Edit by Link
—
Tài văn chương của người viết bài Weibo này rất tốt, miêu tả sự cặn bã của Dư Huy khiến cho người ta phẫn nộ, độc giả nhìn thấy cũng vô cùng căm phẫn. Đúng lúc này, đầu bút của tác giả xoay chuyển, hời hợt nói sở dĩ Dư Huy dám làm như thế là vì sau lưng gã có núi dựa lớn là nhà họ Hàn.
Còn chứng cứ chính là đoạn video tranh chấp ở trang viên kia, Hàn Huyên Huyên mở miệng tiếng nào cũng là nhà họ Hàn, khí thế khinh người vô cùng rõ ràng.
Đám dân mạng đều thích ăn dưa, dưa của ngôi sao lớn và nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, cho dù không ngủ cũng muốn ăn.
Vì lẽ đó, Dư Huy nhiều fan cũng nhiều anti-fan, kẻ có tiền như nhà họ Hàn, có nhiều người bám cũng có nhiều người muốn bọn họ sụp đổ sớm một chút.
Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, dân mạng nào sẽ buông tha? Bình luận ùn ùn kéo tới.
“Quả nhiên nhà giàu bây giờ chả có ai tốt lành cả.”
“Tôi đã bảo mà, nhìn gương mặt của Dư Huy rất cặn bã, quả đúng như thế.”
“Kiêu căng cái gì? Nhà họ Hàn có gì đặc biệt à? Chẳng phải vẫn bị bắt lại sao?”
“Bắt rồi lại thả, ha ha ha, quả nhiên năng lực và vốn liếng rất mạnh.”
“Phỉ nhổ nhưng cũng phỉ nhổ cho đúng chứ trời? Mặc dù thái độ của cô gái kia rất kiêu căng, nhưng quả thật việc này cũng chả phải chuyện lớn gì, dừng ở giáo dục là đủ rồi, không thả thì chẳng lẽ giam lại tiếp?”
“Không phải chuyện lớn thì sao cảnh sát lại lên đường? Nhìn tư thế này đi, sợ là tới đánh nhau thì có đấy. [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]”
Trong hình là đội xe mà đám Hàn Thù lái tới.
Dân mạng đều là Holmes, những đứa con nhà giàu này thường được chú ý khá nhiều, dân mạng nhanh chóng tra ra được những chiếc xe kia là của ai.
Xe bị tra ra, đồng nghĩa với việc chuyện bọn họ từng làm cũng sẽ bị đào ra.
Trước đây, đám người này cũng chẳng sạch sẽ bao nhiêu, rút củ cải mang ra khỏi bùn, phát tán ngày càng rộng rãi.
Những tên kia vốn còn đang ăn dưa của ngôi sao lớn, bỗng chả hiểu sao lại ăn luôn dưa của mình, sau đó mới phát hiện ra chuyện không hợp lý.
Nhưng trải qua sự lên men nhất thời, ngôn luận trên mạng mơ hồ đã không còn khống chế nổi.
Xóa bình luận, kiểm soát bình luận càng khiến dân mạng phẫn nộ, trong thời gian ngắn sẽ khiến cho người ngã ngựa đổ.
Lúc này, khu tập trung phú hào của Hòa Thành, trong tiểu khu “Forest City”, trước cửa một căn biệt thự có mặt ngoài khá xa hoa, một chiếc BMW khiêm tốn vội vàng lái tới.
Xe còn chưa dừng hẳn, một bóng người đã lảo đảo nhảy xuống chạy đến cổng, điên cuồng nhấn chuông cửa rồi lại đập cửa: “Cậu chủ, cậu chủ, xảy ra chuyện rồi! Cậu mở cửa nhanh đi mà!”
Khoảng chừng nửa tiếng sau, cửa mới chậm rãi mở ra, Hàn Thù để một đầu tóc lộn xộn, vẻ mặt không vui, trầm mặt nói: “Hơn nửa đêm rồi còn gào cái gì?”
“Chủ tịch bảo cậu lập tức trở về!” Người tới lau mồ hôi, thở dốc nói: “Xảy ra chuyện rồi!”
Hàn Thù quay đầu rửa mặt, thay quần áo khác, lúc đi ra đã khôi phục lại bộ dáng chín chắn.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Sau khi lên xe, Hàn Thù mới hỏi.
Người bên cạnh trực tiếp đưa điện thoại cho anh ta: “Cậu xem hot search đi.”
Top 10 của hot search, từ nhà họ Hàn đến tập đoàn Hàn thị, còn có mấy tên con nhà giàu ăn chơi khá nát trong vòng và Hàn Huyên Huyên đều ở trên bảng. Trái lại, hình khiêu dâm của Dư Huy đã rơi xuống top hai mươi.
Hàn Thù vội lướt hot search một lần, anh ta đã có thể đoán sơ được là đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Sao cậu không báo chuyện này cho tôi?” Hàn Thù trầm giọng hỏi.
Người bên cạnh run lên, nơm nớp lo sợ: “Ngay từ đầu hot search là hình khiêu dâm của Dư Huy, ai mà ngờ... đột nhiên lại lên men như thế, chắc chắn là có người sắp đặt rồi.”
“Phó Thư Dạng!” Hàn Thù ném mạnh điện thoại vào cửa xe, cắn răng nghiến lợi nói: “Điều tra thân phận bối cảnh của Phó Thư Dạng cho tôi! Nhất định là lần trước đã điều tra sót gì đó, cậu ta không thể nào đơn giản như vậy được. Chẳng phải cậu ta vừa mới mở công ty phần mềm chó má gì đó sao? Nhất định phải nghĩ cách ôm nghiệp vụ, nhìn chằm chằm vào công ty của cậu ta, dùng cách gì cũng được, phải cướp cho bằng nghiệp vụ đầu tiên của cậu ta, dùng bao nhiêu tiền cũng được!”
Người bên cạnh hơi chần chờ: “Có cần phải hỏi chủ tịch trước không ạ?”
“Tôi bảo cậu đi làm thì cứ làm đi!” Hàn Thù không kiên nhẫn vung tay: “Đừng để chủ tịch biết việc này.”
Người bên cạnh ngập ngừng đáp ứng.
Biệt thự nhà họ Hàn là một khu biệt thự xa hoa có năm sân nối liền, lúc này đã ba giờ sáng nhưng nơi đây vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Hàn Thù xuống xe, hít sâu một hơi rồi đi vào nhà trên. Anh ta nhìn thấy cha mẹ mình đang trầm mặt ngồi trên ghế salon.
“Cha, mẹ.” Hàn Thù nâng gương mặt tươi cười chạy vào: “Đêm khuya rồi, sao cha mẹ không mặc nhiều một chút? Để con đi lấy...”
“Ngồi xuống!” Hàn Nguyên Tề nhìn chằm chằm vào con trai mình, tức giận nói: “Bớt làm những chuyện không đâu đi.”
Hàn Thù đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống: “Cha, nếu cha không vui thì mắng con một trận xả giận, tuyệt đối đừng kìm nén làm tổn thương đến thân thể của mình. Cha cứ mắng con thoải mái, chắc chắn con sẽ không cãi lại.”
Tâm trạng của Hàn Nguyên Tề phức tạp: “Bớt miệng lưỡi trơn tru đi, muộn như vậy còn bảo con trở về, vì sao thì trong lòng con tự rõ, tự mình thành thật khai báo đi.”
“Cha, con biết mọi người đang không vui vì hot search. Quả thật việc này do con làm không cẩn thật, nhưng thật ra cũng không nghiêm trọng như thế. Cục cảnh sát có biên bản, chúng ta dễ làm sáng tỏ.” Hàn Thù rót một ly nước ấm cho Hàn Nguyên Tề: “Nhưng mà bắt đầu từ hot search của Dư Huy, chuyện này chắc chắn có mục đích. Cha, cha không nhìn ra người này đang nhắm vào nhà họ Hàn chúng ta sao?”
Hàn Nguyên Tề hừ một tiếng: “Con chọc phải ai, tự con không rõ sao?”
Ánh mắt Hàn Thù hơi chuyển, chạy qua ôm cánh tay mẹ Hàn: “Đúng là con biết là ai nhưng con không có chọc cậu ta.”
“Ồ, vậy con nói chút xem, đã xảy ra chuyện gì?” Thái độ của mẹ Hàn mềm mại hơn nhiều, chủ động hỏi.
Hàn Nguyên Tề thở dài nhưng cũng không ngăn cản.
“Cậu ta là Phó Thư Dạng, hotboy của khoa công nghệ, được tâng bốc rất cao, tự cho mình siêu phàm. Khoảng thời gian trước cậu ta còn kiện thầy của mình, dù sao thì dã tâm cũng rất lớn. Cậu ta chân trần không sợ mang giày, chỉ muốn khuấy nước đục, vớt đồ tốt mà thôi.” Hàn Thù cố ý suy đoán hàm hồ: “Con cũng không biết vì sao mà lần đầu gặp mặt cậu ta đã không ưa con. Con là con trai nhà họ Hàn, sao có thể để người khác tùy tiện xem thường chứ? Đương nhiên phải cho cậu ta biết tay. Dù sao mâu thuẫn của bọn con là như thế, con thề, con thật sự không chọc cậu ta, là cậu ta tới chọc con trước.”
Mẹ Hàn cau mày nói: “Nói vậy thì cậu ta vẫn là một học sinh à? Hiện tại giới trẻ đều bị gì thế này?”
“Bà đừng nghe nó nói bậy.” Hàn Nguyên Tề liếc Hàn Thù một cái: “Chỉ đơn giản thế à? Vậy Dư Huy chỉ là một diễn viên, sao lại dính líu quan hệ với nhà chúng ta?”
“Tên đó quen biết Huyên Huyên...”
“Cậu ta quen biết Huyên Huyên nhưng con có mặt ở hiện trường, còn giương cờ đánh trống dẫn theo một đám người tới.” Hàn Nguyên Tề nói tới chuyện này liền tức giận: “Hàn Thù, sao con càng lớn càng không hiểu chuyện vậy? Đầu óc con để đi đâu rồi? Mau nói thật đi, cô bé kia là thế nào?”
Việc đã đến nước này, Hàn Thù chỉ có thể nói: “Không có liên quan đến cô gái kia.”
“Mâu thuẫn của con và Phó Thư Dạng cũng có liên quan tới cô gái tên Hứa Lang kia à?” Hiển nhiên Hàn Nguyên Tề đã điều tra rồi: “Cậu ta cũng thích cô bé kia?”
“Không phải.” Hàn Thù vội phủ nhận: “Cậu ta thích em gái của Hứa Lang.”
“Thích em gái, vậy chẳng phải là càng phải tạo quan hệ tốt với con sao?” Mẹ Hàn không hiểu.
Hàn Thù đành phải nói tình hình gia đình của Hứa Lang: “Từ nhỏ Hứa Lang sống rất khổ nhưng lòng dạ cô ấy lương thiện, vẫn muốn chăm sóc cho em gái. Nhưng mà Hứa Mân không biết tốt xấu, không chỉ xem chị gái như kẻ thù mà còn đoạn tuyệt quan hệ cha con với cha mình. Đúng rồi, chuyện đó cũng là Phó Thư Dạng làm giúp. Mặc dù hợp pháp nhưng dù sao cũng là cha ruột, nuôi cô ta mười tám năm, thật sự hơi không có lương tâm rồi.”
“Cha của bọn họ cũng quá cặn bã.” Mẹ Hàn cau mày nói.
“Đúng là cặn bã nhưng Hứa Lang cũng vô tội mà.” Hàn Thù không nhịn được, giải thích thay cho Hứa Lang.
“Chờ chút, kịch bản này... hơi quen.” Hàn Nguyên Tề nhìn vợ mình một cái, quay đầu hỏi Hàn Thù: “Mẹ của Hứa Mân kia vì cứu Hứa Lang nên mới chết sao?”
“Không phải chứ?” Hàn Thù thật sự không biết chút chuyện này, anh ta ngẩn người: “Không phải là bị một người bệnh tâm thần chém chết sao?”
“Bệnh tâm thần?” Không biết mẹ Hàn nghĩ tới cái gì, bất an nhìn chồng mình một chút.
Hàn Nguyên Tề nắm chặt một tay bà, nói với Hàn Thù: “Cha của bọn họ tên là Hứa Trọng Á?”
Hàn Thù gật đầu.
“Vậy thì đúng rồi.” Hàn Nguyên Tề cười khẩy một tiếng: “Hứa Trọng Á muốn hưởng một vợ một thiếp nhưng không ngờ lại lật xe. Lúc hai người phụ nữ đang đàm phán thì có người cầm dao xông vào, ban đầu mẹ của Hứa Mân đã chạy rồi nhưng sau đó lại chạy về cứu Hứa Lang, cuối cùng cũng bị chém chết.”
Ông ta nhìn Hàn Thù: “Hứa Lang phàn nàn với con là Hứa Mân không hiểu chuyện, tại sao nó phải giấu diếm những chi tiết này?”
“Cô ấy không có phàn nàn, chỉ là tiếc cho...”
Hàn Thù có chút không nói được, mặc kệ thế nào, đúng là Hứa Lang đã giấu diếm anh ta một vài chi tiết rất quan trọng.
“Con yêu đương với ai ta cũng kệ, họ Hứa thì không được!” Hàn Nguyên Tề nói chắc như đinh đóng cột.
“Nhưng mà cho dù thế thì Hứa Lang cũng vô tội mà.” Hàn Thù vô thức vẫn muốn bênh vực Hứa Lang.
Hàn Nguyên Tề đứng lên: “Ta mặc kệ nó vô tội thế nào, dù sao họ Hứa cũng đừng hòng bước vào cửa nhà họ Hàn! Chuyện hot search con tự xử lý cho tốt, nhớ cắt đứt với họ Hứa nữa.”
“Cha, mẹ...” Hàn Thù cũng vội đứng lên.
“Con cũng không suy nghĩ chút xem, vì sao Phó Thư Dạng lại tính mỗi bước chuẩn như vậy? Nếu không có chuyện ban ngày thì ban đêm con sẽ giam mình lại, không liên lạc với bên ngoài sao? Nếu con nhìn thấy hot search của Dư Huy sớm một chút, chuyện sẽ phát triển thành như bây giờ sao? Mọi quan điểm của Phó Thư Dạng đều đúng cả, đây rõ ràng là đã tìm được thói quen của con rồi. Nhưng sao Phó Thư Dạng lại biết thói quen của con? Trừ người thân cận bên cạnh con thì còn ai biết được những thứ này chứ?” Hàn Nguyên Tề để lại một câu thấm thía, sau đó bước đi không ngoảnh đầu lại.
Hàn Thù đứng tại chỗ, trên mặt xuất hiện vẻ mê man.
Ngày hôm sau, Hàn Thù kết hợp lại biên bản của cảnh sát xuất cảnh, đăng lên giải thích làm sáng tỏ.
Nhà họ Hàn không có ỷ thế hiếp người, cũng không có ẩu đả đánh nhau, ngược lại còn rất phối hợp với công tác của cảnh sát, là công dân tốt tuân thủ pháp luật.
Còn về lời nói của Hàn Huyên Huyên trong video, cô ta chỉ là một cô gái nhỏ không hiểu chuyện. Đương nhiên nhà họ Hàn lớn, luôn sẽ có những đứa trẻ không ngoan, nhà họ Hàn sẽ dạy dỗ thật tốt. Hàn Huyên Huyên cũng tự lên Weibo xin lỗi.
Mà Dư Huy chưa từng có quan hệ với nhà họ Hàn, nhà họ Hàn cũng tuyệt đối không phải là “ô dù” của ai cả.
Sau đó bọn họ lại thuê một vài thủy quân bình luận vào như “Sản nghiệp của nhà họ Hàn như thế mà bọn họ còn khiêm tốn như vậy là rất hiếm thấy”, “Chắc chắn là có người muốn hủy hoại nhà họ Hàn”, “Cây to đón gió“.
Cỏ đầu tường* trong dân mạng vốn rất nhiều, dù sao nhà họ Hàn thế lớn, hướng gió thay đổi rất nhanh.
*gió chiều nào theo chiều nấy.
Hàn Thù thấy bình luận trên mạng dần được khống chế mới khẽ thở phào.
“Thật xin lỗi, đều là do em liên lụy tới anh.” Hứa Lang thấy sắc mặt anh ta đã khá hơn một chút mới đỏ mắt nói xin lỗi.
Hàn Thù nhìn cô ta, tâm trạng hơi phức tạp: “Anh không sợ bị em liên lụy, nhưng anh không muốn em giấu diếm anh chuyện gì, biết không?”
Hứa Lang gật đầu.
Hàn Thù lại hỏi: “Em còn giấu anh việc gì không?”
Hứa Lang hơi chần chờ rồi lắc đầu: “Không có.”
Hàn Thù rũ mắt xuống, thu điện thoại lại: “Vậy được rồi. Cả đêm em đã không ngủ, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng nghĩ nhiều. Anh còn có chút việc, không ở cùng em được.”
Hứa Lang bước xuống xe anh ta, muốn nói lại thôi.
Chờ bóng lưng Hứa Lang biến mất, Nhậm Mẫn Tinh - quản gia riêng của Hàn Thù mới vội chạy tới: “Cậu chủ.”
“Tra ra rồi à?” Hàn Thù mở cửa xe.
“Vâng.” Nhậm Mẫn Tinh lên xe, cúi đầu nói: “Mẹ của Hứa Mân thật sự vì cứu Hứa Lang nên mới chết. Hứa Trọng Á thường bạo lực gia đình với Hứa Mân, thời gian đó Hứa Mân sống không tốt chút nào.”
Hắn nói xong, nửa ngày không nghe đáp lại, lén ngẩng đầu nhìn một chút.
Mặt Hàn Thù không chút biểu cảm, một lát sau mới hỏi: “Bên công ty của Phó Thư Dạng thế nào rồi? Có động tĩnh gì không?”
“Bọn họ đang chuẩn bị đấu thầu một hạng mục vào ba ngày sau.” Nhẫm Mẫn Tinh nói.
“Ba ngày? Đủ rồi.” Hàn Thù nói: “Bất kể giá nào cũng phải bắt được hạng mục này.”
Nhậm Mẫn Tinh hơi nghi hoặc: “Nhưng mà không phải đã tra được...”
“Không liên quan tới hai chị em nhà họ Hứa.” Hàn Thù ngắt lời hắn: “Đây là ân oán của tôi và Phó Thư Dạng.”
Anh ta nhấn mạnh: “Nhất định phải bắt được hạng mục, hiểu không?”