CHƯƠNG 67: THÔ BẠO.
Về vấn đề thân cao, Vệ Hòa có thể nói là vẻ mặt ngậm đắng nuốt cay. Vì khi còn bé bị kỳ thị nghiêm trọng dẫn đến tâm linh bị tổn thương, hắn đối với những người cao hơn mình, thật sự không có cảm tình gì.
Nhưng may mắn chính là lấy tiêu chuẩn hiện đại mà nhìn, thân cao Vệ Hòa tầm 1m83 rất ít người có thể so với hắn. Đương nhiên, số ít này không bao quát Tần Khai Dịch cùng Thẩm Phi Tiếu .
Sau khi biết được sự thật tàn khốc, Tần Khai Dịch cao hơn mình. Cả người Vệ Hòa đều không tốt, hắn âm trầm theo sau Tần Khai Dịch. Sau khi tìm thấy nơi an toàn, hắn vẫn không nói một lời, không biết rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
“Ngươi có thể đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta không?” Bị Vệ Hòa nhìn chăm chú đến nổi cả da gà, Tần Khai Dịch ngượng ngùng nói: “Ngươi có nhìn ta đến cỡ nào, ta cũng không thể lùn đi.”
“Thật không …” Nghe vậy, Vệ Hòa rốt cuộc mỉm cười sáng lạn: “Ta có biện pháp này, nếu ngươi nguyện ý …”
“Không nguyện ý!” Tần Khai Dịch ngôn từ chính nghĩa cự tuyệt : “Nghĩ cũng không muốn nghĩ đến.”
“Được rồi.” Lỗ tai bé cún bự Vệ Hòa lại cụp xuống.
“Nhưng ngươi thấy nơi này an toàn sao?” Nhìn bộ dạng Vệ Hòa vô tình, Tần Khai Dịch sáng suốt lựa chọn nói sang chuyện khác: “Ta thấy chúng ta nên cách xa đám người Linh Sơn phái thì tốt hơn a.”
Nghe xong, Vệ Hòa cuối cùng định thần lại. Hắn nhìn bốn phía chung quanh, phát hiện Tần Khai Dịch không biết từ lúc nào đã kéo hắn vào một lùm cây rậm rạp. Hai người cẩn thận ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn cực kỳ đáng khinh …
“… Ngươi thấy bụi cây này thực an toàn?” Vệ Hòa vô lực nghiêng đầu sang chỗ khác: “Có thể nói một chút sao?”
“A, ta nghĩ như vầy.” Tần Khai Dịch còn không có phát giác thái độ Vệ Hòa dị thường, hắn vô cùng cao hứng trình bày ý kiến của mình: “Ngươi nhìn đi. Chỉ cần là người nghiêm túc tham gia trận đấu khẳng định sẽ nhanh chóng đi chiến đâu. Chúng ta cứ núp trong lùm cây này, có thể tránh đi đa số người dự thi. Cho dù có gặp một người, cũng không phải là người không nghĩ tham gia trận đấu … Nè? Ánh mắt ngươi có ý gì?”
“… Không có ý gì.” Vệ Hòa thống khổ che mặt: “Ngươi cũng không biết quy tắc trận đấu là cái gì … lại có thể kết luận như vậy.”
“Có vấn đề gì sao?” Tần Khai Dịch cười gượng.
“Đương nhiên là có.” Vệ Hòa đang muốn nói cái gì, liền im lặng. Hắn vươn tay che lại miệng Tần Khai Dịch đang muốn nói gì, ý bảo Tần Khai Dịch nhìn về phía bên phải hắn.
Tần Khai Dịch lúc đầu còn chưa hiểu ý Vệ Hòa, chờ hắn liếc mắt nhìn liền choáng váng. Cách lùm cây bọn họ núp không xa, Thẩm Phi Tiếu đã tách khỏi đám người Thanh Hư Tử đang cùng vài người mặc hắc y đánh nhau. Tần Khai Dịch tuy không hiểu vì sao lại đánh, nhưng cũng cảm giác không khí giữa mấy người đó không đúng lắm … giống y như không chết không ngừng.
“Sư đệ ngươi thật sự đúng là ai cũng dám chọc a.” Vệ Hòa nhỏ giọng cảm thán: “Dám cùng ba trưởng lão Xích Lôi Môn đánh nhau … có tiền đồ a.”
“Thật không?” Tần Khai Dịch hồ nghi nhìn Vệ Hòa một cái, hắn thấy thế nào cũng thấy Vệ Hòa có hàm ý khác.
Mà cũng mặc kệ, gà mờ như Tần Khai Dịch còn có thể nhìn ra Thẩm Phi Tiếu rất lợi hại. Cho dù bị ba người vây công cũng không rơi vào thế hạ phong. Ngược lại sau một thời gian, ba người kia dùng toàn lực công kích Thẩm Phi Tiếu lại hiện ra dấu hiệu vô lực.
“Nói đi, quy tắc trận đấu là gì?” Tần Khai Dịch thấy Thẩm Phi Tiếu thực chất không có nguy hiểm gì, quay đầu hỏi Vệ Hòa.
“Ác … Kỳ thật rất đơn giản.” Vệ Hòa nhìn chằm chằm mấy người còn đang quấn lấy Thẩm Phi Tiếu, nhỏ giọng nói với Tần Khai Dịch: “Ngươi đem một người đánh tới mất đi năng lực hoàn thủ, có thể đạt được một điểm.”
“… Sau đó?” Tần Khai Dịch có một loại dự cảm không hay.
“Sau đó nếu có người phát hiện ngươi núp trong lùm cây, nhất định sẽ cho rằng ngươi rất yếu.” Vệ Hòa vẫn không có quay đầu lại.
“… Được rồi.” Tần Khai Dịch cười khổ … Xem ra dù núp chỗ nào, đều trốn không được.
“Nhưng vấn đề hiện tại …” Giọng Vệ Hòa nhẹ nhàng vang lên: “Chúng ta trước hết vẫn nên chạy thoát thân đi.”
“A?” Tần Khai Dịch sửng sốt, nhìn phía xa mới giật mình phát hiện. Bốn người lúc này còn mới dây dưa giờ chỉ còn mỗi mình Thẩm Phi Tiếu đứng đó, còn ba người kia nằm trên mặt đất sống chết không rõ. Mà đây không phải chuyện khủng bố nhất, khủng bố nhất chính là … Thẩm Phi Tiếu nhìn về phía lùm cây bọn họ núp, lộ ra một tia mỉm cười rất ôn nhu.
… Tần Khai Dịch sởn cả tóc gáy. Thẩm Phi Tiếu quả nhiên càng ngày càng không bình thường.
“Đừng núp nữa. Lát nữa nghe ta ra hiệu, liền chạy.” Vệ Hòa nhỏ giọng nói một câu, sau đó liền từ trong lùm cây đứng lên, hướng về phía Thẩm Phi Tiếu cười cười: “Nha, đã lâu không gặp.”
Trí nhớ Thẩm Phi Tiếu hiển nhiên không tồi. Hắn nhìn Vệ Hòa một cái, khóe miệng hắn nâng lên một độ cung: “Đã lâu không gặp.”
Sắc mặt Tần Khai Dịch bỗng chốc xấu hổ, nhìn Thẩm Phi Tiếu cười cười: “Ha hả, các ngươi biết nhau a.”
“Đương nhiên quen biết.” Thẩm Phi Tiếu cười như không cười: “Cũng nhờ ơn sư huynh. Nếu không, chúng ta sao lại quen biết nhau đâu.”
“…” Loại không khí như trong trung tâm vòi rồng này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Tần Khai Dịch yên lặng nghĩ. Hắn sao lại có ảo giác Thẩm Phi Tiếu đang vô cùng tức giận a …
“A, tiểu sư đệ ngươi nếu đang vội, chúng ta liền không quấy rầy ngươi nữa.” Da mặt Vệ Hòa hiển nhiên so với Tần Khai Dịch còn dày hơn: “Đúng không? Tần Thạch, mau mau cáo biệt sư đệ ngươi đi, chúng ta còn có chuyện trọng yếu cần phải làm đâu.”
“Ách … Đúng ha.” Tần Khai Dịch cảm giác nụ cười trên mặt như muốn đông cứng lại — Hiện tại, hắn dám khẳng định Thẩm Phi Tiếu đang tức giận, tuyệt đối không phải ảo giác của hắn!!! Mẫu thân nó, cái ánh mắt hùng hài tử kia đã sắp biến thành tử sắc a a a a a. Vệ Hòa ngươi đúng là cái tên không đáng tin, đúng là ta điên mới tin ngươi a a a. Ngươi so với Viêm Cốt còn lừa đảo hơn a a a a.
Ngay lúc nội tâm Tần Khai Dịch đang gào thét, Vệ Hòa hô to một tiếng: “Chạy!”
Sau đó hắn liền hớn hở nhanh chóng chạy đi, để lại một mình Tần Khai Dịch ngốc hồ hồ đối diện với Thẩm Phi Tiếu … Nửa ngày sau, Tần Khai Dịch nhịn không được phun ra một tiếng ‘***’ — hắn hiển nhiên đánh giá quá thấp chuyên nghiệp hái hoa tặc của Vệ Hòa. Hái hoa tặc, ngoại trừ chạy trốn cùng công phu trên giường, mẫu thân nó hắn còn có cái gì!!!
“Sư huynh, không cùng Vệ tiền bối chạy sao?” Giọng Thẩm Phi rất khẽ, không biết còn tưởng hắn rất ôn nhu. Tần Khai Dịch yên lặng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, quyết định dùng lý lẽ đả động Thẩm Phi Tiếu: “Sư đệ, đừng kích động ha hả …”
“Ta kích động sao?” Thẩm Phi Tiếu hơi ngước cằm. Biểu tình lạnh lùng tới cực điểm: “Sư huynh, chỗ nào nhìn ra ta kích động?”
… Ánh mắt của ngươi đã hoàn toàn biến thành tử sắc được chứ! Tần Khai Dịch nhìn Thẩm Phi Tiếu càng ngày càng gần. Đột nhiên sinh ra một loại xúc động nước mắt giàn dụa, nhưng vẫn còn sót lại tôn nghiêm từ nhân vật phản diện. Hắn hít một hơi sâu, Tần Khai Dịch ra vẻ trấn định: “Sư đệ, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì.”
So Tần Khai Dịch cao hơn nửa cái đầu, Thẩm Phi Tiếu nghe vậy mỉm cười sáng lạn: “Ta? Ta không có gì muốn nói.” — không muốn nhiều lời với ngươi nữa. Đã rơi vào bố cục, hiện tại tuy thời cơ chưa tới, nhưng ta không ngại thu chút lợi tức đâu.
“… Sư đệ.” Tần Khai Dịch nhìn Thẩm Phi Tiếu, nụ cười trên mặt dần dần cứng ngắc, muốn lui ra phía sau một bước, lại bị Thẩm Phi Tiếu vươn tay ôm thắt lưng.
“Sợ cái gì.” Động tác Thẩm Phi Tiếu kiên quyết, hắn dùng một bàn tay ôm Tần Khai Dịch thắt lưng, tay kia không chút lưu tình nắm cằm Tần Khai Dịch: “Lúc trước, khi ngươi một cước đá ta xuống vực, sao không sợ?”
“…” Tần Khai Dịch không biết rốt cuộc nên đáp lại thế nào. Hắn cảm giác hiện tại Thẩm Phi Tiếu có chỗ nào đó không đúng, rồi lại không có biện pháp nào giải quyết. Chỉ số thông minh không đủ … giá trị vũ lực giá trị cũng không cao … Mà ngay cả ánh sáng nhân vật phản diện kia cũng sắp dập tắt.
“Lúc ngươi không chút do dự nhảy xuống dung nham, sao không sợ?” Thẩm Phi Tiếu nói. Những lời cuối cùng liền vạch trần tấm màn mỏng kia.
“Ta …” Mồ hôi lạnh từng chút, từng chút một theo hai má chảy xuống. Tần Khai Dịch không biết nên giải thích sao với Thẩm Phi Tiếu.
“Sao lại chảy nhiều mồ hôi vậy.” Thẩm Phi Tiếu khẽ cười một tiếng, bàn tay nắm lấy Tần Khai Dịch siết chặt hơn. Hắn ép buộc Tần Khai Dịch ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta đã nói, ngươi không cần sợ ta. Nếu không nhờ sư huynh, sao ta lại có được ngày hôm nay … Ngươi nói, đúng không?”
“…” Kỳ thật không có ta ngươi cũng có thể đi đến nước này, miệng Tần Khai Dịch có rất nhiều lời muốn nói nhưng không thốt nổi nên lời. Đến lúc này, hắn mới phát hiện, chênh lệnh giữa Nguyên Anh kỳ với Kết Đan kỳ sâu bao nhiêu. Khí thế Thẩm Phi Tiếu toàn bộ thả ra, hắn ngay cả hô hấp cũng cực kỳ khó khăn.
“Sư huynh.” Nhìn ánh mắt Tần Khai Dịch tràn đầy hoảng sợ, đôi môi từ hồng nhuận cũng dần trở nên trắng bệch. Tâm tình không tốt vì Vệ Hòa mà giờ cuối cùng cũng giảm bớt. Hắn cúi đầu, in một nụ hôn lên đôi môi lạnh lẽo của Tần Khai Dịch: “Đừng sợ ta.”
“…” Sau đó Tần Khai Dịch sẽ không sợ Thẩm Phi Tiếu nữa — có thể sao! có thể sao! Chân tướng là Tần Khai Dịch bị dọa sợ (gào thét — ing )! Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc bị làm sao vậy. Vì cái gì từ một chủng mã ba vợ bốn nàng hầu lại biến thành gay! Nội dung vở kịch ở thế giới này làm sao vậy! Phòng tuyến trong lòng nháy mắt hỏng mất, không biết có khí lực từ đâu, Tần Khai Dịch giơ tay lên hung tợn tát lên mặt Thẩm Phi Tiếu một cái!
“Ngươi tránh xa ta ra! ” Tần Khai Dịch rống giận: “Móa nó, ngươi tránh xa ta ra!”
Động tác Thẩm Phi Tiếu trong nháy mắt đọng lại. Đầu hắn vì bị Tần Khai Dịch tát nên nghiêng qua một bên. Một lát sau, khóe miệng Thẩm Phi Tiếu chảy ra một tơ máu.
“…” Thấy Thẩm Phi Tiếu lại bị mình làm bị thương. Trong lòng Tần Khai Dịch căng thẳng, thở dốc vài cái muốn vươn tay sờ lên mặt Thẩm Phi Tiếu, lại bị Thẩm Phi Tiếu né tránh.
“Ta biết.” Con ngươi tử sắc khôi phục thành màu đen. Trên mặt Thẩm Phi Tiếu không có biểu tình gì nhưng lại làm Tần Khai Dịch sợ hãi: “Ta đã biết.”
Tần Khai Dịch không có cơ hội hỏi Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc đã biết cái gì. Vì sau khi Thẩm Phi Tiếu nói xong, liền quay người ly khai, lưu lại Tần Khai Dịch một người đứng dại ra.
|Tà Mị| Chương 68