Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc

Chương 6: Chương 6: Chương 3.2: Địa lao kỳ quái




Hắn lạnh lùng cười một tiếng, “Đám tôm tép Tà Nguyệt Cung làm gì có khả năng vây bắt ta được.”

Sư thúc vẫn tiếp tục bước chân.

Đi xa trăm dặm vẫn nghe thấy giọng hắn, “Thể chất ngươi cực dương, cần tìm nữ nhân thể cực âm để song tu. Nhưng mà nữ nhân như vậy rất khó tìm, căn bản là nhìn bên ngoài cũng không biết họ như thế nào, nhưng đối với gia tộc Bách Lý mà nói việc này không hề khó, ngươi thả ta ra, ta nói cho ngươi biết.”

Cuối cùng sư thúc cũng quay đầu lại, đôi mắt tăng thêm ba phần lãnh ý, “Võ công của gia tộc Bách Lý sâu không lường được, bây giờ ta thấy, xem ra cũng là do song tu với nữ nhân?”

Bách Lý bật cười, “Quả nhiên là người thông minh, lão phu đang định thu ngươi làm đồ đệ, mang bí học cả đời truyền cho ngươi.”

Giọng sư thúc lạnh nhạt, “Ta không hứng thú. Dùng nữ nhân luyện công, thật mất mặt.”

Ta lập tức khen ngợi sư thúc, quả nhiên mang cốt khí của chính phái.

Cho dù Đồ Tể kia nói cái gì, sư thúc cũng không dừng bước, không có một chút ý định ở lại. Chờ đi ra khỏi con đường này, hắn mới lên tiếng, “Bây giờ ta dạy ngươi cách điểm huyệt, đợi tí nữa ta giả vờ đồng ý, tận dụng cơ hội bắt hắn, như không có cách bắt, thì ngươi hãy điểm huyệt đạo của hắn, ta đi dò đường.”

Bị mọi người phong bế mạch môn còn canh chừng cẩn thận như vậy, Đồ Tể kia thật khủng bố quá nha, ta lắc đầu, “Làm như vậy quá nguy hiểm.”

Hắn khẽ cười một tiếng, “Hang động này rất sâu, quan trọng là mang theo ngươi đi cùng thì không thể leo lên được.”

Ta có chút cảm động, hai mắt rưng rưng nhìn hắn, “Sư thúc...”

Sắc mặt của hắn đột nhiên cứng lại, do dự, “Thủ pháp điểm huyệt này là độc môn của ta, ngươi đần như vậy, không biết mất bao lâu mới học xong...”

Nước mắt cảm động ban nãy lập tức biến đâu mất tăm mất tích, sư thúc, không khinh thường ta thì không chịu được sao!

Mặc dù trong mắt sư thúc tràn đầy nghi ngờ, nhưng vẫn nhẫn nại dạy. Chờ ta hoàn toàn thành công, hắn mới ôm ta đi vào trong lại.

Nghĩ đến việc tí nữa đây ta phải đối mặt với siêu cấp Đồ Tể, trái tim nhỏ bé nhảy bịch bịch không ngừng. Phật tổ phù hộ thuận buồm xuôi gió, nếu con có thể bình yên quay về nhất định sẽ đi đến ngôi miếu nát thắp cho ngài một nén nhang.

Bách Lý nhìn thấy chúng ta quay trở lại, một phần mừng ba phần đắc ý, tất cả còn lại đều là khinh thường, “Không phải xem thường lão phu sao? Vậy trở lại làm cái gì.”

Sư thúc nhíu mày, “A.., chúng ta đi.”

“... Đứng lại!” Mặt mũi Bách Lý cứng đờ, “Mau đến đây, ít nói nhảm thôi.”

Lông mày sư thúc nhếch cao hơn, “Ta giúp ngươi gỡ bỏ phong ấn mạch môn, ngươi giúp chúng ta thoát ra ngoài.”

“Được.”

Sư thúc nhẹ nhàng thả ta xuống đất, tự hắn đi đến lồng sắt phía trước, một cái nâng tay, lồng sắt kia rầm rầm văng ra. Bách Lý lẩm bẩm, trong lời nói mang theo ý tứ khen ngợi, “Tuy là tẩu hỏa nhập ma, nhưng cũng có chút giá trị.”

Ta theo sát ở phía sau, tùy cơ hành động, bởi vì cầm một chiếc đèn dầu vào đây, nên có thể thấy rõ căn phòng bằng sắt này, trừ mặt đất ra, ba bên đều là sắt tinh chế. Lại nhìn Bách Lý Đồ Tể, xích sắt quấn quanh tay chân, đầu còn lại của xích sắt đóng chặt trên đá, chỉ cần hơi cử động lập tức phát ra tiếng leng keng leng keng.

Sư thúc nói, “Ta muốn nhìn đường hầm trước.”

Bách Lý hiểu rõ cười cười, “Dưới tảng đá này có một đường hầm.”

Ta cảnh giác nhìn hắn, “Phiền ngươi nói rõ một chút.”

Sư thúc lại nheo mắt nhìn ta, nhặt lên một cục đá, bắn về hướng tảng đá kia, tảng đá kia lập tức vỡ vụn, đúng là có một cái hang động, “Đường này có thể đi ra bên ngoài thật sao.”

Bách Lý cười lạnh lùng, “Hang đó là do ta đào, ta chờ ngày huyệt đạo được giải sẽ nhanh chóng cao bay xa chạy, sao có thể là giả được.”

“Tốt lắm, vậy để nàng đi trước dò đường.”

Sắc mặt Bách Lý trầm xuống, “Ngươi cho rằng lão phu là kẻ ngu chắc? Với công phu của ngươi, muốn thoát khỏi Thông Thiên động là chuyện quá dễ dàng. Nàng đi từ lối này, còn ngươi chạy ra bằng cửa chính.”

Sư thúc nhún vai, “Nếu ngươi đổi ý, chúng tôi cũng thiệt thòi”

“Ngươi cứ tiếp tục kéo dài thêm một canh giờ nữa đi, đợi lát nữa người đưa cơm đến, để ta xem các ngươi bị bắt thế nào.”

Cảm thấy cuộc giao dịch này đang đi tới hồi gây cấn, lập tức muốn động thủ, ta căng thẳng quan sát kỹ tình hình, lần đầu tiên giao đấu chính diện với siêu cấp Đồ Tể, ta thấy áp lực rất lớn nha.

Nhưng trái lại nhìn sư thúc vô cùng thoải mái, đi đến chỗ Bách Lý, vận khí công, nhìn như chuẩn bị cởi bỏ mạch môn cho ông ta. Đôi mắt Bách Lý sắc bén như chim ưng, cực kỳ cảnh giác, nếu ông ta phát hiện sư thúc có hành động nào khác lạ, sẽ lập tức giết chết hai chúng ta.

Bàn tay trắng nõn thon dài giơ ra, tốc độ thay đổi cực nhanh, bầu không khí trong chớp mắt như ngừng lại, Bách Lý giận dữ, quát to một tiếng, giơ tay đánh trả. Phản ứng của sư thúc cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc đánh một chưởng lên vai ông ta. Nhấc mũi chân, trong nháy mắt lại bay xuống phía sau Bách Lý, chưởng một phát nữa vào lưng hắn.

Bước chân Bách Lý không vững vàng, lập tức chuyển hướng muốn đánh về phía ta, ta đang định điểm huyệt đạo của hắn, ai ngờ hai ngón tay vừa đưa ra, trong lồng ngực như mang theo khối sắt nặng trịch, xương ngón tay “Rắc rắc” hai tiếng... Đau đến mức toàn thân run rẩy, đứt, đứt ... Trong nháy mắt, cổ họng đã bị bóp chặt, ta cảm thấy đau muốn chết được, năm ngón tay của hắn giống như ưng chảo, nếu dùng phân nửa sức lực, cái cổ này coi như bị hắn bẻ gẫy như chơi.

“Tiểu nhân vô liêm sỉ, dám đánh lén lão phu!”

Hai hàng lông mày sư thúc nhếch lên, “Đồ Tể nói chuyện cũng đòi có đạo đức nhân nghĩa? Thả ngươi ra ngoài, để ngươi tiếp tục đi tàn sát võ lâm sao?”

Bách Lý cười lạnh, “Ngươi rõ ràng tu luyện ma công, lại dám xem thường đồng đạo. Bây giờ ta muốn ngươi ở trước mặt lão phu tự phế võ công của mình, nếu không ta giết nàng!”

Ta khó nhọc nói ra từng chữ, “Sư thúc... Không, không cần vì ta... Mà...”

Lời nói oai phong lẫm liệt còn chưa nói xong, sư thúc lập tức nói, “Vì nàng tự phế võ công, Bách Lý Song Đồ, đầu óc ngươi bị con lừa giẫm rồi à?”

Mặt ta cứng đờ, quả nhiên công phu độc miệng của sư thúc là đứng hạng nhất giang hồ. Nhưng mà cảm giác bản thân tự từ bỏ với bị người ta vứt bỏ rất khác nhau nha...

Sức lực của Bách Lý vẫn không hề thuyên giảm, “Thể chất của nàng với ngươi vô cùng xứng hợp, thiên hạ khó tìm ra người thứ hai, ngươi muốn bỏ nàng sao? Ban nãy ngươi không chút do dự bỏ đi, chẳng lẽ không phải vì biết thể chất của nàng mới không chịu hợp tác cùng ta?”

Cái gì? Ý của hắn chính là thể chất ta cực âm rất thích hợp để song tu với sư thúc? Ta cùng sư thúc như trời với vực không có bất kì điểm chung, vẻ mặt ta chán ghét cộng thêm khinh bỉ, “Đại thúc, ngươi cực kì không có tài năng nói dối ngươi biết không? !”

Bách Lý: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.