Nhân Vật Phản Diện Ngọt Ngào Chỉ Muốn Học

Chương 11: Chương 11: Về nhà




Bị chuyện của Hứa Sí lăn lộn như vậy, Ôn Du bị về nhà muộn hơn so với dự kiến nửa giờ.

Cha mẹ nuôi của cô đều lại nhân viên công vụ nhiều năm, cha nuôi trước khi mất điều kiện gia đình còn tính khá giả, bởi vậy liền ở khu vực phụ cận gần trường này mua một căn nhà trong tiểu khu này. Chỉ tiếc sau khi nam chủ nhân qua đời, điều kiện gia đình đi xuống dốc không phanh, điều kiện sinh hoạt của Ôn Du cũng ngày càng sa sút.

Mới vừa vào cửa, đã ngửi thấy mùi hương đồ ăn bay khắp phòng. Mẹ nuôi cùng chị gái không chờ nàng từ sớm liền bắt đầu ăn cơm, lúc này cả hai đều đã thực nhanh ăn xong, trên bàn chỉ còn chút cơm thừa canh cặn.

Ôn Du sớm đã dự đoán được loại tình huống này, bởi vậy cũng không sinh ra bao nhiêu tức giận, chỉ như thường lệ nhàn nhạt kêu một tiếng: “Mẹ, con về rồi.”

Mẹ nuôi Tống Khiết khẽ nâng mí mắt nhìn cô liếc mắt một cái, nuốt xuống cơm trong miệng bắt đầu nhắc mãi: “ Như thế nào bây giờ mới trở về? Cô lại đi nơi nào lêu lổng? Cả ngày liền chỉ biết chơi chơi chơi, nuôi cô có ích lợi gì?” ( mình đẻ là “cô” vì cảm giác 2 mẹ con không hài hòa)

Chị gái Ôn Cẩn chế giễu lạnh lùng nhìn cô, khinh thường mà cười nhạo một tiếng.

Vị tỷ tỷ này cùng cô tuổi không lớn nhỏ hơn là bao, vẫn là cùng một năm học. Ôn Cẩn học tập quả thật so với nguyên chủ tốt hơn không ít, không chỉ kiểm tra vào được lớp cấp tốc, thành tích hàng năm còn luôn ổn ở vị top 80. Trái lại nguyên chủ, trừ bỏ có một cái đầu như cây du ( ý chỉ người cứng đầu), dáng vẻ ngoại hình có vẻ quê mùa, làm người ta căn bản không muốn tiếp cận, cũng đúng là nguyên nhân này, cô từ trước đến nay đều xem không bao giờ thoát khỏi con danh đứa em nuôi tiện nghi rẻ tiền này.

Ôn Du không nghĩ cùng bọn họ tranh chấp, tìm cái cớ hợp lý: “ Con có một đề toán vẫn luôn làm không ra, làm thật lâu mới trở về.”

Lời này vừa nói ra, hai người đang ăn cơm đều bật cười, Tống Khiết càng nói thẳng không cố kỵ mà chọc cô: “ Cô? Học tập? Mặt trời mọc đằng tây à? Học lâu như vậy cũng chưa đi được cái gì, biết chị cô lần này thi tiếng Anh được bao nhiêu không? 140! Toàn năm nay cũng chưa có mấy người được 140!”

Cái gọi là mắt không thấy tim không đau, Ôn Du khi đọc cuốn tiểu thuyết này liền đối với hai mẹ con này không có hảo cảm, có thể nói nguyên chủ chính là bị bọn họ áp bách nhục mạ dần dần vặn vẹo thành vai ác nhất trong truyện. Cô phớt lờ những lời chế giễu này, vội vàng ăn xong đống đồ ăn thừa đã nguội, sau đó lấy cớ học tập về phòng ngủ.

Phòng ngủ của cô đã từng là phòng kho trong nhà, diện tích cực nhỏ, chỉ có thể để một cái giường, một cái tủ quần áo cổ cùng một chiếc bàn gỗ đơn sơ, nói như thế nào đây, còn không có to bằng cái bồn tắm của Ôn Du kiếp trước.

Nhớ tới nơi đã từng sinh hoạt, cô trong lúc nhất thời khó tránh khỏi có chút phiền muộn, uể oải ỉu xìu mà nằm ngửa ở trên giường. Cho dù là mùa đông, khăn trải giường sợ bông cũng không hoàn toàn rắn chắc, lúc Ôn Du hơi hơi nhúc nhích, chiếc ván giường gỗ còn sẽ phát ra như tiếng người già gần chết vậy kẽo kẹt than nhẹ. ( tác giả miêu tả ghê dữ >.<)

Tâm tình của cô thành công trở nên ngày càng kém.

Ôn Du cứ như vậy nhắm mắt lẳng lặng nằm một hồi lâu, nhớ lại tất cả những trải nghiệm khó tin mấy ngày qua, chỉ cảm thấy hết thảy như trong mơ. Những người thình lình xâm nhập vào sinh hoạt của cô dần hiện lên trong đầu, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở trên gương mặt góc cạnh của Hứa Sí.

Nghĩ đến khuôn mặt của cậu thiếu niên đang cận kề tay và nhiệt độ nóng bỏng khắp người khi cô dán băng keo cá nhân cho anh, cô lại đỏ mặt và hoảng sợ đưa tay lên má.

Vì để bản thân đem tâm tình yên tĩnh trở lại, cô chán đến chết mà đem toàn bộ phòng nhìn chung quanh một lần. Nguyên chủ là người không có sở thích hứng thú với cái gì cả, trên bàn sách trừ bỏ tư liệu học tập chính là tờ giấy nháp đầy những biểu thức số học, đáng thương, cô ấy hoàn toàn bỏ toàn tâm tư vào việc học tập, lại hoàn toàn không có thiên phú ở phương diện này.

Tầm mắt vừa chuyển, ánh mắt Ôn Du cố định ở chiếc gương trang điểm trên bàn gỗ ở góc phòng.

Xuyên thấu qua một lớp tro bụi dính ở mặt kính, cô thấy một tiểu cô nương làn da trắng nõn. Mang một cái kính đen to to, tóc máy dày năng cơ hồ che khuất đôi mắt, tóc cũng rất lộn xộn, giống như một cái cây nhỏ tùy ý sinh trường trong vườn nhà, hiển nhiên thật lâu không có trải qua chăm sóc.

Phải biết rằng trong nguyên văn cốt truyện, về sau nguyên chủ trải qua một phen đơn giản biến hóa, so hoa khôi học đường Hạ Tiểu Hàn chỉ có hơn. Ngon lành là một mỹ nhân cự nhiên đem chính mình làm ra cái đức hạnh kém này, nguyên chủ có thể nhẫn, nhưng Ôn Du luôn luôn chú trọng tới dáng vẻ cùng ăn mặc nhịn không nổi.

Ôn Du bỗng nhiên có hứng thú, gỡ mắt kính xuống, vén tóc mái lên, lộ ra một đôi mắt thanh triệt thủy nhuận( trong veo và ẩm ướt). Ở trong văn học, mọi người đều biết mắt kính vĩnh viễn đều là vũ khí sắc bén nhất hạ thấp giá trị nhan sắc “ Mang lên mắt kính là mọt sách, tháo xuống mắt kính liền biến thành mỹ nhân“. Ôn Du trước kia không tin, hiện tại lại xem ra tự vả chính mặt mình một cái, nhịn không được kinh hô một tiếng.

Đây không hổ là thế giới tiểu thuyết tình yêu vườn trường ngốc nghếch, nguyên chủ từ nhỏ không dùng qua cái gì mỹ phẩm dưỡng da, cả ngày làm lụng việc nhà vất vả, làn da cự nhiên cùng Ôn Du dùng tiền đổi lấy đều đẹp như nhau. Đã không còn mắt kính che đậy, đôi mắt cô thoạt nhìn to ra không ít, hơn nữa tự đáy mắt lộ ra một thần thái thoải mái mới chỉ có thiếu nữ mới có, thoạt nhìn ôn nhu lại tràn đầy sức sống, khác xa với vẻ ngoài trầm trầm thiếu sức sống trước kia.

Ôn Du muốn khóc, cô yêu cái thế giới không có logic cùng lẽ thường này.

Lại nhìn cái tủ quần áo trống không của nguyên chủ, không có vài món quần áo không nói, đại đa số vẫn là đồ cũ của chị gái hoặc thân thích không cần nữa. Chất lượng không còn dùng được, ngoại hình cũng không đạt tiêu chuẩn, dừng lại ở trình độ thiết kế lão trung niên của mấy năm trước, mặc chúng nó vào là có thể hoàn mỹ dung nhập đội ngũ bác gái ở quảng trường.

Nghĩ nghĩ ở mùa đông mà chỉ mặc một cái áo lông cùng đồng phục của mình, cô tỏ vẻ thực đau lòng.

Nguyên chủ cận thị không quá nặng lắm, sinh hoạt hằng ngày kỳ thật không cần dùng tới mắt kính, có thể ít dùng tới; về sau nếu có điều kiện, nhất định phải mua vài món quần áo trông đẹp mắt để giữ ấm, đề ngừa chính mình bị đông chết trong bộ dáng xấu xí.

Bất quá... Ôn Du nhìn thoáng qua gương, tầm mắt ngưng tụ ở trên mái tóc đen rối tung, hơi hơi nhíu mày.

Hiện tại việc cấp bách, vẫn là đem cái đầu tóc rối này xử lý một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.