Buổi tối sau tan học, Ôn Du cự tuyệt đề nghị của Hạ Tiểu Hàn cùng nhau về kí túc xá, một mình đi trước ra núi phía sau trường học giải sầu.
Suy cho cùng, cô vẫn chỉ là một cô bé chưa dấn thân sâu vào thế giới, cô chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ rời xa tất cả những gì đã từng đồng hành với mình để đến một thế giới hoàn toàn xa lạ khác. Khi tất cả những điều này xảy ra đột ngột, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy buồn bã mất mát nhất thời khó có thể tiếp thu.
Sau núi là căn cứ bí mật của nguyên chủ. Cô ấy không được gia đình yêu thương, trong miệng mẹ nuôi là “ tiền mất tật mang”, chưa kể cô ấy còn phải chịu áp lực học tập rất lớn ở trường, và cũng không kể khổ với bạn bè, duy nhất người có quan hệ tương đối thân mật, cự nhiên chỉ có người mà cô ấy âm thầm thống hận Hạ Tiểu Hàn. Sự tình không vui có rất nhiều, dù sao cũng phải có con đường để phát tiết cảm xúc, vì thế nguyên chủ tìm mọi cách rồi tìm được cái địa điểm này, thương tâm khổ sở thì hét lên vài tiếng hoặc không kiêng nể gì mà khóc lớn một hồi.
Thực ra cô gái ấy cũng là một tiểu cô nương đáng thương, nhưng từ trước đến nay Ôn Du luôn cự tuyệt tẩy trắng hình tượng của mình, bi thảm nhân sinh trải qua cũng không thể trở thành lí do mà cô có thể tùy tâm vô lý tổn thương người khác, đem thống khổ của chính mình áp đặt lên người khác một cách nhất cử nhất động, huống chi người kia còn là người bạn duy nhất luôn thiệt tình đối với cô ấy.
Sau núi vì vị trí hẻo lánh mà rất ít dấu chân người, lúc này đang là mùa đông, ban đêm khí lạnh giống như một nữ nhân mềm mại không xương dùng bàn tay lạnh băng lướt qua toàn bộ cơ thể, đại đa số mọi người tan học liền lựa chọn về phòng sưởi ấm, liền càng sẽ không có người tiến đến nơi này.
Nguyên chủ không có một cái áo khoác bông hay một cái áo len ấm áp nào cả, Ôn Du bị đông lạnh đến run bần bật, đem cả khuôn mặt chôn dưới cái khăn quàng cổ. Cô thực sự bị ma lực mê hoặc, lúc đi trên bậc thang sau núi mơ mơ hồ hồ, độ cao so với mặt biển lên đến 1000m, nhiệt độ không khí giảm xuống 6℃, cho nên trên núi khẳng định sẽ lạnh hơn.
Những cành cây trơ trụi bóng như những chiếc răng và móng vuốt, giống như móng vuốt đen tối của ác quỷ dưới làn gió lạnh mùa đông thổi qua. Ăn mạc đơn bạc, đôi chân trong đôi tất mỏng lạnh đến mức suýt mất đi cảm giác, loại cảm giác này làm Ôn Du nhớ đến đoạn thời gian không thể đi bộ sau vụ tai nạn xe hơi.
Khi đó, cô không bao giờ dám cúi đầu, bởi vì mỗi khi cúi đầu xuống, cô sẽ nhìn thấy phía dưới trống rỗng, nhắc đi nhắc lại rằng cô bây giờ là một kẻ vô dụng, không thể bước đi.
Có thể lần thứ hai cảm nhận được gót chân chạm đất, thật sự là quá tốt.
Trên đỉnh núi phía sau không có một bóng người, gió lạnh tứ phía đập vào má cô như dao găm, nhắc đi nhắc lại rằng cô không ở trong trạng thái mơ.Mọi vật đều ẩn nấp yên tĩnh, Ôn Du thậm chí có thể nghe thấy tiếng mình hít thở.
Thật lạnh quá, cô nghĩ.
Ở lúc trước, cô từ trước đến nay đều được sủng ái, sau vụ tai nạn xe cộ, bố mẹ và anh trai càng hết lòng chăm sóc cô, cơ hồ không phải chịu quá nửa điểm ủy khuất. Bây giờ cô ấy chiếm thân thể của người con gái cùng tên, tất cả những thứ cô ấy yêu và yêu chỉ có thể tồn tại trong ký ức, nghĩ đến những mảnh vụn đã trải qua cùng gia đình, Ôn Du không khỏi đỏ bừng hai mắt, cô không có thời gian để phản ứng, nước mắt đã rơi rất nhanh.
Cô có lòng tự trọng mạnh mẽ, ngay cả khi chỉ có một mình, cô ấy đã cố gắng hết sức để kìm nén tiếng khóc, chỉ phát ra những tiếng nức nở rất nhỏ. Cứ như vậy khóc một hồi lâu, cuối cùng nước mắt cũng khô cạn, nỗi phiền muộn trong lồng ngực cũng biến mất, tâm trạng cũng trở nên tươi tỉnh hơn.
Khóc lóc mù quáng không giải quyết được vấn đề, cô luôn hiểu được sự thật này, nhưng con người luôn cần phải trút bỏ những cảm xúc tiêu cực theo một cách nào đó, và khóc là một trong số đó. Đêm nay rơi lệ cũng coi như một món quà vĩnh biệt quá khứ. Từ nay về sau, nàng sẽ thay thế cô gái tầm thường đáng thương sống tốt — nhưng nàng sẽ không bao giờ đi theo con đường cũ của nguyên chủ, tác thiên tác địa ( 作天作地), hại người bên cạnh. Tất cả đồng thời tự dẫn mình vào ngõ cụt.
Nguyên nhân chính là vì mất đi qua nhiều, cô mới càng hiểu được sự quý giá của thế giới này. Những giấc mộng trong tầm tay đó, cô bạn thiện lương đáng yêu, cô đều phải bảo hộ thật tốt.
Ôn Du vừa nghĩ, vừa tháo kính ra lau nước mắt, bỗng nhiên nghe thấy bênh cạnh có tiếng bước chân.
Cô quay đầu lại, đối diện với ánh điện thoại chói sáng, vì thế cô hơi nheoo mắt lại. Mãi đến khi đôi mắt thích ứng một chút, mới rốt cuộc thấy rõ người phía sau ánh đèn.
Hứa Sí như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ ở sau núi gặp được người khác. Khi tâm trạng không vui, anh sẽ ngẫu nhiên đến nơi này một mình hút thuốc, đột ngột đụng phải người khác, liền cảm thấy buồn bực cảm giác lãnh địa của mình bị người khác phi pháp chiếm dụng, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người kia, cũng như cô trong vài giây ngắn ngủi mà sững sờ.
Ôn Du hiếm khi không đeo cắp kính to và ngớ ngẩn kia, tóc mái dày dược vén sang hai bên để lộ vầng trán trắng mịn, đôi mắt ngân ngấn nước như dòng suối róc rách dưới ánh đèn.
Giống như đem người hút vào trong.
Cô ngơ ngẩn nhìn Hứa Sí đối diện trong chốc lát, quên lau nước mắt ướt đẫm, dùng ngữ khí nức nở nhẹ nhàng nói: “Xin chào.”
Bực bội khó chịu trong đáy lòng bị hai chữ này đột nhiên đè xuống, Hứa · không nguyên tắc · Sí: Đây không phải là chiếm dụng, là duyên phận.
Ôn Ngọc ảo não mà đỏ mặt, mỗi lần gặp Hứa Sí, cô đều ở trong tình huống xấu hổ vô cùng. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã làm đổ mì gói của anh, sau đó được bạn của anh dán lên một tờ giấy nhỏ, bây giờ đang lén lút khóc ở tại nơi hẻo lánh ít người biết đến này đột nhiên lại đụng phải anh, thật sự là quá mất mặt.
Hứa Sí bị bộ dạng quẫn bách của cô làm nhẹ giọng cười, tắt ánh sáng ở màn hình di động, không chút để ý hỏi: “ Bị người khi dễ?”
“ Không có.” Cô phủ nhận thật nhanh “ Khóc là một phương pháp giải tỏa hữu hiệu.”
Anh không tỏ ý kiến mà nhướng mày.
“ Cái đó.... tôi tên Ôn Du, lớp ba.” ( lớp tên là 3)
Người thiếu niên trước mặt cô thoạt nhìn có vẻ khó giao tiếp, nhưng đối phương dù sao cũng là đối tượng cô giúp đỡ học tập, nếu liền ngay cả tên họ của mình cũng không biết là gì, thì kế hoạch kia cũng không khỏi thất bại rồi đi. Ôn Du suy nghĩ một lát, lại nghiêm trang mà bổ sung:“ Tôi biết tên anh là Hứa Sí”
Cái này cũng không khỏi có chút đáng yêu quá mức đi.
Hứa Sí nhịn cười, không nói cho cô biết chính mình đã sớm đem những chi tiết về cô hỏi thăm đến rõ ràng. Anh ở dưới ánh trăng mờ nhạt nhìn chăm chú bóng dáng nhỏ xinh mơ hồ của người trước mặt, cầm lòng không được hướng phía cô tiến gần một bước, sau đó trơ mắt nhìn nàng cùng lúc kinh sợ lùi nhanh về sau.
“Ngại quá.” Ôn Du thập phần xấu hổ ít khi ở cùng người khác phái chung một chỗ, đặc biệt ở nơi yên tĩnh tối tăm như này, vô cơ sinh ra vài phần không thích ứng được “ Tôi không thích khói thuốc.”
Đây là đánh thật nói thật, cô từ nhỏ đến lớn đối với loại hương vị nặng nề gay mũi này phi thường bài xích, huống chi những người cô quen từ trước đến giờ có rất ít người hút thuốc, liền đối với cái hương này càng thêm mẫn cảm, cơ hồ còn tới trình độ chán ghét.
Hứa Sí cúi đầu ngửi ngửi ống tay áo, khóe miệng cong lên cười: “ Cái mũi rất thính.”
Ôn Du bị khen ngợi, vuốt cái mũi cười cười: “ Cảm ơn ah, anh tới đây làm cái gì vậy?”
Anh bất quá thuận miệng nói một câu vui đùa lại khiến cho cô cao hứng giống như một đứa nhỏ. Hứa Sí vừa muốn buột miệng thốt ra hai chữ “ hút thuốc”, nhớ tới cô không lâu trước đó vừa nói, lại đem hai chữ không lưu dấu vết mà nuốt vào bụng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “ Dù sao cũng không giống cô, tránh ở trên đỉnh núi khóc trộm.”
Cô bỗng chốc đỏ mặt.
Ôn Du ngày thường thoạt nhìn ôn hòa lại đứng đắn, lúc này chợt thấy bộ dáng của cô hoảng loạn thẹn thùng, Hứa Sí tâm tình không rõ nguyên do mà tốt lên rất nhiều. Anh vừa định đáp lại nàng vài câu, liền nghe thấy tiếng chuông kí túc xá vô cùng chói tai vang lên, sau đó cô nương trước mặt lại vừa tức vừa lo nói: “ Bảo vệ kí túc xá sắp tới rồi, tôi đi trước, hẹn gặp lại.”
Anh có chút thất vọng, lại tìm không được lí do giữ lại, chỉ có thể nhẹ giọng đáp ứng “ Ân“.
Khi Ôn Du đi qua, trên người cô mang theo một làn gió nhu hòa nhẹ nhẹ, hòa cùng mùi hoa oải hương của nước giặt quần áo. Cùng với hương thơm nồng nặc vị nước hoa của các cô gái khác thật khác biệt, hương thơm này rất sạch sẽ thoải mái và sảng khoái, như ẩn như hiện mà treo ở chóp mũi, giống như vừa lơ đãng liền tan biến.
Như bị ma xui quỷ khiến, Hứa Sí nặng nề mở miệng nói: “Nếu có ai bắt nạt cô, tôi sẽ giúp cô giải quyết.”
“Thật sự không có.” Cô có chút bất lực quay đầu lại, cười tủm tỉm khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, “Cảm ơn anh, anh thật là người tốt.”
Đầu năm nay, dùng người tốt người xấu để hình dung người ta....Dường như không có ai khác ngoài cô.
Hứa Sí cũng không phân biệt được cô gái đó đến tột cùng là ngốc hay thông minh, anh liếc nhìn bóng lưng cô sờ soạng trong bóng tối rồi bật đèn pin điện thoại di động mà không nói lời nào.
Ôn Du có thể miêu tả là đang chạy trốn, thật là xấu hổ khi bị người không quen nhìn thấy mình rơi lệ, hơn nữa lúc này cô đã rất mất mặt trước Hứa Sí, về sau nên làm như thế nào tạo được uy tín chỉ đạo anh học tập ah, đây là một vấn đề lớn.
Trong trường không được phép sử dụng điện thoại di động, cô chỉ có thể dựa vào ánh trăng và vài ngọn đèn đường rải rác phía xa gần miễn cưỡng thấy rõ con đường phía trước, mới chậm rãi lần mò xuống núi. Bóng tối vô tận trong khu rừng và bóng cây ma quái càng thêm giao hòa chiếu sáng cho nhau, khiến cô không khỏi từ đáy lòng sinh ra vài phần sợ hãi.
Nếu có ai đó ở bên cạnh...
Ý nghĩ này vừa lướt qua, sau lưng chợt lóe lên một tia sáng trắng, chiếu rọi con đường hẹp đầy cỏ dại. Ôn Ngọc xoay người lại, liền gặp Hứa Sí đang ở cách đó không xa bốn mắt nhìn nhau.
Ánh sáng nhẹ nhàng phản chiếu bóng dáng cao gầy của thiếu niên, khuôn mặt khuất trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ có thể nhìn thấy một bàn tay đang giơ lên và màn hình điện thoại di động là nguồn sáng.
Cô hướng anh vẫy vẫy tay, tràn ngập ý cười mà kêu: “ Cảm ơn anh”
Hứa Sí không trả lời, hướng cô hất hất cằm lên.
Bốn phía im ắng như cũ, Ôn Du đang đi trong đêm đông gió lạnh, phía sau còn lại là anh với tiếng bước chân trầm ổn di chuyển có quy luật, một chút lại một chút như đánh vào trong tim.
Cô không biết vì sao lại đỏ mặt, trái tim bang bang nhảy, giống như con nai con chạy, như thế nào cũng không bình tĩnh được.