Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ

Chương 2: Chương 2




Edit by Link

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Phong cảnh ở tiểu khu Bạch Hạc Tháp thật sự rất tốt.

Ngoài cổng chính của tiểu khu, thấp hơn một chút có một cái hồ gọi là hồ Họa Hạc, nước hồ thanh tịnh nhìn rõ đáy. Bên trên sườn dốc nhỏ thấp cạnh hồ là cả một thảm thực vật xanh biếc và cánh đồng hoa, bởi vì bỏ bê trông nom trong một thời gian dài nên những hoa cỏ này tự do sinh trưởng, không còn cảm giác thiết kế theo quy tắc như lúc đầu, trái lại có thêm vài phần tự nhiên dã tính, lộ ra sức sống tràn trề.

Bởi vì có cái hồ này tồn tại nên toàn bộ tiểu khu mới mát mẻ hơn nội thành một chút. Chỉ có điều, khi lời đồn quỷ nháo nổi lên, sự mát mẻ cũng biến thành âm trầm.

Vật nghiệp* cũng cảm thấy kinh ngạc đối với việc lúc này còn có nghiệp chủ* khác bằng lòng dọn vào đây ở, bọn họ biểu hiện sự nhiệt tình rất lớn đối với Hứa Mân, mấy người vây quanh giúp cô cầm hành lý, giới thiệu công trình công cộng trong tiểu khu.

*vật nghiệp: mình nghĩ là người quản lí tài sản thay cho người khác, giống như tiếp tân ấy, vì mình tìm không được dữ liệu nên ai biết thì cmt nói mình sửa nha.

*nghiệp chủ: chủ sản nghiệp và xí nghiệp.

Hoàn cảnh trong cư xá cũng rất tốt, cây xanh râm mát, sạch sẽ gọn gàng, có thể khiến người ta kinh ngạc một hồi lâu.

Bởi vì có ít người ở nên càng lộ ra vẻ yên tĩnh.

Nhà của Hứa Mân nằm ở vị trí hơi lệch, ở khu H, trong phạm vi phụ cận mấy trăm mét cũng chỉ có một tòa nhà, ở cổng cỏ dại rậm rạp, nhìn cũng không giống như có người ở.

Nhân viên công tác thuận theo tầm mắt của cô mà giới thiệu.

“Nhà này mới vừa vào ở không lâu, cũng là một người trẻ tuổi. Thật là trùng hợp, nói không chừng hai người còn có thể trở thành bạn bè đấy.”

“Đúng đúng, mặc dù hơi ít người nhưng vừa có cảnh đẹp lại còn thanh tịnh. Chọn ở biệt thự chẳng phải là vì muốn thanh tịnh sao? Cuộc sống bên ngoài đã quá ồn ào.”

Bọn họ giống như sợ dọa Hứa Mân chạy mất, vừa cẩn thận vừa nhiệt tình.

Hứa Mân đã hiểu, tiểu khu bị quỷ nháo, view phải càng thịnh càng tốt.

Cô không có chỗ để đi, dù nơi này thật sự có quỷ nháo thì cũng chỉ có thể ở lại. Hoàn cảnh tốt như thế đã là niềm vui ngoài ý muốn.

Sau khi tới chỗ, Hứa Mân cảm ơn một tiếng, để lại phương thức liên lạc để phòng cho bất kỳ tình huống nào.

Phòng đã mấy năm không có người ở, vừa mở cửa ra đã cảm nhận được mùi bụi bặm nồng đậm, chọc cho Hứa Mân không ngừng ho khan.

Cô muốn dọn cũng không biết dọn từ đâu, đành phải nhờ vật nghiệp giúp đỡ, gọi vài nhân viên quét dọn tới.

Bên này có ít người vào ở, việc nội trợ đều là nhân viên công tác vật nghiệp làm giúp, cũng may giá cả hợp lý nên làm việc cũng nghiêm túc.

Cho dù như thế thì chờ bọn họ quét dọn xong cũng đã đến ban đêm.

Lúc trả tiền, trong đầu Hứa Mân tự động hiện lên một chuỗi chữ số, sau khi thử qua, xác định là mật mã của nguyên chủ, cô nhẹ nhàng thở ra. Nhưng lúc cô nhìn thấy số dư còn lại thì lại bắt đầu nặng nề, nguyên chủ còn nghèo hơn cô tưởng tượng rất nhiều.

Hứa Mân bỗng có chút hối hận, cô mà không chọc tức Hứa Trọng Á thì có lẽ còn có thể dọn được thêm chút đồ vật, bán second-hand cũng được.

Cho dù sau này phòng này sẽ tăng giá nhưng đó cũng là chuyện của mấy năm sau, mấy năm này cô vẫn phải sinh hoạt.

Hiện tại chắc chắn Hứa Trọng Á sẽ không cho cô tiền, nguyên chủ giữ lại chút tiền này đại khái là đủ để nộp một lần học phí, tiền sinh hoạt vẫn là vấn đề.

Đáng tiếc có hối hận cũng vô dụng, chậm rãi nghĩ biện pháp vậy.

Hứa Mân mệt mỏi cả ngày, cô ăn một chút thức ăn ngoài, lại lấy hành lý ra, qua loa bố trí lại căn phòng một lần nữa.

Chờ làm xong lại nhìn thời gian, đã sắp 0 giờ.

Hứa Mân nhớ rõ ở cổng có thùng rác, định đi vứt rác xong sẽ đi ngủ.

Không nghĩ tới vừa mới mở cửa đã thấy ở chân trời xẹt qua một tia chớp, màn đêm đen nhánh bị đánh ra một vết nứt, có chút dọa người.

Mấy hạt mưa lẻ tẻ nện trên bậc thang, Hứa Mân chẳng muốn đi nữa.

Cô mang theo rác trở về, đang chuẩn bị đóng cửa, bỗng nhiên cả người cứng đờ.

Trên bậc thang có một cái đầu người!

“Rắc rắc”

Một tiếng sét đúng lúc nổ vang!

Tay Hứa Mân mềm nhũn, rác trên tay ào ào rơi tán lạc trên mặt đất.

Chẳng lẽ, nơi này thật sự có quỷ?

Rõ ràng cô đã khóa cổng.

Hứa Mân tê cả da đầu, tim như nổi trống, hô hấp khó khăn.

Trước kia cô tuyệt đối là người theo chủ nghĩa duy vật nhưng bây giờ ngay cả loại chuyện như xuyên sách cũng đã xảy ra thì ai có thể nói trên thế giới này nhất định không có quỷ tồn tại chứ?

Hứa Mân luống cuống tay chân muốn đóng cửa nhưng đống rác tán lạc lại kẹt ở khung cửa, căn bản là không đóng được.

Cô đưa chân đá văng một cái bình nhựa ra, trong lúc bối rối không khống chế được lực đạo, cái bình không nghiêng lệch, vừa vặn đập trúng cái đầu kia.

Cái đầu kia bỗng nhiên giật giật, vậy mà nó lại chậm rãi nâng lên.

Tay chân Hứa Mân lạnh buốt, đầu óc trống rỗng, cổ họng bị chặn lại, cho nên ngay cả kêu cũng không kêu lên được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái đầu kia ngẩng lên ngày càng cao trong cơn bão và sấm chớp rền vang, càng ngày càng lên cao... Nó đứng lên!

Còn chậm rãi chuyển động...

Không, là người.

Đó là một người đàn ông, vừa rồi bởi vì bóng cây che nên Hứa Mân không thấy được thân thể của anh, chỉ thấy một cái đầu. Nhưng thật ra là một người tựa ở trước bật thang.

“Ầm”

Hứa Mân thoát lực tựa trên cửa, sau lưng là một mảng lạnh buốt.

Người dọa người, hù chết người.

Nam nhân bị thanh âm này hấp dẫn, đi sang bên này, đúng lúc này lại có một tia sét đập xuống, Hứa Mân nhìn thấy rõ mặt anh.

Rất trẻ trung, rất anh tuấn, trong tay còn cầm một bình rượu, hóa ra là một con sâu rượu.

Sấm chớp qua đi, tiếng sấm tiếp theo lại tới, mưa cũng bắt đầu lớn hơn.

Con sâu rượu đứng trong màn mưa không nhúc nhích.

“Này, anh đừng đứng trong mưa!”

Sau khi biết rõ người kia không phải là quỷ, Hứa Mân trấn định một chút, đánh bạo hô.

“Sẽ bị sét đánh.”

Con sâu rượu vẫn thờ ơ.

Có lẽ là do hoàn cảnh và bầu không khí hiện tại nên không hiểu sao Hứa Mân cảm thấy trên người con sâu rượu này lại quanh quẩn một cỗ tử khí vô cùng sa sút, giống như anh đang tìm tới cái chết.

Nếu như bỏ mặc thì có lẽ anh sẽ không sống sót qua đêm nay, sau đó sẽ thật sự biến thành quỷ.

Hứa Mân cũng không mê tín, hôm nay vừa chuyển tới, cô cũng thực sự không hi vọng trước cửa nhà xảy ra sự kiện chết người khốc liệt như vậy.

Dông tố cũng không có ý dừng lại, Hứa Mẫn chần chờ một chút rồi lao ra, trước khi lại có sét đánh xuống, cô cưỡng ép kéo con sâu rượu kia đến dưới mái hiên.

“Van anh, muốn chết thì cũng đừng chết ở cửa nhà tôi có được không?”

Con sâu rượu kia tựa hồ rất khó chịu khi bị người quấy rầy, bỗng nhiên nghiêng đầu, hung tợn nhìn chằm chằm Hứa Mân, mi tâm anh gắt gao nhíu thành một đường, trên gương mặt anh tuấn tràn ngập phẫn uất, ánh mắt cuồng loạn ngang ngược.

Sau lưng Hứa Mân mát lạnh, vô thức buông tay ra, thế nhưng biểu cảm của con sâu rượu vẫn không hề hòa hoãn chút nào.

Đúng là không biết lòng tốt.

Hứa Mân không muốn quản anh, cô quay người, trong nháy mắt liếc nhìn về phía cổ áo rộng mở của con sâu rượu, bên trong lộ ra một nửa cánh giống như hình xăm, nhịp tim của cô chợt tăng nhanh.

Người có thể xưng là thịnh thế mỹ nhan kinh diễm, lại có hình xăm cái cánh mang tính tiêu chí như vậy, còn cả khí chất ngang ngược này... Tất cả những thứ này đều quen thuộc như thế, đây chẳng phải là trùm phản diện Phó Thư Dạng trong sách sao?

Phó Thư Dạng là một nam nhân nghèo đến mức chỉ còn lại tiền.

Anh là nam nhân biết kiếm tiền nhất, cũng là nam nhân có tiền nhất trong thế giới Bạch Liên Hoa này.

Trong lòng Hứa Mân nghĩ tới kịch bản, lại vươn tay một lần nữa, dùng sức kéo Phó Thư Dạng vào trong phòng.

“Vào trong tránh mưa trước đi.”

Theo như trong sách viết thì đoạn thời gian này Phó Thư Dạng cũng chưa quá xấu.

Ngộ nhỡ đêm nay bỏ mặc anh, sau khi anh tỉnh rượu lại quay lại tính sổ thì làm sao bây giờ?

Có lẽ Phó Thư Dạng thật sự uống quá nhiều rượu, bước chân đều lơ lửng, bị Hứa Mân kéo một cái cũng suýt chút ngã sấp xuống.

Hứa Mân trực tiếp đỡ anh đến ghế sa lon ngồi xuống.

Phó Thư Dạng nhìn cô chằm chằm, biểu cảm mờ mịt, trong miệng thì thầm gì đó.

Hứa Mân không nghe rõ nên xích lại gần một chút, mới mơ hồ phân biệt ra từng phần của câu nói.

“Tôi chết đi... không vui sao... Tại sao lại phải cứu...”

Hứa Mân bỗng nhiên nghĩ tới, trong sách miêu tả lúc người này chết, tất cả mọi người đều vỗ tay bảo tốt. Bao gồm cả những người khi anh còn sống đều liều mạng làm anh vui lòng, quỳ dưới chân anh, cả người đã nhận lợi ích từ anh.

Nói là chúng bạn xa lánh cũng không quá đáng chút nào.

“Anh cách cái chết vẫn còn lâu lắm, tuổi quá trẻ, nên nghĩ lại xem phải sống thế nào đi.”

Hứa Mân có chút đau lòng.

Phó Thư Dạng nghiêng đầu, oán hận hỏi.

“Vì sao phải đối với tôi như vậy?”

Hứa Mân thấy anh nói chuyện không đầu không đuôi như thế, biểu cảm cũng thay đổi trong nháy mắt. Biết anh đã rất say rồi nên căn bản cũng không thể nghiêm túc đối thoại được.

Cô không có ý muốn giảng đạo lý với một con sâu rượu, đưa tay lấy đi bình rượu của anh.

Phó Thư Dạng lại không chịu buông tay, còn oán hận ném bình rượu sang một bẻn, hô lớn.

“Mang rượu ra!”

Hứa Mân bất đắc dĩ, nhìn thấy đồ uống tặng kèm của thức ăn ngoài trước đó vẫn còn, cô liền cầm lên nhét vào tay anh.

Phó Thư Dạng mắt say mông lung, không phân rõ được đâu là rượu đâu là đồ uống, cứ thế ừng ực uống vào.

Hứa Mân vừa thấy buồn cười vừa có chút khổ sở.

Hiện tại Phó Thư Dạng cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tác giả cũng không hề nói lúc này anh gặp phải chuyện gì, cho nên Hứa Mân cũng không thể nào biết được. Nhưng nhìn bộ dạng mượn rượu giải sầu này của anh, chắc là đã trải qua chuyện rất thống khổ, không dễ dàng gì.

Phó Thư Dạng uống đồ uống xong liền nhắm mắt lại, giống như là ngủ thiếp đi.

Ngoài cửa sổ lại đổ mưa to, Hứa Mân mới phát hiện một chuyện phiền toái.

Đêm nay cô phải cùng nam nhân này ở chung một phòng à?

Nam nhân uống rượu say, cũng không thể làm gì đâu... nhỉ?

“Này...”

Hứa Mân đẩy Phó Thư Dạng một chút, đối phương không có phản ứng.

Hứa Mân nghĩ một chút, tìm được một cái chăn lông đắp lên cho anh.

Lúc phòng này vừa trùng tu xong, Hứa Trọng Á có để một số đồ dùng chủ yếu hàng ngày trong này. Mặc dù mấy năm không dùng, trên chăn đã có mùi nấm mốc nhưng có còn hơn không vậy.

Đắp kín chăn xong, Hứa Mân vừa định đứng dậy, Phó Thư Dạng đột nhiên đưa tay nắm lấy tay của cô, dùng sức kéo một cái, đồng thời bỗng nhiên xoay người, đặt cô ở dưới thân.

Hứa Mân bị dọa đến tim cũng đập loạn.

“Cô muốn làm gì?”

Phó Thư Dạng thấy rõ dáng vẻ của Hứa Mân, nhíu nhíu mày, nhấc nửa người trên lên. Ánh sáng hung ác đỏ tươi lóe ở đáy mắt, giống như chỉ cần không như ý một chút thì anh liền có thể xét nát người.

Trong lòng Hứa Mân chuyển một cái, nghe ý này, có lẽ là anh hiểu lầm cô muốn hại anh.

Trong sách đã miêu tả qua, người này vô cùng chán ghét người khác đến gần.

Bây giờ trả lời thế nào?

“Vì thấy tôi đáng thương à?”

Phó Thư Dạng thấy cô không trả lời, ánh mắt càng trở nên ngang ngược, lực đạo trên tay cũng tăng thêm, hoàn toàn không giống dáng vẻ say rượu.

Hứa Mân nhớ tới trong sách đã đề cập qua, lòng tự trọng của Phó Thư Dạng rất mạnh mẻ.

Người như vậy, chắc chắn là rất chán ghét người khác thương hại anh.

Hứa Mân trong cái khó ló cái khôn.

“Không, là tôi đáng thương.”

Dường như Phó Thư Dạng không nghĩ tới cô sẽ trả lời như thế, đôi mắt nghi hoặc chớp nhẹ, khí thế ngang ngược rút đi phân nửa, lặp lại như vẹt.

“Cô đáng thương?”

“Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi bị cha mình hành hung một trận, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà, bị ép đi tới nơi nghe nói bị quỷ nháo này.”

Hứa Mân nghĩ tới bản thân không hiểu sao lại xuyên tới thế giới này, thật sự cảm giác có chút khó chịu, cô để lộ cục u lớn trên đầu, hốc mắt đỏ lên.

“Cũng đã sắp đến mười hai giờ, tôi còn chưa nghe được một tiếng sinh nhật vui vẻ.”

Đôi mắt đen như mực của Phó Thư Dạng nhìn thật sâu vào cục u lớn kia, sau đó... duỗi một ngón tay ra chọc chọc.

Hứa Mân: “...Á”

Lực đạo trên cổ tay buông lỏng, Phó Thư Dạng ngửa ra sau, ngã vào trên ghế sa lon.

Hứa Mân không còn dám trêu chọc anh, xoay người chạy.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng rất nhẹ.

Hứa Mân quay đầu lại, Phó Thư Dạng đã nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.