Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà trở lại phòng ngủ, thẳng tay khóa cửa phòng.
Anh tìm quanh phòng nhưng không tìm được con mèo đen gây rối kia, chắc là đã chạy ra ngoài từ cửa sổ đang mở rồi. Anh đóng cửa sổ lại, lấy sổ nhật ký khi nãy anh nhét dưới gầm giường ra, lau sạch bụi rồi trải tất cả những tờ giấy rơi ra lên trên mặt bàn.
Cuốn nhật ký không có số trang nhưng may mắn là trang nhật ký nào cũng có ngày tháng, anh xếp tất cả các tờ theo thứ tự ngày tháng. Anh nghĩ một lúc, nhặt trang nhật ký đã ném vào sọt rác ra cẩn thận san phẳng, chèn nó vào đúng vị trí.
Anh giở trang đầu tiên của cuốn nhật ký và thấy lần đầu viết nhật ký là hai mươi năm trước.
Hai mươi năm trước, nguyên chủ tám tuổi.
Ban đầu nét chữ còn rất non nớt, nội dung không có ẩn ý, chẳng qua là một đứa trẻ đang bộc lộ cảm xúc khó chịu, tần suất xuất hiện cũng không nhiều, cứ như thể nhớ ra mới viết. Có mấy trang nhật ký được viết bằng bút bi, sau nhiều năm, nét chữ đã hoàn toàn lộn xộn, rất khó để đọc những gì được viết.
Tạ Hà cẩn thận lật các trang sau, phát hiện khi nguyên chủ còn là thiếu niên, nhật ký ngày càng thường xuyên, dường như bởi vì thời trẻ nổi loạn, nhật ký càng ngày càng tỏ ra bất mãn với gia đình. Mắng Tạ Cẩn, mắng Tạ Tu Quân và cũng mắng Tạ Hành Dữ.
Anh cảm thấy hơi đau đầu, nghĩ vấn đề của nguyên chủ quá lớn, nếu Tạ Tu Quân có thể kịp thời phát hiện và giảng giải cho hắn, có lẽ sự việc đã không phát triển thành như ngày hôm nay.
Anh tiếp tục lật trang giấy, và khi anh đang chuẩn bị mất kiên nhẫn bởi những cảm xúc tiêu cực trong cuốn nhật ký, đột nhiên nhận thấy một điều gì đó kỳ lạ.
Tờ nhật ký bị Tạ Cẩn nhìn thấy được viết vào ba năm trước. Khi đó Tạ Tu Quân chuẩn bị về hưu, muốn truyền lại toàn bộ gia nghiệp cho con trai còn mình thì đi du lịch dưỡng lão. Nhưng vì chuyện “Để ai quản lý công ty” nên đã nảy sinh vấn đề. Nếu dựa theo năng lực thì đương nhiên là con trai lớn tốt hơn, nhưng trong lòng Tạ Tu Quân áy náy với con trai nhỏ, không nỡ làm tổn thương hắn nên mới không thể ra quyết định và kéo dài tới hiện tại.
Đó là thời điểm mà cảm xúc tiêu cực của nguyên chủ lên đến đỉnh điểm, và cuốn nhật ký trở nên cực kỳ dày đặc. Nhưng đột nhiên một ngày, những lời phàn nàn của hắn đột ngột kết thúc, một khoảng trống dài cả năm xuất hiện trong cuốn nhật ký.
Tạ Hà vô cùng khó hiểu, không biết là do nội dung bị xé đi hay do không viết gì cả. Anh lại lật tiếp, nhìn thấy ngày đầu tiên nguyên chủ bắt đầu ghi lại nhật ký, hắn viết câu này:
【 Mình cảm thấy mọi chuyện không đúng lắm. 】
Cũng chính từ ngày đó, nội dung của cuốn nhật ký đã có những thay đổi rất lớn ——
【 Mọi thứ đều đang đi chệch khỏi mong đợi của mình, mình sợ điều gì thì điều đó sẽ xảy ra. Số phận của mình dường như không nằm trong tầm kiểm soát của mình, ý nghĩ 'muốn giết Tạ Hành Dữ' xuất hiện trong đầu mình. Mặc dù mình ghét cậu ta, nhưng lý trí cho mình biết đây không phải là suy nghĩ mà một người bình thường nên có. 】
【 Rốt cuộc là chuyện gì đã làm mình oán hận Tạ Tu Quân, oán hận Tạ Cẩn. Hôm nay mình lại nghe được Tạ Cẩn bênh vực mình trước mặt người ngoài, lại nghe người sau lưng nói mình là một đứa bạch nhãn lang, mình không phải bạch nhãn lang, mình được Tạ Tu Quân nhận nuôi, nếu không có ông thì mình còn đang phải ở trong trại trẻ mồ côi. Đến tột cùng là vì chuyện gì mà mình lại hận ông ta? 】
【 Suy nghĩ của mình không nằm trong tầm kiểm soát của mình, cả hành vi cũng không nằm trong tầm kiểm soát của mình. Mỗi lần mình muốn nói lời tốt đẹp với Tạ Cẩn, nó sẽ tự động biến thành những câu nói xấu xa tệ hại, đây rõ ràng không phải là điều mình muốn nói ra. 】
【 Mình như bị người khác thao túng vậy. 】
【 Suy nghĩ này quá kỳ lạ, nếu nói ra nhất định sẽ bị nói mình đã thành kẻ điên. Không, có lẽ mình đã thật sự điên rồi, mình và thế giới này, nhất định có một thứ không bình thường. 】
Tạ Hà nhìn đến dòng này, cảm thấy kinh hồn bạt vía —— nguyên chủ ý thức được bản thân đang ở trong sách?
Mặc dù hắn không viết mình nhận thức được đây chính xác là một “cuốn sách”, nhưng hắn nói mình bị người khác thao túng, tất cả mọi thứ về hắn đều đã được sắp đặt, không phải đây đúng là vận mệnh mà nguyên tác đã lập ra cho hắn sao?
Anh nhanh chóng đọc những trang tiếp theo. Trong nhật ký của hai năm sau đó, nghi vấn như vậy càng ngày càng gay gắt, nguyên chủ bắt đầu thường xuyên cố gắng phản kháng, nhưng mỗi lần đều kết thúc thất bại, khiến hắn càng ngày càng cáu kỉnh, tình trạng tinh thần cũng trở nên tồi tệ.
Nhật ký gần nhất vào hai tháng nay, anh đọc được nội dung như này:
【 Vì sao lại là mình? Vì sao cứ phải là mình? Mình chịu đủ rồi, mình có linh cảm mình sẽ chết, mình nhất định sẽ chết, mình không muốn chết, ai cứu tôi với! 】
【 Có phải nếu mình chết thì tất cả mọi thứ sẽ kết thúc không? Mình không kiên trì nổi nữa rồi, tại sao không để mình chết đi, nhưng nếu mình chết rồi, không phải chính là kết cục đã được sắp đặt sao? 】
【 Mình muốn giết Tạ Hành Dữ. 】
【 Mình không thể giết Tạ Hành Dữ, nhưng mình cần phải giết cậu ta, mình không muốn giết cậu ta, nhưng mình không khống chế được bản thân mình! 】
【 Tạ Hành Dữ, tất cả mọi chuyện đều là vì Tạ Hành Dữ, cậu ta mới là trung tâm của thế giới này! 】
【 Mình mua thuốc ngủ, mua ống tiêm, nhưng mình không biết mình đã mua nó bằng cách nào, mình muốn xuống tay với cậu ta ở tiệc rượu, nếu thành công mình sẽ chết, nếu thất bại, mình cũng sẽ chết. 】
【 Mình không muốn chết, nhưng mình không thể tìm được đường sống, ai cứu tôi với, ai có thể sống thay tôi? 】
【...】
【 Mình nghĩ cái gì vậy, sẽ không có người đến thay mình đâu, sẽ không có người có thể đánh vỡ cục diện này, sẽ không có người nguyện ý chịu tất cả những điều này thay mình đâu. 】
Tay Tạ Hà run lên, lại lật sang trang sau, chỉ còn lại tờ nhật ký cuối cùng:
【 Thuốc ngủ này dùng để giết Tạ Hành Dữ, nhưng bây giờ mình muốn uống hết, nhưng mình biết dù mình có uống hết mình cũng không chết được, chắc chắn mình sẽ bị phát hiện rồi sau đó lôi đi bệnh viện rửa ruột —— Mình chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình, mình thậm chí còn không thể quyết định sống chết của bản thân trước khi hoàn thành nó. 】
【 Ai đến cứu tôi đi, tôi thật sự không muốn tiếp tục nữa, nếu có thể, tôi thà chết ngay bây giờ. 】
Đây là đoạn cuối cùng của nguyên chủ để lại, mặt sau chỉ còn lại trang giấy trắng, mà thời gian trang nhật ký này được viết...
Là ngày mà anh xuyên đến.
Nhịp tim của Tạ Hà đập dồn dập, vội vàng đóng cuốn nhật ký lại, hơi thở gấp gáp, nội dung cuốn nhật ký đó thực sự làm anh khiếp sợ.
Vậy nên... Có lẽ quản gia Tần cũng không đoán sai, lúc xuyên đến anh cầm lọ thuốc ngủ trong tay, khả năng là nguyên chủ thật sự chuẩn bị dùng nó để tự sát.
Mặc dù không chết được, nhưng vẫn muốn thử xem.
Anh khó khăn nuốt nước miếng, cảm thấy tay chân lạnh ngắt, nhanh chóng rót một ly nước ấm từ bình giữ nhiệt Tạ Hành Dữ đưa. Sau khi uống được hai ngụm, cơn nóng trong bụng khiến tâm trạng anh dịu đi một chút.
Như vậy xem ra, việc anh xuyên sách cũng không phải là ngẫu nhiên, anh và nguyên chủ một người cực kỳ muốn sống, một người cực kỳ muốn chết —— nói chết cũng không chính xác, nguyên chủ muốn sống, nhưng không muốn sống trong nghẹn khuất, nếu ép hắn sống hắn không muốn sống đến kết cục, thà rằng hắn trực tiếp đi tìm chết.
Anh có thể cảm nhận được sự giãy dụa từ những hàng chữ kia, rất khó tưởng tượng được nguyên chủ rốt cuộc là trạng thái tinh thần như thế nào. Không thể nói, không thể thay đổi, ngoại trừ tuyệt vọng thì vẫn là tuyệt vọng. Vậy nên hắn đã bị đánh bại triệt để, hoàn toàn mất đi lòng tin.
Vì vậy, lúc nguyên chủ cuối cùng quyết định chết, anh xuyên sách.
Anh là người sống thay cho nguyên chủ sao?
Tâm tình Tạ Hà có chút phức tạp. Lúc trước anh vẫn luôn cảm thấy một ngày nào đó nguyên chủ sẽ trở về, còn bởi vậy mà lo lắng nếu anh khiến quan hệ trong nhà hòa thuận quá mà khi nguyên chủ về không chịu nhận thì phải làm sao bây giờ. Hiện tại xem ra là anh nghĩ nhiều rồi.
Anh hiểu lầm hắn.
Anh có một linh cảm mạnh mẽ —— Nguyên chủ sẽ không trở về nữa.
Người đã từng là “Tạ Hà”, người bị sắp đặt làm nhân vật phản diện lại không cam nguyện làm nhân vật phản diện “Tạ Hà”, sẽ không trở về nữa.
Theo một nghĩa nào đó, cuối cùng hắn đã thoát khỏi cái kết mà nguyên tác đặt ra cho hắn, đó có thể coi là sự giải thoát.
Tạ Hà không biết cảm giác trong lòng là gì, cảm thấy sống mũi chua xót. Anh nhìn tay, nhìn thân thể không thuộc về mình, nguyên chủ đã vĩnh viễn rời đi rồi, hiện tại anh mới là “Tạ Hà“.
Trong đầu anh không có ký ức về cuốn nhật ký, là vì nó đi chệch khỏi con đường của nguyên tác, không thể cho vào phần nội dung cốt truyện sao? Vậy hiện tại anh vô tình phát hiện ra cuốn nhật ký nguyên chủ để lại, có phải có nghĩa là cốt truyện ban đầu sẽ được thay đổi hoàn toàn, và tất cả những kết thúc đã được thiết lập sẽ được viết lại?
Chuyện nguyên chủ không làm được, có phải anh... có thể thay hắn làm được hay không?
Tạ Hà thở dài một hơi, cầm cuốn nhật ký cất vào ngăn kéo cẩn thận khóa lại bằng khóa, giọng nói rất nhẹ nhàng, như thể đang hẹn thề: “Cậu yên tâm đi, nếu cậu thật sự không thể trở về, tôi sẽ thay cậu sống thật tốt.”
Anh vừa khóa kỹ lại cuốn nhật ký thù nghe thấy giọng nói của Tạ Cẩn từ bên ngoài: “Ranh con, mau đứng lại! Đừng tưởng con trưởng thành rồi thì cha không thể đánh được con, hôm nay cha nhất định phải dạy lại con thật tử tế!”
Tạ Hà ổn định lại tâm trí, rút mình khỏi những cảm xúc vừa rồi, đứng dậy muốn đi ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra ở bên ngoài. Anh vừa mở của phòng ra thì thấy một bóng người lao về phía mình ——
Tạ Hành Dữ nhanh chóng trốn sau lưng anh: “Chú nhỏ, cha con muốn đánh con!”
Tạ Hà sửng sốt, thầm nghĩ cha cậu muốn đánh cậu thì liên quan gì tới tôi, vốn dĩ tên nhóc cậu rất thiếu đánh.
Nhưng anh không muốn bị đánh cùng Tạ Hành Dữ, thấy chổi lông gà trong tay Tạ Cẩn sắp rơi xuống, anh vội vàng giơ tay chắn mặt: “Có chuyện gì thì anh cả cũng phải bình tĩnh!”
Tạ Cẩn kịp thời thu chổi lông gà về, tức giận trừng mắt Tạ Hành Dữ: “Tiểu Hà tránh ra, hôm nay anh không còn gì để nói với tên nhóc này nữa rồi. Anh nhịn nó lâu rồi, hôm nay chắc chắn phải đánh!”
Tạ Hà bị Tạ Hành Dữ ôm eo, rất muốn nói với anh cả một câu “Không phải em không muốn tránh ra, mà con trai anh không cho em tránh ra”, nhưng anh thật sự không nỡ nhìn Tạ Hành Dữ bị đánh, đành phải khuyên nhủ: “Được rồi anh cả, hôm khác lại đánh.”
Câu “hôm khác lại đánh” này đã trấn an Tạ Cẩn rất nhiều, y thật sự cũng không muốn dạy bảo con trai trước mặt em trai mình, vì vậy anh bớt lại lửa giận, nói với Tạ Hành Dữ: “Được, nể mặt chú nhỏ của con, hôm nay cha không đánh con, còn ngày nào muốn đánh thì phải xem tâm trạng của cha.”
Tạ Cẩn nói xong “lời tàn nhẫn” ra thì rời đi. Tạ Hà nhìn bóng dáng y, cảm thán trong lòng “Hóa ra gia đình giàu có đánh con trai cũng dùng chổi lông gà“. Anh thở nhẹ ra, gỡ tay Tạ Hành Dữ: “Mau buông ra —— Vì sao vừa rồi cha cậu muốn đánh cậu?”
Tạ Hành Dữ buông lỏng tay, vẻ mặt tủi thân, dường như không cảm thấy mình sai: “Cha nói chú nhỏ đưa bản cam kết, sợ chú quyết tâm từ bỏ hết đống tài sản, về sau có đưa gì cho chú thì chú cũng sẽ không nhận. Vì vậy con nói con có biện pháp khiến chú nhỏ nhận, cha có thể đưa cho con trước, rồi lấy danh nghĩa của con để đưa chú. Sau đó cha đã tức giận rồi.”
Tạ Hà thầm nói tên nhóc này nghĩ đẹp thật, khiến cha mình bỏ tiền còn mình thì làm người tốt, không biết nên khóc hay nên cười: “Vậy không phải cậu xứng đáng bị đánh sao?”
Tạ Hành Dữ càng tủi thân.
Tạ Hà suy nghĩ một chút, cảm thấy anh cả nghĩ hơi nhiều. Anh chỉ là không muốn kế thừa công ty, cũng chưa nói sẽ từ bỏ toàn bộ tài sản của mình mà. Anh còn muốn tiếp tục làm một con cá ướp muối giàu có đấy.
Vì vậy anh nói: “Cậu nói cho cha cậu biết, quà thì tôi có thể nhận, bất động sản thì thôi, tôi cũng không có năng lực thay cha cậu quản lý công việc, sẽ không gây phiền phức cho cha cậu nữa.”
Anh vừa nói vừa đi vào trong phòng, nhưng một bóng đen không biết từ đâu lại chạy vụt qua dưới chân anh, anh không kịp đề phòng bị vướng vào, loạng choạng sắp ngã.
“Chú nhỏ cẩn thận!” Tạ Hành Dữ nhanh tay tinh mắt, nắm lấy cổ tay của anh, nhưng bởi vì mặt đất trơn trượt nên cậu không đứng vững, không những không đỡ được anh mà còn bị ngã theo anh.
Tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Tạ Hành Dữ đột nhiên dùng sức vòng lấy eo anh và ôm chặt anh vào lồng ngực của mình. Sau đó cả hai người cùng ngã xuống, Tạ Hà không hề cảm thấy đau vì đối phương đã ở dưới thân làm một cái đệm thịt người cho anh.
Anh vội vàng duỗi tay chống đất, mắt kính suýt nữa đập vào mặt đối phương, chóp mũi cũng gần như chạm vào chóp mũi, suýt nữa thì ứng nghiệm một màn kinh điển trong phim truyền hình —— định luật ngã thì nhất định sẽ hôn.
Tạ Hà tay chân luống cuống muốn bò dậy, muốn hỏi cậu sao rồi thì nghe thấy tiếng hít sâu không kiềm chế được của Tạ Hành Dữ, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
Tạ Hà đột nhiên có dự cảm không lành, liếc mắt nhìn xuống thì thấy đầu gối của mình đang để vào giữa hai chân đối phương.
Tạ Hà: “...”
Anh vội vàng lăn từ người Tạ Hành Dữ xuống, đẩy mắt kính sắp rơi lên, khẩn trương hỏi: “Không sao chứ?”
Tạ Hành Dữ hiển nhiên không giống như không sao, cậu đau đến mức giọng nói cũng biến đổi: “Người giúp việc trong nhà... mấy ngày nay không dọn dẹp nhà sao? Vì sao... lại trơn như vậy?”
Tạ Hà “A” một tiếng —— có thể bụi từ cuốn nhật ký khi nó rơi xuống đã đóng vai trò như một chất bôi trơn trên gạch rồi.
Anh vươn tay đỡ Tạ Hành Dữ lên: “Có cần gọi bác sĩ Khương không...”
Tạ Hành Dữ bị anh kéo lên, nhưng vẫn chưa đứng dậy được. Cậu vẫy vẫy tay, nhìn bóng đen đầu sỏ gây tội kia: “Vì sao trong nhà lại có mèo vậy?”
Tạ Hà ngẩng đầu, nhìn thấy con mèo đen ngáng chân mình đang đứng trên bệ cửa sổ, không ngừng dùng chân cào vào kính, dường như muốn đi ra ngoài.
...Hóa ra con mèo này vẫn ở trong phòng của anh, lúc trước anh tìm xung quanh không thấy còn tưởng nó đã chạy đi rồi.
Anh mở cửa sổ thả mèo đi, thở dàu nói: “Buổi sáng mở cửa sổ không cẩn thận để nó nhảy vào, buổi trưa không biết nó đã trốn đi ở chỗ nào nữa.”
“Chú nhỏ còn có thể chất hút mèo? Người ngồi trong nhà mà mèo tự mình nhảy vào người?” Cuối cùng Tạ Hành Dữ cũng có sức để đứng lên, lảo đảo tại chỗ, tựa hồ vẫn còn rất đau.
Tạ Hà hơi sốt ruột, vội vàng dìu cậu ngồi xuống giường, khẩn trương hỏi: “Cậu thật sự không sao chứ? Hay là... cứ đến bệnh viện xem xem?”
“Không cần.” Tạ Hành Dữ ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra một chút đáng thương “Không cần đến bệnh viện, con nghỉ một lát là được rồi.”
Tạ Hà nhìn thấy cậu như thế này, không hiểu sao cảm thấy cậu như một chú chó tội nghiệp bị chủ giẫm lên đuôi nhưng không dám la mắng chủ nhân của mình. Anh khiến Tạ Hành Dữ phải chịu “nỗi đau không thể chịu đựng được của cuộc đời”, không khỏi có hơi mềm lòng: “À... Hay là tôi đi xin cha cậu, nể tình cậu đang bị thương nên đừng đánh cậu.”
Tạ Hành Dữ nghe xong, biểu tình càng đáng thương: “Thà chú nhỏ không nói còn hơn, lại còn nhắc nhở con là con sẽ bị đánh.”
Tạ Hà gãi gãi mặt, nghĩ rằng con mèo xuất hiện hôm nay thật là xấu xa. Vừa làm lộ ra một cuốn nhật ký không thể giải thích được, lại còn vừa khiến anh ngã —— Lẽ ra ban nãy anh không nên dễ dàng thả nó đi như vậy.
Anh nhìn Tạ Hành Dữ không có sức lực để đứng lên, đầu óc đột nhiên nóng lên, ma xui quỷ khiến nói: “Cậu còn di chuyển được không? Không thì cậu nằm xuống đây nghỉ một lát đi, nếu thật sự không được thì... Đêm nay cậu ngủ lại chỗ này của tôi đi?”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo: Hãy gọi tôi là mèo trợ công ~
Khương Hoài: Vì sao mấy người cứ thương nhỏ bệnh nhỏ đều phải tìm tôi thế, đừng có lúc nào cũng bị thương ở chỗ kỳ quái!
Hết chương 26