Đang là mùa thu, gió cũng không mát mẻ gì mấy, nhẹ thổi vào mặt, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, nhưng ta cảm thấy toàn thân lạnh ngắt. Ta toàn tâm toàn ý đánh xe ngựa, nghĩ rằng đợi lát nữa vào trấn phải lập tức chạy đi tìm đại phu. Khi xe ngựa chạy vào trong rừng, đột nhiên nghe thấy có tiếng người gọi ta. Giọng nhỏ đến mức gần như không thể nghe được, ta kéo dây cương, ngựa hí một tiếng rồi dừng lại, có người chọc chọc lưng ta. Ta ngạc nhiên quay đầu, bây giờ mới nhớ ra. Giọng nói ban nãy là của Tiểu Bánh Chưng. Nhưng mà...
Ta vén rèm lên rồi đi vào, quả thực trông thấy Thủy Đông Lưu đã biến thành tiểu hài tử xấu xa, co quắp ngồi bên trong, vẻ mặt vô tội. Ta xem xét tình hình trong xe, “Nước...”
Hắn chưa kịp nói hết ta liền đưa tay che miệng hắn lại, nhỏ giọng bảo, “Đừng nói lớn tiếng, thuộc hạ của ta và ngươi vẫn đang ở bên ngoài.”
Ta vẫn kiềm chế giọng nói, nắm bàn tay nhỏ bé của hắn, thật là mềm a, “Ngươi chạm vào nam nhân lúc nào vậy?”
Thủy Bánh Chưng lắc đầu, “Không biết, vào nằm nghỉ một hồi, càng ngủ càng cảm thấy không thoải mái, kết quả vừa mở mắt liền biến thành bộ dáng này.”
Ta vênh váo tự đắc ngẩng đầu, đây chính là cơ hội để ta xoay mình, “Cầu xin ta hôn ngươi đi.”
“...” Hắn giật giật khóe miệng, “Cặn bã, ngươi đừng vênh váo như vậy được không?”
Ta cười cười, nâng đầu hắn lên chụp ~ hôn một cái. Miệng vừa hạ xuông mặt hắn lập tức biến thành màu đỏ, đỏ tới tận mang tai. Ta thực sự cảm thấy mình là nữ sắc lang.
Nhưng mà Thủy Đông Lưu lại không có biến hóa gì.
Chúng ta nhìn nhau hồi lâu, nháy mắt. Cúi đầu, lại hôn hắn cái nữa.
Vẫn không thay đổi.
Ta ngây người, hôn hôn hôn ra sức hôn hắn... Vậy mà hắn vẫn còn là Tiểu Bánh Chưng.
“...” Ta kinh ngạc buông tay, hít thở, sờ sờ tay chân của mình, tất cả đều bình thường, không có gì khác lạ, “Thủy Bánh Chưng, thể chất đặc biệt của cơ thể ta mất tác dụng rồi sao?”
Hắn nhíu mày, “Có lẽ không phải ngươi thay đổi, mà là ta.”
Cẩn thận suy nghĩ, cũng đúng, từ đầu đến giờ không hiểu tại sao cơ thể hắn lại nóng, rồi đột nhiên biến thân, đến bây giờ dùng cơ thể âm dương cũng mất đi hiệu quả, nhất định là có chỗ nào đó không đúng, nhưng chúng ta không biết.
“Cặn bã.” Thủy Bánh Chưng đột nhiên mở miệng, khẩn trương nhìn ta chằm chằm. Ta lập tức che giấu bộ dáng cà lơ phất phơ, nghiêm túc nhìn hắn, hắn nghiêm túc như vậy. Chắc chắn là có chuyện quan trọng muốn nói với ta. Một lát, hắn yên lặng nhìn về phía nơi khác, đọc nhấn rõ từng chữ, “Ta... mót quá.”
“...” Thật lãng phí tình cảm chân thành của bổn cô nương!
Ta hừ lạnh bước ra khỏi xe, nhảy xuống, lắc cái chuông nhỏ trên xe ngựa. Trong rừng cây gió thổi lá bay bông có mấy tiếng động xào xoạt, từng bóng dáng rơi xuống, quỳ dưới đất, hai giọng nói khác nhau “Môn chủ có gì phân phó?” “Phu nhân có gì phân phó?”
Chưa thành thân mà bị gọi như vậy ta cũng ngại lắm nha, ta nhẹ ho một tiếng, “Giáo chủ của các ngươi với ta có chuyện quan trọng phải làm, tạm thời lui ra ngoài khoảng nửa dặm đi.”
Đám người có mặt ở đó đều ra biểu tình “Chúng ta hiểu”, nhanh chóng rời đi. Ta sờ sờ cái cằm, hồi nãy bọn họ nghĩ đi đâu vậy nhỉ, thật bối rối a.
Xác định bọn họ đã lui ra xa, ta giơ tay vào trong xe, kéo Thủy Bánh Chưng xuống, dắt hắn đi tìm cái bụi cây nào đó. Thấy hắn cầm quần rồi nhìn ta chằm chằm, ta đành phải đi chỗ khác, che lỗ tai, “Được rồi, không nghe thấy đâu.”
Đợi lúc lâu, không thấy hắn đi ra. Ta thả một tay nghiêng đầu về hướng kia lắng nghe, không có động tĩnh, “Ngươi xong chưa?”
Hỏi hai lần, không có tiếng trả lời. Trong lòng ta cảm thấy hơi lo sợ, vội vàng chạy về hướng kia. Vào bụi cây, liền thấy Thủy Bánh Chưng té xỉu trên đất, sắc mặt tái nhợt. Ta kinh hãi cầm cổ tay của hắn, tìm mạch đập, hắn bị nội thương rất nặng. Lập tức giơ tay chưởng vào lưng hắn, vận khí cứu trị, trên trán nhanh chóng toát ra mồ hôi lạnh. Tâm lại như đao cắt, Thủy Bánh Chưng ngươi tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì hết!
Tiểu Bánh Chưng hừ nhẹ một tiếng, rốt cục cũng tỉnh, hắn nói, “Mau thu khí...”
Chưa nghe rõ ý tứ trong lời nói của hắn, chợt nghe thấy tiếng gẫy giòn tan của cành cây phát ra từ phía sau, ta chưa kịp quay đầu lại, đã bị một chưởng đánh vào sau lưng. Chân khí trong người lập tức chạy tán loạn, chấn động đến lục phủ ngũ tạng, ta không chống đõ nổi, cúi người ho ra một bụm máu. Ta liền xoay người đánh ra một chưởng, người nọ có vẻ không lường trước được việc gì, cho nên không tránh kịp, bị ta đánh vào bụng, lui lại ba bước.
Ta che ngực, nhìn chằm chằm người nọ, hóa ra là Trang Thế Chính.
Trang Thế Chính cười lạnh, “Quả thật là một thân nội lực cường đại, nếu là người bình thường đã sớm chết ở dưới Thiết sa chưởng của ta.”
Ta lảo đảo một bước, hắn lập tức nhào đến, song chưởng đánh tới, giống như dùng toàn bộ công lực ra tay.
Mũi chân đá một cành cây dưới đất lên, nắm trong lòng bàn tay, tụ lực vào tay, hướng về phía hắn đánh một chiêu cực kì mạnh mẽ. Lưu Tinh kiếm pháp thức thứ bảy, hao tổn rất nhiều nội lực, nhưng đổi lại uy lực hết sức kinh người.
Trang Thế Chính không đoán được ta vẫn còn sức lực để phản kháng, chưởng đánh tới không thể thu về, trực tiếp đón nhận kiếm khí, hai bàn tay hắn nứt ra máu thịt lẫn lộn, kêu la thảm thiết một tiếng, kiếm khí đã đánh tới lồng ngực hắn, đau đớn không thể nói thành lời.
Ta run run xoay người, ôm lấy Tiểu Bánh Chưng, phải nhanh chóng chạy tới chỗ môn nhân cùng giáo chúng của bọn ta, nhất định phải rời đi lúc này.
Không biết lấy động lực ở nơi nào, thân thể vẫn chưa cảm thấy đau đớn gì, ban nãy rõ ràng động đậy cũng ói ra hai bụm máu. Lúc nãy trị thương cho Tiểu Bánh Chưng thì bị buộc gián đoạn chân khí, nên cũng bị nội thương chung, người ta lo lắng nhất là hắn.
Vất vả đi tìm gia đình nông dân nào đó, đưa cho họ một túi bạc lớn, cầu xin bọn họ đi tìm đại phu đến hộ chúng ta. Nhìn sang Tiểu Bánh Chưng, lông mày cau chặt, vết máu ở khóe miệng còn chưa khô, mới nhìn liền giật mình. Ta thử hôn hắn một cái, chỉ cần hắn có thể khôi phục lại nguyên dạng vết thương sẽ tự động lành lại, đáng tiếc vẫn không có hiệu quả.
Thu xếp xong xuôi, ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ngay cả thuốc cũng chưa kịp uống, liền nằm xuống.
&&&&&
Đêm thu lạnh buốt, càng ngủ càng lạnh, ta giận dữ xoay người. Sư tỷ, tỷ không nên vượt giường đoạt chăn mền của ta, làm như vậy rất không có đạo đức a!
Cho dù so đấu thực lực ta cũng căn bản không thể sánh bằng sư tỷ, hắt xì mấy tiếng, cuối cùng tỉnh hẳn.
Ta giận dữ đứng dậy, “Cuộc sống quá khó khăn!”
A này, hình như có gì đó không hợp lý, nơi này không phải là phòng ngủ ở Hoa Sơn, ngược lại là một căn phòng nhỏ ở nông thôn. Nhìn trái nhìn phải... Vừa nhìn đã thấy không đúng, ta hít một hơi lạnh, lui đến sát giường, đạp nam nhân kia một cái, “Ngươi là ai?!”
Gò má hắn trắng nõn, trắng như giấy Tuyên Thành, lông mày như vẽ, tóc đen mềm như mây, nhìn hắn không khác gì tranh. Hắn bị đá một cú, lông mày liền nhăn, sau đó tỉnh lại. Mắt cũng thật đẹp a, hắn cực kì đẹp. Hắn nhìn về hướng ta, đột nhiên ngồi dậy... Phốc, toàn bộ màu đỏ trên người mới là vũ khí sắc bén nhất, khí huyết chợt hạ xuống.
“Ngươi là ai?”
Ta giận dữ, ăn xong liền nôn ra, cho dù ngươi là mỹ nam ta cũng không thể nhẫn nhịn, “Ta là cô nãi nãi của ngươi.”
Hắn nhếch khóe miệng, rất lễ phép cung kính gật đầu, “Cô nãi nãi ngươi khỏe.”
“...” Hình như ta bị thua thiệt a.
Hắn vuốt vuốt bàn tay cùng cái cổ, khóe môi vẫn nhếch cao, “Ta biết có rất nhiều cô nương muốn nửa đêm bò lên giường của ta, lại không biết ngươi dùng thủ đoạn gì, nhưng ta không có chút cảm giác gì.”
Lồng ngực ta đau buốt - - hẳn là do tức, lục phủ ngũ tạng đều cảm thấy có chút đau, “Rõ ràng là ngươi dùng biện pháp tà môn ma đạo, thần không biết quỷ không hay bắt ta đến nơi này.”
Nếu không phải quần áo trên người ta đều nguyên vẹn, ta đã sớm nhào qua cắn xé hắn.
Hắn lườm ta một cái, “Nhìn mặt ngươi đã thấy giống đồ cặn bã, tư thái cũng cặn bã như thế, ánh mắt của ta sẽ không kém thế chứ?”
Ta nhe răng, nhịn... Không thể nhịn được nữa! Nhào qua, giơ tay bắt hắn. Hắn lập tức đứng dậy phản kích, một phát liền bắt được cổ tay của ta, rồi tấm chăn che người hắn rớt xuống, thứ không nên thấy nhất thời lọt vào trong mắt. Chúng ta đều sững sờ, “A a a - - “
Mặt ta đỏ tới mang tai vội vàng lăn xuống giường, hít sâu một hơi rồi đi ra ngoài. Hoàn toàn nghĩ không ra, ta nhớ tối hôm qua vừa luyện kiếm xong, thì bị sư phụ cầm dây đánh bắp chân, cho nên ta vừa giận vừa đi ngủ. Tại sao vừa tỉnh dậy đã ở nơi này, còn gặp phải sắc lang. Cúi người nhìn chân, không thấy dấu hiệu từng bị đánh.
Lắc lắc đầu, mở cửa, ánh mặt trời chiếu vào mắt, thật ấm áp. Ngước mắt nhìn bên ngoài, sân nhỏ chật ních người, ta sợ hãi chân cũng mềm nhũn, lưng dán vào cánh cửa, chống đỡ ánh mắt của đám người kia, nói lắp , “Ngươi, các ngươi là ai?”
Vẻ mặt mọi người tràn đầy khó hiểu, hai bên quay sang nhìn nhau.
Sắc lang kia vừa ngáp vừa đi ra, còn chưa thắp xong dây lưng quần. Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn, xúi quẩy thực! Về sau bổn cô nương còn phải lập gia đình nữa.
Sắc lang thấy bọn họ, nhíu mày, “Tống hộ vệ, từ lúc nào môn giáo của chúng ta lại thu nhận nhiều người như vậy, nhìn bọn họ đều lạ mặt.”
Vẻ mặt của mọi người lại mờ mịt.
“Giáo chủ, bọn họ là thuộc hạ của giáo chủ phu nhân.”
Sắc lang nhăn mặt, “Giáo chủ phu nhân? Ta lấy vợ khi nào?”
Khuôn mặt đám người áo trắng bên trái lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về hướng ta. Đám người áo đen bên phải lập tức nhảy dựng lên, “Giỏi cho giáo chủ ma giáo các ngươi, ăn rồi còn dám nôn ra.”
Ta vội vàng cách xa sắc lang một trượng, dáng vẻ biểu hiện ta không có quan hệ gì với tên giáo chủ ma giáo trong truyền thuyết này, khó trách lại độc miệng kiêu ngạo như vậy!
Cuối cùng người áo đen thu liễm tức giận, “À, đúng rồi, môn chủ đã nói hắn là nam nhân của môn chủ, không cho phép người trong môn phái đụng đến hắn.”
Nghe bọn họ nói như vậy ta thực tình muốn chết, là tên môn chủ khốn khiếp nào đã ra lệnh đó, người chính nghĩa như ta càng không thể ngồi yên, “Các thiếu niên hãy ra sức giúp đỡ chính nghĩa a!”
Người áo đen hỏi, “Môn chủ, ngài muốn ra lệnh gì?”
“Ta...” Ta ngẩn người, sắc lang cũng ngẩn người, hai người vô tình liếc mắt nhìn nhau, hết sức kinh ngạc, “Khoan đã, các ngươi gọi ta là môn chủ? Vậy còn hắn, hắn là ai?”
Trả lời nhịp nhàng, “Hắn là nam nhân của ngài, còn ngài là phu nhân của giáo chủ ma giáo.”
Ta cùng tên sắc lang kia đồng thanh, vẻ mặt khinh bỉ nhìn đám người trong sân, “Chuyện này tuyệt đối không buồn cười!”
“...”