùng với hoạt động trên mạng liền quay lại với sở thích cũ của mình.
Y vừa uống trà, vừa tiện tay cầm một quyển sách trên bàn lên đọc.
Mai Khâm đối với sở thích của tiên sinh đã không còn cảm thấy kinh ngạc, trái lại chủ động hỏi: “Lần này cậu đọc tiểu thuyết gì vậy?” Ngược luyến tình thâm hay là ngọt ngào sủng ái đây?
Kha Lâm lật sách lại, đưa bìa sách ra cho Mai Khâm coi.
Vì vậy, Mai Khâm nhìn thấy tên của quyển sách này: ‘Trọng sinh chuyện hằng ngày của nhân vật phản diện bạo lực’.
Trong đoạn thời gian ‘Tôi và mèo’ phát sóng, việc Kha gia bị trộm cũng có tiến triển đột phá, lực lượng cảnh sát khóa được người hiềm nghi, thế nhưng kẻ tình nghi một mực khẳng định rằng đó chỉ là hành vi trộm cắp tài sản thông thường. Kha gia cuối cùng chỉ bị mất dàn máy tính, tổn hại không lớn, hiệu suất của đồn cảnh sát trên sự kiện này đã rất cao, chức trách của bọn họ chỉ tới đây.
Bất quá có thân phận của kẻ hiềm nghi, có thể đào ra người ra lệnh sau lưng là ai hay không thì phải xem bản lãnh của Kha Lâm.
Tư Hạo Lam không biết Kha Lâm sẽ làm thế nào, thế nhưng hắn cũng không quá lo lắng. Cái tên Tư Ích Niên chỉ có thể ở sau lưng hại người, làm một ít chuyện nhỏ như ăn cắp, không đáng gì.
Hắn ngược lại cảm thấy kỳ quái tại sao hệ thống hoàn toàn không có động tĩnh, lúc đó kêu gào dọa dẫm ầm ầm, kết quả thì sấm to mưa nhỏ.
Qua mấy ngày, Kha Lâm đột nhiên nói với hắn: “Em cùng tôi đi gặp cha em một chuyến.”
Tư Hạo Lam lấy làm lạ Kha Lâm sao lại chủ động đi gặp Tư Ích Niên, hỏi: “Tại sao? Đã xác định là ông ta phái người đột nhập trộm đồ rồi ư?”
“Không liên quan đến vụ kia, là một chuyện khác.” Kha Lâm cũng không nói quá tỉ mỉ, chỉ bảo là: “Cần có em ở đó.”
Vì vậy Kha gia đưa ra lời mời, Tư gia vui vẻ đồng ý.
Cuộc gặp mặt được sắp xếp bên trong một trung tâm triển lãm dưới trướng khoa học kỹ thuật Chấn Vũ, bọn họ ngồi trong phòng họp lầu hai, sáng sủa sạch sẽ, đắm chìm trong cảm giác của khoa học tân tiến. Tư Hạo Lam ngồi cùng bên với Kha Lâm, Tư Ích Niên dẫn theo thư ký của ông vội vàng chạy tới đây.
Tư Ích Niên cho rằng Kha Lâm chủ động tìm ông là có ý nguyện buông tha cho ông, cùng ông thương lượng chuyện kinh doanh, cho nên khắp khuôn mặt là nụ cười.
Kha Lâm cùng Tư Hạo Lam nhìn thấy bộ dáng của ông, hai người đều lười cười, nghiêm mặt lạnh như băng.
“Ai, tiểu Kha à, chúng ta đều là người một nhà, mọi việc dễ thương lượng.” Tư Ích Niên cũng là da mặt dày, xem như những chuyện trước đây hoàn toàn chưa từng xảy ra, vì lợi ích còn có thể cười tới rạng rỡ như thế, “Cháu xem, chuyện nhà máy cháu tha cho bác một mạng đi. Cháu đã kiếm được nhiều lời như vậy, đừng nhổ lông trên người cha vợ nữa.”
Oa, còn dám tự xưng cha vợ? Tư Hạo Lam hung ác trừng Tư Ích Niên một cái, nói: “Đừng nhận loạn người thân, cẩn thận ta đánh ngươi.”
Tư Ích Niên đối với hắn có bóng ma trong lòng, bất an giật giật, trên miệng vẫn còn cậy mạnh nói: “Sao lại chen miệng vào nói với cha vậy, cha còn đang cùng tiểu Kha nói chuyện chính sự.”
Lúc này Kha Lâm mở miệng: “Tôi cũng là muốn nói chuyện này với ông.”
Tư Ích Niên trong lòng vui vẻ, xem ra sự tình có khả năng chuyển biến tốt.
Kha Lâm nói rằng: “Gần đây nhà máy của ông tình hình càng ngày càng tệ, ông vì trả hết nợ nần đã tháo dỡ bán lẻ nhiều dây chuyền sản xuất, dỡ tường đông đắp tường tây, lỗ thủng càng đắp càng lớn. Trên thực tế, mấy người đó đã bán hết cho tôi những gì họ mua từ ông.” Y dừng một chút, nói tiếp, “Kết quả chính là quyền khống chế nhà máy trong tay tôi hiện giờ đã nhiều hơn một phần hai.”
Tư Ích Niên nghe vậy, sắc mặt rốt cuộc thay đổi.
Kha Lâm không cho ông ta cơ hội dông dài, trực tiếp nói: “Cho nên, bây giờ tôi cưỡng chế chiếm đoạt nhà máy của ông cũng là chuyện khả thi.”
Tư Ích Niên bùng nổ, nặng nề vỗ bàn một cái, ầm một phát đứng lên, chỉ vào mũi Kha Lâm mắng: “Họ Kha! Mày đừng kinh người quá đáng!”
Kha Lâm nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta, bình tĩnh mà nói: “Đừng sốt sắng, tôi còn chưa nói hết đâu.”
Ngực Tư Ích Niên kịch liệt chập trùng, hiển nhiên ý thức được một điều rằng Kha Lâm không phải đến để giảng hòa với ông, mà là muốn triệt để lột một lớp da của ông xuống.
“Lại như ông vừa mới nói, ông tốt xấu gì cũng là cha của Lam Lam.”
Tư Hạo Lam nghe thấy lời này lập tức quay đầu lại nói với Kha Lâm: “Lão ta không phải cha ta, ta là xuyên…”
Kha Lâm: “… Đừng nói nữa, tôi biết em muốn nói gì.” Vẫn còn đang họp đó, nói cái gì mà xuyên qua với không xuyên qua.
Kha Lâm nhìn Tư Ích Niên, từng chữ từng câu mà nói: “Tôi cho ông một cơ hội, trực tiếp bán phần sản nghiệp còn lại của nhà máy cho tôi, tôi sẽ cho ông một giá tiền hợp lý.”
Tư Ích Niên biết rõ giá tiền đó sẽ không đạt được cái mức ông mong đợi, hơn nữa nhà máy là nguồn sống của ông ta, nếu như không còn nhà máy, nửa cuối cuộc đời ông thật sự không được bảo đảm.
Tư Ích Niên nghiến răng nghiến lợi, nói: “Đừng có nằm mơ, tuyệt đối sẽ không bán cho mày!”
Kha Lâm lười biếng giương mắt, nói rằng: “Vậy tôi liền bắt đầu cưỡng chế thu mua.”
“Mày!” Tư Ích Niên tức giận tới mức hận không thể đập nát cái phòng họp này.
“Hai con đường, một là cưỡng chế thu mua, một là mua bán sòng phẳng, ông chọn cái nào.”
Đôi môi Tư Ích Niên run rẩy, qua một hồi lâu ông mới chán nản ngã ngồi xuống trên ghế, hai mắt tan rã, hoàn toàn mất đi sức sống, trong mấy phút ngắn ngủi như đã già đi gấp mười lần.
Kha Lâm cũng không chỉ có thế mà buông tha cho Tư Ích Niên. Y ngồi trên xe lăn, không khác nào một vương giả kiểm soát tất cả, tuyên án tử hình cho đối thủ của mình.
“Bất quá, ông có thể yên tâm, cho dù tôi mua lại nhà máy, nhà máy vẫn sẽ đứng tên Tư gia các người.”
Tư Ích Niên giãy giụa đứng dậy, như một con cá chết đuối vùng vẫy lần cuối cùng, hỏi: “Mày có ý gì?”
Kha Lâm nhìn Tư Hạo Lam một cái, nói: “Nhà máy sẽ đứng tên Tư Hạo Lam, coi như là tài sản thừa kế ông làm cha để lại, cũng coi như là lễ vật tôi tặng em ấy.”
Phần lễ vật này, vừa là quà cưới, vừa là của hồi môn.