Bài văn của Ôn Du trừ bỏ làm cho Lư Vi Vi ngột ngạt ra, ở trong lớp cũng có gây ra nhiều đại sóng gió nào. Rốt cuộc, làm văn cực kì coi trọng linh cảm, mỗi một học sinh đều có thể có cảm hứng chớt lóe trong kỳ thi, và viết một kiệt tác điểm cao chỉ bằng một cái đập tay vào trán.
Huống chi, tuy cô viết văn điểm cao nhưng các phần khác lại rối tinh rối mù, tổng thể thành tích cũng không cao lên, khó có thể thu hút sự chú ý.
Lư Vi Vi bị giáo huấn bực bội một lúc lâu, thật vất vả mới hết giận, còn không quên châm chọc Ôn Du một câu: “ Còn không phải là gặp vận may ngớ ngẩn mới viết được một bài văn hay sao? Có cái gì mà đắc ý chứ, thành tích vẫn như vậy.”
Cô ta một lòng đầy oán giận, căm phẫn, bị người ta phát ra hận thù vô hạn, Ôn Du mặc nhiên không để ý chuyện bên ngoài, một lòng vùi đầu vào viết văn. Hồi nhỏ cô rất ham học, thậm chí đối với viết lách còn tương đối có hứng thú, sau ít lâu ngày, cô liền có thể tổng kết ra không ít kỹ xảo viết văn cao trung cùng dễ dàng hiểu đề văn từ những bài văn của người khác. Cái gọi là lấy điểm mạnh loại bỏ điểm yếu, đây cũng là lí do các năm đều đem các bài viết ưu tú làm thành một tập tài liệu.
Lúc này thình lình nghe thấy Lư Vi Vi lại nhắc tới tên nàng, Ôn Du chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Loại người giống như Lư Vi Vi này, vì bảo vệ tự tôn yếu ớt và sự phù phiếm của mình, trước nay đều chỉ biết đem sai lầm gắn lên những người khác, mà tuyệt sẽ không tìm ra vấn đề ở chính bản thân mình. Nghe nói cô ta vu khống Ôn Du sao chép không thành, còn bị giáo viên Ngữ văn dùng lời lẽ chính đáng phê bình một phen, có lẽ định mang tất cả cỗ oán khí đều phát tiết lên người cô.
Con người này căn bản không nghe giảng đạo lý, nghịch trời nghịch đất tựa như cỏ dại vậy, gió xuân thổi qua lại tái sinh, Ôn Du cũng lười quản đến nàng.
Quả thật đây là khoảng thời gian đầy biến cố sau kì thi, đang lúc Ôn Du muốn xem lại tập tài liệu, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi cô một tiếng.
Vừa nhấc đầu, chính là lớp trưởng Tiếng Anh hoàn toàn cùng cô không có giao thoa gì đứng ở cửa phòng học kêu: “Ôn Du, cô Chu kêu bạn đi văn phòng.”
Cô Chu tên là Chu Mẫn, phụ trách dạy tiếng Anh cho bọn họ. Người này được cả trường biết đến là mạnh mẽ, khắc nghiệt, tàn nhẫn, một đôi giày cao gót bước ra như tiếng chuông đoạt mệnh quen thuộc, bị người giang hồ xưng là “Hồng cao cùng nữ ma đầu “ (nữ quỷ giày cao gót màu đỏ).
Đối với học sinh dở, cô ấy từ trước đến nay đều chắc chắn sẽ không nương tay. Mỗi lần thi tiếng Anh 5 bạn học thành tích điểm đếm ngược từ dưới lên đều sẽ bị thỉnh đi uống trà ở văn phòng, không ít người sau khi ra khỏi phòng mà khóc thành sông.
Các bạn học đều không ngạc nhiên với sự quan tâm đặc thù của nữ ma đầu với thể loại học sinh dở là Ôn Du, chỉ có Hạ Tiểu Hàn sắc mặt trắng bệch hỏi: “ Tiểu Du kiểm tra rất tệ sao?”
Lớp trưởng tiếng Anh vẫy vẫy tay, biểu tình phức tạp: “ Vấn đề không có đơn giản là kiểm tra tệ nữa rồi.”
Vừa nghe những lời này, các bạn học tốt đều nhảy lên hóng hớt, Lưu Vi Vi tâm tình tức khắc rất tốt, nhướng mày nhìn sắc mặt bình đạm của Ôn Du liếc một cái.
Xem cô còn đắc ý như thế nào.
Nhưng cô ta còn chưa kịp cười tới vui vẻ đã bị câu nói của lớp trưởng tiếng Anh hoàn toàn đánh tan dập nát.
Chỉ thấy cái bạn học nam gầy gầy kia run run mà nâng cặp mắt kính, dùng ngữ khí không tin được cao giọng nói: “ Các bạn còn nhớ tin tức về cái người năm nay thi tiếng Anh được 149 điểm không? Người đó chính là Ôn Du!”
_____
Ôn Du gõ cửa văn phòng, ngoài ý muốn phát hiện Hứa Sí cũng đang ở đây.
Anh bởi vì bài làm văn mà bị giáo viên giáo huấn thật lâu, nhưng vô luận đối phương có tận tình khuyên bảo dạy dỗ như thế nào, thiếu niên đều chỉ hơi rũ mắt không nói một lời, đôi mắt thi thoảng còn chuyển động biểu cảm không coi ra gì, nhìn toàn bộ bố cục trang hoàng của văn phòng một lượt, người không biết còn tưởng anh là được mời tới tham quan.
“ Hứa Sí a Hứa Sí, em nói đi, em viết văn đây là viết cái gì? Đề bài yêu cầu phát biểu ý kiến khi khi mới nhậm chức hội trưởng Hội Học Sinh, em ngược lại tự khen, toàn bài đều viết khoe mới mua cái xe mới! Như thế muốn cùng Lý Hoa đèo nhau đi?” Giáo viên nói đến mệt mỏi, uống hớp trà lạnh, âm điệu cũng hòa hoãn không ít “ Kỳ thật trình độ tiếng Anh của em không tồi, vốn từ ngữ pháp đều không có sai lầm, nhưng như thế nào lại không chịu nghiêm túc giải đề? Còn có phần câu hỏi trắc nghiệm, mặc dù tất cả đều được khoanh rồi nhưng lại không có một câu đáp án đúng nào cả, liền tính không đọc đề cũng có thể mèo mù vớ được chuột đi? Em thành thật nói cho tôi biết, có phải hay không đều hiểu đề, cố ý tránh đi đáp án chính xác? Ai ai ai em nha cái tên tiểu tử này, đôi mắt đang ở nhìn đâu đây! Tròng mắt đều mua rớt đến trên người tiểu cô nương nhà người ta rồi!”
Hứa Sí chỉ chỉ hai mắt của mình, trả lời nghiêm trang: “ Tròng mắt ở chỗ này đây.”
Ôn Du nghe vậy nhẹ nhàng cười cười, lặng lẽ nâng bàn tay lên, hướng phía anh phất tay chào hỏi, thiếu niên cơ bản không duy trì được vẻ mặt bình tĩnh, mà nghiêng đầu che đi ý cười không thể kiềm chế được.
Nhưng chút tâm tư của anh không hề che giấu chút nào, giáo viên tiếng Anh trong lớp khó hiểu phong tình trực tiếp cho anh một nhát búa: “ Cười cười cười, có cái gì buồn cười?”
Ôn Du nhịn cười, đi đến trước mặt cô Chu, ăn nói nhỏ nhẹ: “ Chào cô ạ “
Đối phương nghe thấy thanh âm của nàng, không ngẩng đầu, chỉ lạnh như băng hỏi: “ Nói đi, em gian lận như thế nào?”
- -----------
Chương này tự dưng ngắn ghê ah, ít hơn bình thường 1000 chữ.
Cảm ơn các bạn đã đọc ạ.