Trở lại phòng học, Ôn Du, người trước nay đều không có tiếng tăm gì, đầu tiên nhận được sự nhất trí chú ý của cả lớp, nhóm học sinh do Lư Vi Vi cầm đầu nhìn cô đầy hoài nghi cùng ánh mắt khinh thường, ở trong lòng bọn họ lúc này đã nhận định cô là bởi vì gian lận mà bị mời đi văn phòng uống trà.
Hạ Tiểu Hàn hoàn toàn mê muội mắt lấp lánh: “ Tiểu Du quá lợi hại ah! Cậu nhìn thấy không, nghe nói cậu được 149 điểm sao, Lư Vi Vi mặt mũi đều trắng bệch rồi!”
Ôn Du cười thở dài, dưới tính huống như vậy còn có thể vô điều kiện tin tưởng cô, tựa hồ ở tính huống này cũng chỉ có Hạ Tiểu Hàn đối với cô toàn tâm toàn ý.
Cô không có thời gian để ý tới lời bán tán, đàm tiếu của đám học sinh đứng đầu trong lớp, bởi vì trước mắt Ôn Du còn một vấn đề càng nghiêm trọng hơn – hôm nay là thứ sáu, cô phải về nhà.
Đối với đại đa số học sinh mà nói, cuối tuần khoảng thời gian tuyệt vời để thoát đi việc học ở trường và thả lỏng thể xác lẫn tinh thần, nhưng cô ở thế giới này, hoàn toàn không phải một chuyện như vậy.
Tại tiểu thuyết gốc, nguyên chủ sinh ra không lâu đã bị bọn buôn người lừa bán, cha nuôi thấy cô ấy đáng thương liền mua đem về thu làm con nuôi. Chính cái gọi là vai phản diện luôn có một thời thơ ấu bi thảm, âm u, tuy rằng cha nuôi giản dị thiện lương đối với cô ấy không tệ, trong nhà người mẹ nuôi kia cùng một chị gái xấp xỉ tuổi cô ấy lại căn bản không coi nguyên chủ là người, chỉ xem cô ấy là công cụ làm việc nhà.
Tình trạng này càng thêm tồi tệ sau khi cha nuôi qua đời do một vụ tai nạn xe cộ một năm trước, đánh chửi mắng đã là chuyện thường ngày, cô gái nhỏ ấy đã sống như là cô bé lọ lem. Cũng chính vì ở hoàn cảnh áp lực như vậy, nguyên chủ tính cách dần dần vặn vẹo, thành cái tâm lý u ám, không tin bất kì ai.
Ôn Du vĩnh viễn cũng không quên được cốt truyện phía sau, thân phận nguyên chủ sau khi trở lại thành đại tiểu thư nhà hào môn đối với hai mẹ con kia tiến hành tra tấn một cách cực kỳ tàn ác, không phù hợp với trẻ nhỏ, quả thật cô bị bóng ma tâm lý khi xem quyển sách này. Nhưng mặc kệ kết cục bị thảm cỡ nào, hai người này vẫn nhảy dựng lên như bình thường, cô trước nay chưa gặp được người thứ ba nào kì như vậy, cũng căn bản không biết ứng phó như thế nào với loại cực phẩm này, trong lúc nhất thời khó khăn.
Cùng về nhà đối mặt với mọi cách làm khó dễ của bọn họ, còn không bằng ở lại trường học, ít nhất cô cũng có thể chuyên tâm học tập.
Cô cứ như vậy tâm tình thấp thỏm bất an tới giờ tan học. Nhà Ôn Du cách trường học cũng không xa, đi đường bất quá chỉ có mười phút, bởi vì vị trí hẻo lánh, cần phải đi qua một con đường tắt khá rắc rối, phức tạp.
Ngõ nhỏ bao nhiêu chỗ ngoặt, hơn nữa hẻo lánh ít người đến đây, đương nhiên trở thành mảnh đất có nhiều tội phạm nhất khu vực này, hắc bang lưu manh đánh nhau ẩu đả nhìn mãi cũng đã quen mắt. Ôn Du đối với cái địa phương này không có một chút ấn tượng tốt nào, bước chân nhanh hơn đi về phía trước.
Nhưng Ôn Du trời sinh sợ cái gì cái đó liền tới, còn chưa đi được một nửa, liền nghe thấy chỗ ngoặt nào đó truyền đến tiếng gầm nhẹ: “ Hứa Sí, mày không cần xen vào việc người khác!”
Nghe thấy cái tên này, bước chân Ôn Du nâng đến giữa không trung liền dừng lại.
Dựa theo nguyên văn cốt truyện của trùm trường Hứa Sí, chuyện anh đánh sau hay gây rắc rối đều không phải chuyện gì mới mẻ, hơn nữa người này học qua Taewondo cùng Sanda trong vòng mấy năm, sức chiến đấu cực kì cao, cơ hồ chưa có thua cuộc bao giờ.
.... Nhưng cô vẫn có chút không yên lòng, thật sự chỉ có một chút chút nha.
Ôm một cái suy nghĩ “ Mình chỉ đi nhìn một cái”, Ôn Du theo âm thanh đi vào chỗ ngoặt, liếc mắt một cái liền thấy Hứa Sí bị năm nam sinh khác vây quanh bên người.
Một, một đấu năm?!
Hứa Sí đang đưa lưng về phía cô nên không thể thấy rõ vẻ mặt anh, chỉ có thể trông thấy lưng thiếu niên thẳng tắp, đĩnh bạt như tùng. Vóc dáng thon cao cao, cho dù bị vây quanh ở giữa một đám lưu manh lưng hùm vai gấu anh cũng có vẻ hạc trong bầy gà, Ôn Du nhìn chằm chằm đôi chân dài được bao bọc bởi quần jean, ẩn ẩn hiện ra vài phần cơ bắp một hồi lâu, không nhịn được mà tưởng tượng, chân Hứa Sí thật đẹp a.
“ Tao thấy vui” thanh âm cười trầm trầm, giọng điệu ngông cuồng, giằng co, toàn bộ đều là sự khinh thường, “ Mày quản được sao?”
Nam sinh đứng đầu với một bộ tóc đỏ khoa trương, nghe vậy giận không thể át: “ Vậy đừng trách bọn tao không cho mày mặt...”
Anh ta lời nói còn chưa nói xong đã bị nghẹn ở trong cổ họng, ánh mắt như kim đâm đột nhiên xuất hiện rơi xuống trên người Ôn Du, hung hăng nói: “ Nhìn cái gì mà nhìn? Cẩn thận tao móc mắt mày ra đấy.”
.... Này cũng quá dữ đi.
Hứa Sí theo tầm mắt của Tóc Đỏ nghiêng người, khoảnh khắc ánh mắt lười biếng đó chạm vào Ôn Du dường như hàng ngàn ngôi sao nhỏ đã được trồng lên, rất nhanh liền sáng rực. Anh hoàn toàn không có cảm giác buồn rầu khi sắp lâm vào một cuộc đại chiến, giống như bình thường lui tới, hướng phía cô nhẹ nhàng cười cười: “ Tan học?”
“ Ân” Ôn Du vẫy vẫy tay hướng anh chào hỏi, nhưng nghĩ lại mới thấy, tại hoàn cảnh nghiêm trọng như vậy lại đi tán gẫu không quá thích hợp, vì thế căng da đầu nhìn về phía Tóc Đỏ mà nói: “ Các anh đi nhanh đi, tôi đã báo nguy rồi.”
Đây đương nhiên là một câu nói dối. Hứa Sí dù có năng lực cũng không có biện pháp lấy một địch năm, cô dứt khoát suy nghĩ cái biện pháp này có thể giúp anh chu toàn.
Hứa Sí không ngốc, lập tức hiểu rõ ý tưởng của Ôn Du, lại cúi đầu cười nhẹ - cô luôn có thể làm anh cảm thấy thú vị dễ như trở bàn tay.
“ Chó cái ngu ngốc! “ ( ý quản nhiều chuyện của người khác)
Tuy nhiên Tóc Đỏ hiển nhiên không phải loại người văn minh như Hứa Sí “ Cho dù tao nhìn mày không vừa mắt, cũng có thể bình tĩnh, ôn hòa mà nghe mày nói hết một lời”, lập phát giận xông thẳng về phía Ôn Du.
Anh ta có cái đầu tựa như chỉ hiểu được đấu đá, giống như con trâu đực chỉ biết tung hoành, Ôn Du không nghĩ tới cái loại người này thế nhưng không có chút thân sĩ phong độ, thương hoa tiếc ngọc, bị sát khí đằng đằng cùng đôi mắt ngập tràn tơ máu của anh ta dọa đến lạnh cả người, theo bản năng dùng tay bảo vệ đầu.
.. Nhưng mà nắm đấm anh ta vung ra còn không có rơi xuống trên người cô đã có người gắt gao bắt lấy, Hứa Sí không biết khi nào đã vọt đến cạnh Tóc Đỏ, trở tay vặn cánh tay hắn ra phía sau, mặc kệ tiếng kêu gào thảm thiết vặn tay đem cả người hắn trực tiếp ném bay đến trong một góc.
Anh lẳng lặng đứng ở trước mặt Ôn Du, cả người mang theo sát khi chết người, cùng trước đây bộ dáng bất cần đời thật khác nhau.
“ Đừng có để bàn tay dơ bẩn của mày chạm vào cô ấy.”