CHƯƠNG 56
Nghe Thẩm Phi Tiếu nói, trong lòng Tần Khai Dịch như chạy qua một đống thảo nê mã. Nhưng vì hình tượng, hắn vẫn nhịn được nội tâm gào thét, ra vẻ trấn định nhìn sắc mặt không tốt Thẩm Phi Tiếu.
Ha ha ha, đừng sợ, tiểu sư đệ nhà ngươi sẽ không giết ngươi đâu. Không biết truyền âm từ đâu mà đến, làm Tần Khai Dịch sửng sốt một chút. Hắn lập tức phản ứng lại, tên Tử Dương Bội kia chỉ sợ cũng ở trong đám người. Không biết đã thành lập cái hiệp nghị kì quái gì với Thẩm Phi Tiếu.
Ta khuyên ngươi đừng cùng hắn đánh a. Hắn đã hoài nghi ngươi có liên quan với người đeo mặt nạ. Nếu ngươi ra tay … sợ sẽ lộ tẩy a. Giọng Tử Dương Bội vẫn cười hì hì, nhìn thấy quẫn cảnh của Tần Khai Dịch dường như làm tâm tình hắn vô cùng tốt.
Ngươi không phải cùng hắn hợp tác sao? Hắn cho ngươi cái gì? Ngươi giúp hắn làm cái gì? Tần Khai Dịch cũng không có trực tiếp tin tưởng lý do mà Tử Dương Bội thoái thác, hắn cảm giác Tử Dương Bội khẳng định có ý đồ khác.
Thẩm Phi Tiếu cũng không phải là người dễ chọc. Nghe ra Tần Khai Dịch hoài nghi, giọng Tử Dương Bội lập tức lạnh xuống Không biết ngươi lúc trước cho hắn Sơn Vân Tiểu Ký, có nghĩ tới ngày này hay không? Tần Thạch, hiện tại tâm ma nhập thể của hắn rất nghiêm trọng. Một khi để cho hắn biết Tần Thạch chính là người đeo mặt nạ … Ha hả, ta thật sự thực chờ mong hắn rốt cuộc có phản ứng gì.
Tần Khai Dịch nghe giọng Tử Dương Bội gần như là uy hiếp, sắc mặt khó coi vài phần. Hắn biết Tử Dương Bội nhất định sẽ muốn cùng hắn giao dịch cái gì đó. Hiện tại lại tìm không thấy biện pháp thoát thân. Nếu thật sự cùng Thẩm Phi Tiếu đánh nhau, chỉ sợ mình lành ít dữ nhiều.
Ngươi rốt cuộc muốn gì? Tần Khai Dịch bất đắc dĩ mở miệng.
Ta muốn gì sao? Tử Dương Bội thản nhiên nói Ta cùng Thẩm Phi Tiếu làm một giao dịch. Ta giúp hắn làm ngươi mất đi địa vị ở Linh Sơn phái, mà hắn sẽ giao cho ta Sơn Vân Tiểu Ký. Nhưng, hiện tại ta thay đổi chủ ý. Tần Thạch, nếu ngươi đáp ứng cùng ta về Liên Hoa Giáo, ta sẽ cứu ngươi từ trong tay Thẩm Phi Tiếu. Nếu ngươi không đáp ứng – thì tự mình cầu phúc đi.
Ngươi muốn mang ta về đó làm gì? Tần Khai Dịch luôn cảm giác Tử Dương Bội sẽ không có hảo tâm như vậy.
Đừng quên thể chất của ngươi. Tử Dương Bội chỉ nói một câu. Đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không nói cho Tần Khai Dịch biết, kỳ thật là hắn thích xem kịch mà thôi. Tử Dương Bội biết Tần Khai Dịch tuyệt đối sẽ không để Thẩm Phi Tiếu biết mình chính là người đeo mặt nạ. Nếu để Tần Khai Dịch chết trong tay Thẩm Phi Tiếu nghĩ sao cũng thấy đáng tiếc a. Dù sao hắn cũng không lấy được Sơn Vân Tiểu Ký, chi bằng …
Được rồi. Rơi vào đường cùng, Tần Khai Dịch đành phải đáp ứng Tử Dương Bội. Hiện tại, hắn không còn cách nào khác. Cùng Thẩm Phi Tiếu đánh bừa, quả thực là đi tìm chết.
Ngay khi Tần Khai Dịch đáp ứng Tử Dương Bội, một tiếng nổ thật lớn vang lên. Tần Khai Dịch kinh ngạc nhìn theo phát hiện đại điện tôn quý nhất ở Linh Sơn phái bốc cháy. Ngọn lửa hướng thẳng lên trời cao, phút chốc đã hừng hực đốt lên khí thế. Phối hợp với tiếng nổ vừa rồi, thì ra là đại điện bị nổ.
“Mau dập lửa a.” Trong đám người phát ra tiếng ồn ào, âm thanh này lại mang theo vài phần mê hoặc khó phát giác. Làm những đệ tử Linh Sơn phái nháy mắt quên đi Tần Khai Dịch, phản xạ có điều kiện niệm pháp quyết bay về hướng đại điện.
Đương nhiên, trong những người này tất nhiên không có bao quát Thẩm Phi Tiếu.
Thẩm Phi Tiếu vừa nghe thấy tiếng nổ liền nhìn chằm chằm Tần Khai Dịch. Thấy những người chung quanh rời đi cũng không để ý, ngay cả cản lại cũng không nói một câu.
Đợi người đi không sai biệt lắm, Thẩm Phi Tiếu nhìn một đệ tử Linh Sơn phái lạnh lùng mở miệng: “Tử Dương Bội, ngươi muốn làm gì.”
“Ta không muốn làm gì a.” Tử Dương Bội giải trừ ảo thuật trên người. Khôi phục lại bộ dáng Tần Khai Dịch quen thuộc.
“Ngươi muốn cứu hắn?” Thẩm Phi Tiếu cười như không cười nhìn Tử Dương Bội: “Ta có thể lý giải như vậy sao?”
“Đại khái là vậy đi.” Đưa tay sờ sờ cằm, ngữ khí Tử Dương Bội nghe không ra bất cứ tình cảm gì: “Thẩm Phi Tiếu, ngươi cũng đừng trách ta, đều do khẩu vị của ngươi thật sự quá lớn.”
“A? Mà ngay cả ma tu Liên Hoa Giáo danh chấn thiên hạ ngày xưa cũng biết khẩu vị ta quá lớn?” Thẩm Phi Tiếu thản nhiên nói: “Là cái gì làm ngươi thay đổi chủ ý?”
“Ngươi sẽ đưa Sơn Vân Tiểu Ký cho ta?” Tử Dương Bội thẳng thừng nói.
“Không.” Thẩm Phi Tiếu cũng không hàm hồ: “Tuy hiện tại ta đánh không lại ngươi, nhưng ngươi cũng không dám đụng đến ta. Ai đã từng cùng ngươi định ra linh hồn khế ước?”
“… Sao ngươi lại biết?” Không ngờ Thẩm Phi Tiếu lại nhắc tới bí mật hắn luôn giấu giếm bấy lâu, sắc mặt Tử Dương Bội phi thường khó coi.
“Ngươi cho ta là thằng ngốc sao?” Thẩm Phi Tiếu khẽ cười một tiếng: “Lúc trước, khi ngươi cùng ta đấu pháp. Mỗi lần ngươi tổn thương ta, ngươi lại lộ biểu tình thống khổ bất kham … Ta có mắt nhìn, chứ không có mù.”
“Nếu vậy, ta lại càng không có điều gì để nói với ngươi, Tần Thạch ta muốn định rồi. Tuy ta không dám tổn thương ngươi, nhưng nếu ta muốn rời đi, chỉ sợ ngươi không có năng lực cản ta lại thôi.” Sắc mặt Tử Dương Bội không tốt, hừ lạnh.
“Mỗi một thứ hắn cho ta, ta đều sẽ không để cho người khác chạm vào dù chỉ một chút.” Thẩm Phi Tiếu vừa nói cừa sờ sờ dây buộc tóc của mình — Vũ Lâm Linh. Biểu tình kia tràn đầy mê luyến làm Tần Khai Dịch lông tóc dựng đứng: “Chớ nói chi là Sơn Vân Tiểu Ký trọng yếu như vậy.”
“…” Nghe vậy, biểu tình Tử Dương Bội nháy mắt lạnh xuống. Sau một lát mới khôi phục lạnh nhạt thường ngày: “Nói cách khác, ngay từ đầu ngươi đã tính không đưa Sơn Vân Tiểu Ký cho ta?”
“Đây không phải là vô nghĩa sao.” Thẩm Phi Tiếu không thèm quân tâm lời mình nói làm Tử Dương Bội lần thứ hai đen mặt.
Hóa thân thành người qua đường đang vây xem, Tần Khai Dịch nghe hai người nói mà nhịn không được vì Thẩm Phi Tiếu giơ ngón cái nói một tiếng ‘hay’ … Nhi tử, ngươi đúng là trâu bò a. Có thể làm cho lão yêu quái Tử Dương Bội kinh ngạc rất không dễ dàng! Ba ba tự hào về ngươi!
Tử Dương Bội hiển nhiên không biết nội tâm phong phú trong đầu Tần Khai Dịch. Hiện tại hắn quả thực hận không thể rút gân lột da Thẩm Phi Tiếu, lại ngại vì linh hồn khế ước với Tần Khai Dịch nên không thể phát tác.
Bị Thẩm Phi Tiếu làm cho tâm tình cực kỳ không tốt, Tử Dương Bội ôm Tần Khai Dịch đang ngây ngốc một bên. Như một cơn gió hướng về phía lối ra Linh Sơn phái bay đi, không hề để Thẩm Phi Tiếu có cơ hội tổn hại hắn.
Mà chứng kiến toàn bộ quá trình Tử Dương Bội mang Tần Khai Dịch đi. Thẩm Phi Tiếu lộ ra một biểu tình quái dị. Hắn chăm chú nhìn chằm chằm phương hướng Tử Dương Bội rời đi, trên mặt hiện lên nụ cười – ngay từ đầu hắn đã không tính xử lý Tần Khai Dịch, dù sao … hắn còn có chuyện cần phải xác nhận.
Phía sau đại điện Linh Sơn phái, trận pháp Tử Dương Bội bố trí đã sắp bị phá. Thẩm Phi Tiếu hoàn toàn không có tính toán đi cứu hỏa, mà hướng về phía đối diện chầm chậm đi qua.
Động phủ Thẩm Phi Tiếu là nơi thập phần hẻo lánh. Chung quanh tất cả đều là núi rừng nguyên thủy nhất, không thấy bóng người nào.
Đạo phục Linh Sơn lấy hai màu lam, bạch làm cơ sở. Dù ai mặc vào đều sẽ nhiều thêm vài phần tiên phong đạo cốt. Thẩm Phi Tiếu vốn chính là cái giá áo, sau khi mặc đạo phục vào lại càng tuấn mỹ. Đương nhiên, khác với khí chất quân tử như ngọc của Tần Khai Dịch, khí chất Thẩm Phi Tiếu lạnh hơn. Nếu nói Tần Khai Dịch là một miếng ngọc ôn nhuận, Thẩm Phi Tiếu lại giống một khối huyền băng dưới biển sâu.
Nhưng mà Thẩm Phi Tiếu mặc đạo phục lại bởi vì khí tức âm trầm lại có vài phần giống một con ác quỷ từ địa ngục đi ra. Hắn vào chính động phủ của mình, quan sát bốn phía một chút. Xác nhận không gì khả nghi mới đi vào.
“Mở.” Miệng phun ra một chữ mở cấm chế động phủ, Thẩm Phi Tiếu chậm rãi bước vào. Hắn đến bên cạnh một góc tường gần giường đá, mặt không đổi sắc nhìn góc tường trống không, mở miệng hỏi: “Ngươi có biết cái giá của việc gạt ta là cái gì. Ta hỏi ngươi một lần cuối, Tần Thạch cùng người đeo mặt nạ, rốt cuộc có quan hệ gì?”
Góc tường trống không sau khi Thẩm Phi Tiếu nói những lời này ra dần dần hiện ra thân ảnh chồn tía. Chính là con chồn tía mà ngày đó Tần Khai Dịch đưa cho Thẩm Phi Tiếu. Chẳng qua bây giờ nó không còn hoạt bát khi đó mà có vẻ uể oải, không phấn chấn. Hiển nhiên là chịu không ít khổ trong tay Thẩm Phi Tiếu.
“Nói.” Lời nói mềm nhẹ, nhưng động tác trong tay lại vô cùng lãnh khốc. Hắn ngồi xổm người xuống, nắm cổ chồn tía, nhẹ giọng hỏi: “Tần Thạch cùng người đeo mặt nạ … rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Xèo xèo!” Phát ra tiếng kêu thê thảm, chồn tía không ngừng giãy dụa. Làm cách nào cũng không thể trốn khỏi tay Thẩm Phi Tiếu. Trợn to đôi mắt, đáng thương hề hề nhìn Thẩm Phi Tiếu, lại phát hiện ánh mắt Thẩm Phi Tiếu thế nhưng biến thành thuần tử sắc. Ngày trước còn mang theo con ngươi hắc tử bất đồng, ánh mắt Thẩm Phi Tiếu đã hoàn hoàn toàn toàn biến thành tử sắc.
Biết chủ nhân một khi như vậy sẽ không mềm lòng. Mắt thấy mỹ thực bên miệng lại hụt mất, chồn tía nhụt chí cúi thấp đầu.
“… Quả nhiên.” Từ chồn tía trầm mặc chiếm được đáp án, Thẩm Phi Tiếu đột nhiên trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Thẩm Phi Tiếu mặt không đổi sắc đứng dậy ngồi trên giường đá. Nếu nhìn vẻ mặt hắn có lẽ sẽ tưởng tâm tình hắn bình tĩnh, nhưng nếu liếc nhìn ánh mắt của hắn, thì sẽ bị tình cảm mênh mông bên trong tới cực điểm dọa sợ.
Đôi tròng mắt kia như lửa cháy trên đồng cỏ – phẫn nộ cùng hưng phấn.
Đúng vậy, hưng phấn!!! Thẩm Phi Tiếu như lão tăng nhập định ngồi trên giường đá hồi lâu, lâu đến mức hắn hoàn toàn đem tất cả cảm xúc trong lòng hóa thành áp lực, mới chậm rãi mở mắt ra.
Giây phút đó, Thẩm Phi Tiếu không ức chế được phát ra tiếng cười bén nhọn. Tiếng cười bao hàm vô số cảm xúc phức tạp đến nổi ngay cả chính Thẩm Phi Tiếu cũng không rõ vì cái gì lại cười.
Chỉ là muốn cười mà thôi, chỉ là muốn cười mà thôi.
Nắm chặt Vũ Lâm Linh trong tay, Thẩm Phi Tiếu biểu tình dữ tợn tới cực điểm – Tần Thạch, người đeo mặt nạ, là cùng một người, là cùng một người!!! Cái người hại hắn, thương hắn – đều cùng một người!!!
“Đúng là có ý tứ, có ý tứ.” Thẩm Phi Tiếu cười cười, chẳng qua nụ cười lại làm chồn tía thấy trái tim băng giá: “Tần Thạch, ta thật sự rất chờ mong lần gặp mặt sau của chúng ta. Sư huynh thân mến của ta … Ngươi sao lại có cảm giác ta sẽ thương tổn ngươi đâu? Ta chỉ sẽ nâng niu ngươi trong lòng bàn tay thôi a.”
Nhốt trong ***g, khóa lại, cho ngươi không hại ta, cũng làm cho ngươi – chỗ nào cũng không đi được!!!
|Tà Mị| Chương 57