Nhân Vật Phản Diện Ngọt Ngào Chỉ Muốn Học

Chương 18: Chương 18: Sinh nhật




Bọn họ cách nhau thật gần, thiếu niên toàn thân tỏa ra hơi thở ấm áp giống như ngọn lửa vô hình trong bóng đêm, đốt đôi má cô nóng lên.

Ôn Du trước kia ngồi phía sau xe máy của anh trai, chưa bao giờ cố kỵ mà ôm chặt lấy eo người phía trước nhưng lúc này cùng Hứa Sí ở bên nhau, liền không thể không để ý việc nam nữ thụ thụ bất thân, chỉ đem đôi tay nhẹ nhàng đặt trên vai anh.

Bàn tay dịu dàng và ấm áp, cứ như móng mèo đang lặng lẽ cào xé trái tim anh, Hứa Sí cảm thấy hơi ngứa ngáy không thể giải thích được.

"Cậu chú ý an..."

Ôn Du nói còn chưa dứt lời, liền thấy Hứa Sí đột ngột nghiêng thân mình, cô lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy chăm chú nhìn mặt anh, khẩn trương đến nỗi những lời định nói ra đều quên sạch không còn một chữ.

Anh không nói chuyện, thật cẩn thận đem đội chiếc mũ trùm đầu mềm mại lên đầu cô, để Ôn Du cả người đều được bọc trong chiếc áo khoác, sau đó xoay người kích hoạt chân ga.

Xe khi chạy phát ra tiếng rừm rừm như dã thú dữ dằn rống giận, thân thể thiếu niên cao lớn cùng áo khoác dày chắn lại gió đêm đông lạnh thấu xương, trái tim Ôn Du đột nhiên đập nhanh lên theo tốc độ từng giờ, vô thức đè chặt lên hai vai Hứa Sí.

Họ băng qua những con phố thương mại sầm uất, lần lượt đi qua những tòa nhà dân cư đứng lặng lẽ trong thành phố như những gã khổng lồ thép, và đủ loại người trở thành những ảo ảnh chợt lóe thoáng qua. Buổi tối, hoàng hôn tàn phá dấu vết cuối cùng đỏ như máu, bị màn đêm lặng lẽ nuốt chửng, trong ánh đèn đường dần dần sáng lên, Hứa SÍ đưa cô đi một con đường núi quanh co.

Ngọn núi này nằm ở ngoại ô, trên đường hoang tàn vắng vẻ, chỉ có ánh đèn mờ nhạt như đom đóm hé lộ chút sức sống. Ôn Du hít một hơi thật sâu trong gió đông gào thét, nghe thấy phía trước chàng trai cười hỏi: " Cậu muốn về sau làm gì?"

Không biết có phải bởi vì quá lạnh hay không, thanh âm của anh có chút run rẩy. Ôn Du nghe vậy tinh tế suy nghĩ một lát, hơi do dự mà trả lời: "Tôi muốn vẽ tranh."

Anh nghe không rõ, bên tai chỉ có tiếng gió rít gào: " Cái gì?"

" Tôi muốn vẽ tranh_!" Ôn Du nói lớn hơn, chính mình cười rộ lên, " Tôi từ nhỏ đã học ký họa cùng hội họa Trung Quốc, muốn trở thành một họa sĩ. Còn cậu?"

Hơi thở của lời nói của cô phả lên chiếc cổ lộ ra ngoài của Hứa Sí, giống như một bó bông mềm mại. Anh ngượng ngùng cười, sau một lúc lâu mới trầm giọng nói: " Tôi không biết."

Trước khi gặp được Ôn Du, anh vẫn luôn mơ màng hồ đồ với cuộc sống của chính mình, không có mong muốn làm gì, cũng chả có ai quan tâm đến chuyện này, nhưng hiện tại nghĩ đến cô, Hứa Sí liền không tự kiềm chế được mà nghĩ đến tương lai.

Về sau chính mình sẽ trở thành dạng người gì? Sẽ vẫn cứ ở bên cạnh cô sao? Có thể hay không... ưu tú đủ để xứng đôi với cô?

" Thời gian vẫn còn dài, cậu sẽ biết sớm thôi." Cô mở rộng vòng tay khi nói, áo khoác của cô ấy phồng sang hai bên do gió, giống như một con chim đang bay. Ôn Du nhìn về phía chàng trai bị đông lạnh đến không hề có huyết sắc sau cổ, cảm nhận được cơn gió buốt qua đầu ngón tay, dỡ xuống tâm tư phòng bị lớn tiếng kêu, " Cậu với tôi, chúng ta cùng nhau cố lên."

Tiếng cười sảng khoái của thiếu niên chỉ còn lại trong thung lũng im lặng, và cơ thể cô, vốn đang bị căng thẳng vì khẩn trương, dần dần mềm xuống, ở cái thế giới xa lạ đầy áp lực này, Ôn Du lần đầu tiên cảm thấy tự do ngoài kiểm soát.

Thật nhanh liền tới đỉnh núi, Hứa Sí dừng lại, chân dài một mạch liền bước xuống xe, sau đó hướng cô vươn tay phải. Ôn Du ngượng ngùng trực tiếp nắm tay anh, liền bị Hứa Sí áo lông ôm nắm lấy cánh tay, trước tiếp nhảy xuống xe, còn rất có hứng thú mà bổ sung một câu: " Giống hai khối lạnh như băng thiết."

Hứa Sí như cũ bộ dáng lười nhác lại thần bí, mở đèn di động lên, hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay: " Đi cùng tôi."

Giữa núi rừng hoang sơ, có một hang động độc đáo, ước tính ít ai có thể phát hiện ra rằng có một lối đi kín đáo ở đoạn giữa và đoạn sau của con đường núi này.

Hứa Sí ở phía trước mở đường, cố ý đem ánh sáng điện thoại hướng phía sau, để cho cô có thể thấy rõ con đường. Cô đem lực chú ý hoàn toàn tập trung dưới chân, không phát giác người phía trước bỗng dưng dừng lại, vừa ngẩng đầu liền trông thấy một mảnh trời trong đêm ngập tràn các vì sao.

Cuối con đường có một vách đá dựng đứng, vì cheo leo trên vách núi nên tầm nhìn rộng, hầu như không bị che khuất. Nhìn lên là bầu trời bao la chìm trong mực, ánh sao đôi khi mờ ảo như đốm lửa của con đom đóm bay, rơi vào tầm mắt người xem, khi nhìn xuống là muôn ngàn ánh sáng như phản chiếu bầu trời đầy sao, và toàn bộ thành phố trở thành một bộ màu sắc sặc sỡ xa hoa. Những bức tranh đầy màu sắc dường như nằm trong tầm tay của cả bầu trời và đất liền. ( ghét viết miêu tả dễ sợ, sợ sai)

" Tôi khi còn nhỏ thường xuyên cùng mẹ tới nơi này, đây là kho báu mà bà ấy phát hiện được, tâm tình không tốt, tôi sẽ một mình tới nơi này giải sầu." Hứa Sí ngẩng đầu không dám nhìn đôi mắt của cô, siết chặt nắm đấm trong lòng tay, " Tôi... muốn đem nơi này chia sẻ cho cậu."

Trừ bỏ nơi này, anh không còn cái gì có thể tặng cho cô một kinh hỉ.

Anh không có sở trường gì, duy nhất có cái thân phận làm người hâm mộ chỉ có " Người thừa kế Hứa gia" nhưng kia đều không phải là đồ vật của anh, mà là của vị phụ thân bạc tình đánh hạ giang sơn kia.

Điều duy nhất anh có là thế giới nhỏ bé vô danh này, nơi lưu giữ những ký ức hạnh phúc hay đau buồn từ khi còn nhỏ. Đây là tất cả những gì anh có thể dành với tư cách là một cá thể độc lập, một căn cứ bí mật, và một bầu trời đầy sao tĩnh lặng và không lời.

"Cảm ơn cậu, tôi thật sự cực kì, cực kì vui vẻ." Giọng nói Ôn Du run run nhè nhẹ, vui sướng giơ lên từ khóe miệng tràn ra, cho đến con ngươi trong trẻo cũng tràn đầy ý cười, " Nghĩ như vậy, quà tôi tặng có vẻ bé nhỏ không đáng kể rồi, cậu mở ra cũng đừng chê cười ah."

Hứa Sí vẫn luôn thấp thỏm, bất an được nụ cười của cô làm cho lắng lặng chìm xuống. Anh nghĩ, sớm muộn gì cũng sẽ làm cô lưu lại bên mình, nhưng bây giờ chắc chắn không được __ hiện tại Hứa Sí là hai bàn tay trắng, là thiếu niên lưu manh đầu đường cuối ngõ tùy ý có thể thấy, mà Ôn Du xứng đáng với một người tốt hơn.

Anh muốn trở nên ưu tú hơn, đạt tới trình độ đủ cùng cô sóng vai, đến lúc đó, anh nhất định sẽ ôm chặt lấy cô, âu yếm cô gái của anh a.

" Cậu hôm nay đã ước gì chưa?" Ôn Du nhẹ nhàng mở miệng, thấy Hứa Sí lắc đầu, cô cười chớp chơp mắt, từ túi áo trong lấy ra chiếc di động, " Thử ước một lần đi, coi như là kỳ vọng với năm sau."

Cô nói mở lên đèn pin di động, màu vàng nghệ của ánh đèn nháy mắt lấp đầy toàn bộ vách đá: " Cậu coi ánh sáng này là ngọn nến, ước xong thì nhẹ nhàng thôi một hơi, sau đó tôi đồng thời tắt đèn đi liền được rồi."

Ôn Du giống như luôn có những ý tưởng nhỏ, kỳ quái, nghe ấu trĩ lại thú vị. Hứa Sí không có cự tuyệt, đôi mắt rũ xuống, ước điều ước đầu tiên kể từ sau khi mẹ qua đời.

Ngay khi anh vừa mở mắt ra, vừa vặn cùng thiếu nữ bên cạnh bốn mắt nhìn nhau. Cô tươi cười không hề có tạp chất, giống ánh trăng sáng, mỗi cái gợn sóng đều đánh vào lòng Hứa Sí.

Trong ánh sao và ánh trăng, dưới bầu trời và ánh đèn, giọng nói của Ôn Ngọc vang lên gấp gáp như tiếng xuân đập vào một tảng đá.

"3,2,1..."

" Hứa Sí, sinh nhật vui vẻ!"

Hứa Sí đưa Ôn Du về nhà khi đã gần đến 10 giờ.

Rời khỏi vách đá dựng đứng, anh làm ảo thuật từ khối cự thạch lấy ra một cái hộp quà thật lớn đưa cho cô, cũng dặn kĩ về nhà mới được mở ra.

Bọn họ vội vàng từ biệt nhau, Ôn Du liền cởi áo khoác đi vào tiểu khu. Cô nhìn vào hộp bao bì màu hồng nữ tính và tấm gấm ren trên đó, và không quên cười với anh trước khi rời đi: " Hôm nay rõ ràng là sinh nhật cậu, không nghĩ tới tôi còn từ trong tay thọ tinh thu được nhiều quà như vậy. Cậu đóng gói thật đáng yêu, cảm ơn ah."

Hứa Sí ngoài mặt mỉm cười, nội tâm đem Sầm Dương người đưa chủ ý kia ra mắng. Tiểu tử kia thề son sắt mà nói với anh, không có nữ hài tử nào không thích quà tặng màu hồng phấn, dẫn tới anh không chỉ bị cô gái ở quầy nhìn bằng ánh mắt thâm ý, giờ đây còn bị cô chê cười.

Ôn DU rời đi bước chân nhẹ nhàng, anh nhấp môi chăm chú nhìn cô bị bóng đêm nuốt chửng từng chút một, áo khoác trong tay mơ hồ tản ra hương thơm hơi thở của cô gái ấy.

Ban đêm thật lạnh a, nhưng cô không có quay đầu lại.

Mở cửa vào nhà, Ôn Du khó tránh khỏi bị Tống Khiết một trận quở trách, nhưng bà ta hiển nhiên lười ở trên người cô con nuôi này phí quá nhiều tâm tư, huống chi Ôn Du càng kém cỏi, liền làm cho bà ta thấy cô con gái thân sinh thật xuất sắc, bà ta quả là người vị tha tận tâm. Bà ta chỉ ước cô có chuyện không hay nên cằn nhằn xong vài câu lại tiếp tục cắn hạt dưa xem phim truyền hình.

Ôn Du không để ý tới bà ta, lập tức vào phòng liền mở ra quà tặng nháy mắt hơi sửng sốt.

Một chiếc khăn màu nâu nhạt, một chiếc áo len hồng và một chiếc áo khoác trắng nằm yên tĩnh trong chiếc hộp lớn, điển hình của thẳng nam thẩm mỹ, từ ngoài vào trong lẫn kiểu dáng tuyệt đối là giá cả xa xỉ.

Trên quần áo còn có một tờ giấy nhỏ màu hồng, thiếu niên hiển nhiên muốn viết chữ nắn nót đẹp đẽ hơn chút, nhưng lại tạo ra loại rồng phượng hơi cứng nhắc câu nệ:" Quần áo đã giặt qua, có thể trực tiếp mặc."

Cô cắn môi dưới cười cười, đem tờ giấy dán cẩn thận trên bàn học, lại không cầm lòng được mà nghĩ, anh như thế nào lại thích hồng phần như vậy nha.

Cùng với Ôn Du so sánh, Hứa Sí liền có vẻ khẩn trương hơn nhiều.

Anh vô cùng lo lắng trở về nhà, mặt khác cái gì cũng không chạm vào, duy nhất đem chiếc hộp nhỏ màu trắng về phòng ngủ, ở trong đó rối rắm hồi lâu, lúc sau mới kiềm chế trái tim đang nhảy bang bang mà mở ra.

Bên trong có một cuổn sổ bìa da bò thật dày, cùng một chiếc bút nước Pilot, ngoài ra không còn gì khác cả. Anh dường như cũng có chút thất vọng, nhưng vẫn là trong lòng không kìm được có chút vui mừng nhỏ đem cuốn sổ mở ra.

Làm anh không nghĩ tới chính là, trang đầu tiên liền có một đoạn chữ viết tinh tế, Hứa Sí nghiêm túc đọc từng chữ một, không tự giác liền nín thở.

" Hi, Hứa Sí!

Thật xin lỗi vì tôi không có đồ vật gì đáng giá trân quý để có thể tặng cho cậu. Trong sinh nhật, quà của tôi chỉ là những văn phòng phẩm rẻ tiền và một trò chơi có thể không thú vị cho lắm.

Cuộc sống giống như một cuộc phiêu lưu nhiều người chơi được nâng cấp. Mỗi ngày là một trải nghiệm bất ngờ và mỗi trải nghiệm là một sự trưởng thành khó quên. Tôi có thể đồng hành cùng bạn trong chặng đường ba năm ngắn ngủi, nhưng cấp ba là lúc chúng ta gần nhất với ước mơ của mình, không phải là giơ tay liền có thể với tới.

Cậu từng nói với tôi muốn học tập, không biết đó có phải lời nói dối hay không. Nhưng nếu cậu nguyện ý, tôi muốn giúp đỡ cậu tạo ra một tương lai tốt hơn.

Hy vọng cuốn sổ này có thể làm bạn cùng cậu đi qua thời gian học tập vất vả nhất, cũng hy vọng khi nhìn thấy nó cậu có thể nhớ tới những nỗ lực cùng nhau trải qua.

Chuẩn bị tốt cùng tôi chơi trò chơi chưa?"

Anh hít thật sâu một hơi, mở trang sau.

Ngay đầu trang thứ hai là hình vẽ một chàng trai đang đọc sách, Hứa Sí liếc một cái liền nhận ra hình đó tượng trưng cho chính mình.

" Xin chào Hứa Sí!

Hôm nay là ngày đầu tiên cậu bắt đầu học tập, vừa mới bắt đầu nếm thử sự khó khăn của những điều mới, nhưng đồng thời cũng có vô vàn cảm giác mới lạ cùng lạc thú, không biết cậu có cảm giác thiên hướng nào nhiều hơn?

Bọn bạn cậu nhất định đối với sự chuyển biến đột ngột này của cậu cảm thấy nghi hoặc, thật muốn biết cậu sẽ như thế nào đáp lại bọn họ.

Ở trong cuốn sổ này viết ra những trọng tâm kiến thức hôm nay đi."

Trang bên cạnh, nhân vật hoạt hình là bộ dáng của Ôn Du, cô trùm một chiếc khăn đỏ trên đỉnh đầu, bên cạnh bọt khí nhỏ viết: " Cố lên."

" Hứa Sí, xin chào!

Hôm nay là ngày thứ hai bắt đầu học tập, không biết dũng khí ban đầu thẳng tiến không lùi còn dư lại ít nhiều gì không, có hay không bị đề bài làm cho hoa mắt chóng mặt. Tất cả chỉ là khởi đầu thôi, gặp khó khăn không thể né tránh mãi được, đừng quên còn có tôi nha.

Nhớ rõ tới tìm tôi hỏi bài!"

Anh cười cong mắt, bên tai lần thứ hai trở nên đỏ ửng, tiếp tục hết sức chăm chú xem.

" Hứa Sí, chào nha

Hôm này là ngày thứ một trăm cậu bắt đầu học tập, cuốn sổ cũng đã viết được một nửa rồi.

Cậu nhất định cảm thấy mỏi mệt vô cùng, đây là sự việc hết sức bình thường, thỉnh không nên gấp gáp, thử cho chính mình một kỳ nghỉ ngắn ngủi đi.

Nhìn ngoài cửa sổ xem, hiện tại là đang mùa gì rồi?

Làn gió lãng mạn mùa xuân mang theo hương hoa và tiếng chim hót, cây cối vừa hé nụ xanh tươi, vạn vật mới bừng bừng sức sống; cái nắng như thiêu đốt và những đồng cỏ tươi tốt rực cháy bất chợt vào mùa hè sẽ khiến tôi nhớ đến cậu ; Vào mùa thu, cậu có thể nhìn thấy những chiếc lá rơi bay bay như cánh bướm, và cô gái tìm lá bạch quả trên con phố dài, mặc chiếc áo len ấm áp, chiếc váy gợn sóng được gió thu thổi tung bay; Khi mùa đông đến, cả thế giới được bao phủ bởi một màu trắng bạc, cậu có muốn cùng tôi làm người tuyết không? Truyện edit đăng tại wattpad nhưng trang khác đều là giả.

Có rất nhiều điều tươi đẹp xung quanh cậu, vì vậy đừng nản lòng."

Bên dưới những lời này là bốn bức tranh phong cảnh tượng trưng cho bốn mùa trong năm, từng nét vẽ dù nhỏ nhất cũng vô cùng nhẹ nhàng khiến anh cảm thấy choáng váng.

Hứa Sí cứ một trang rồi lại một trang lật xem, rốt cuộc cũng tới tờ cuối cùng của cuốn sổ.

" Hứa Sí, xin chào.

Cái lời dạo đầu này nhìn chán chưa? ( đều là 許熾,你好 nha) Tôi không nghĩ được lời nào khác hay hơn, cậu không nên chê cười.

Chúc mừng cậu đã đi đến cuối của trò chơi, thật muốn ngồi lên cỗ máy thời gian đi để nhìn xem bộ dáng hiện tại của cậu là như thế nào?

Hồi tưởng lại khoảng thời gian toàn vùi đầu vào học đã qua, có phải hay không cảm thấy không thể tin tưởng được? Cậu hẳn đã trở thành một người tốt hơn trong quá trình này, không phải là một thuộc hạ hay người thừa kế của người khác, mà là một cá nhân độc lập và trưởng thành, không ngừng thăng tiến trên con đường cậu đã chọn.

Cậu là anh hùng của chính bản thân mình.

Vì để khen thưởng cho sự chăm chỉ đầy khó khăn mà bạn học Hứa Sí đã xuất sắc vượt qua, tôi cố ý vì cậu mà chuẩn bị một sự kinh hỉ."

Tầm mắt nặng nề dừng ở dòng cuối cùng của đoạn kí bút vừa rồi, Hứa Sí tim đập kịch liệt như giống giã, một chút lại một chút một trong lồng ngực. Cuối cùng anh rốt cuộc cũng kìm nén được sự kích động cuồn cuộn trong lòng, nằm vật xuống giường, dùng gối đầu che lại mặt, cười rộ lên thành tiếng.

Mấy chữ kia giống như tinh linh nhỏ nhảy nhót trên trang giấy, như có ma lực vô tận, khiến anh thiếu chút nữa không dời mắt được.

" Tôi nguyện ý thực hiện một nguyện vọng của cậu miễn là không vượt quá năng lực của tôi, rốt cuộc trong sinh nhật, ước mơ trở thành sự thật mới là quà tặng tuyệt vời nhất.

Sinh nhật vui vẻ, Hứa Sí.

Nguyện vì cậu tạo ra một giấc mơ đẹp, ngủ ngon."

_____

Má ơi, nó dài dài dữ, còn toàn miêu tả nữa huhu. Mong mọi người châm chước cho em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.