Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 110: Chương 110: Luôn là mèo của cậu 5




Diệp Trần nhanh chóng biến thành người, lấy một chiếc áo, một chiếc quần trong ngăn tủ mặc vào rồi đeo hai thanh đao lên người, mở cửa đi ra ngoài.

Mẹ của Bạch Sùng đang ngồi run rẩy trên sô pha. Diệp Trần nhanh nhẹn nhảy ra sau lưng, kề đao lên cổ mẹ Bạch Sùng, bịt miệng bà lại, gằn giọng bảo: “Tôi cho bà một cơ hội để nói chuyện, nếu bà dám gọi người, tôi sẽ giết bà ngay. Tôi hỏi bà, ông bà đã bỏ Bạch Sùng lại ở chỗ nào rồi?”

Mẹ Bạch Sùng thở hổn hển, Diệp Trần từ từ thả tay che miệng bà ta ra, bà ta sốt sắng nói: “Kho hàng phía Tây siêu thị, có một con nhện khổng lồ! Cô định đi cứu nó phải không? Mau lên! Ở phía Tây ấy, có một cái cửa lớn…”

Còn chưa nói hết, Diệp Trần đã không còn kiên nhẫn nữa, bổ sống đao lên cổ để bà ta ngất đi rồi chui qua cửa sổ, biến lại thành mèo, nhảy ra ngoài. Diệp Trần chạy như điên tới chỗ Bạch Sùng, cô chạy cực kỳ nhanh, nhanh ngoài sức tưởng tượng của cô, hơn nữa, trong khi chạy, Diệp Trần phát hiện ra năng lực bật nhảy của mình tốt một cách lạ lùng, độ mềm dẻo cũng vượt trội hơn người, cô còn có thể biến ra móng vuốt và răng nanh, nói một cách đơn giản thì, toàn bộ những ưu điểm của loài mèo đều được bảo tồn trên cơ thể người.

Cô đi theo hướng mẹ Bạch Sùng chỉ tới được kho hàng, nghe thấy bên trong có tiếng súng nổ. Bạch Sùng cầm cự được đến lúc này thật là ngoài dự tính. Cô nhanh chóng biến thành mèo, nhảy vào qua đường cửa sổ, lúc tiếp đất thì biến lại thành người.

Bạch Sùng đang đánh nhau với con nhện khổng lồ kia rất căng.

Lúc này, cơ thể Bạch Sùng vẫn chưa có dị năng trong khi đối thủ lại là một con nhện có dị năng cấp bốn. Dị năng ở thế giới này được chia làm tám cấp. Hiện giờ đang là giai đoạn sơ khai của mạt thế, cho dù là zombie hay người đều chưa tiến hóa được tới mức dị năng cao, ấy thế mà một sinh vật như vậy lại bị Bạch Sùng đụng phải. Với cơ thể của một người bình thường, Bạch Sùng gần như phải đem hết mọi kỹ năng anh ta từng học được ra dùng, vậy mà vẫn để dính phải nọc độc nhện phun ra.

Nọc độc của nhện có khả năng gây tê liệt con mồi, Bạch Sùng tự mua cho mình một viên thuốc giải độc trên hệ thống nhưng để thuốc phát huy công hiệu thì cần một chút thời gian. Trong khoảng thời gian chờ, anh ta bắt đầu cảm thấy động tác của mình chậm chạp dần, tốc độ tấn công của con nhện lại mỗi lúc một nhanh, thấy nó sắp sửa lao tới, Bạch Sùng loạng choạng dịch sang một bên, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Chẳng lẽ anh ta vừa tới đây đã phải vùi thây ở chốn này? Trong tay một con nhện khổng lổ sao? Anh ta còn đang muốn trở thành người đứng đầu thế giới này cơ mà!

Bất kể thế nào, bét nhất thì anh ta cũng là nhân vật phản diện to nhất ở đây!

Sao có thể phế nhân đến mức này được!

Bạch Sùng vừa mỉa mai trong lòng vừa liều mạng chạy, trong nháy mắt khi con nhện sắp chạm được vào anh ta, một thanh đao sắc bỗng từ trên trời giáng xuống, một cô gái cầm trường đao đâm thấu qua cơ thể của nhện khổng lồ, ghim nó xuống nền nhà!

Bạch Sùng bị ép vào tường, con nhện chỉ cách anh ta vài xen-ti-mét, mắt nó nhìn chằm chặp vào anh ta, dường như vẫn còn đang cố giãy dụa để chạm vào anh ta cho được. Bạch Sùng hoảng hốt, cựa một chút cũng không dám, đứng xem cô gái kia vung đao, chém con nhện thành hai nửa!

Đây là một sinh vật dị năng cấp bốn, vậy mà bị cô gái kia chỉ một đao đã toi mạng, rốt cuộc người này bản lĩnh động trời tới mức nào?!

Bạch Sùng ngơ ngác ngẩng đầu lên. Mặt anh ta toàn là máu nhện bắn vào, trông dinh dính, bẩn bẩn. Diệp Trần thấy ghê, bước lùi lại rồi mới nói: “Đi.”

Một câu mệnh lệnh, nói xong liền đi, trông đầy kiêu ngạo và lạnh lùng.

Cơ thể của Bạch Sùng đã bị tê liệt nhưng anh ta vẫn đứng dậy, cố hết sức khập khiễng đi theo Diệp Trần ra chỗ cửa lớn. Diệp Trần nhìn cái cửa bị khóa, nhíu nhíu mày, quay lại nhìn Bạch Sùng một cái.

Bạch Sùng cười đắng chát: “Cửa bị khóa ngoài.”

Diệp Trần gật đầu, tung chân đá một cước, cửa lõm ngay một chỗ in hình dấu chân.

Người Bạch Sùng không to con, cửa này lại dày, ngay cả con nhện khổng lồ kia cũng không phá được, vậy mà Diệp Trần đá một cước liền lõm ngay một hốc!

Cửa này khó mở hơn so với dự đoán, Diệp Trần cảm thấy chân hơi đau nhưng không muốn thể hiện là mình yếu trước mặt Bạch Sùng bèn ra vẻ hờ hững, đưa đao cho Bạch Sùng, lạnh nhạt bảo: “Lùi lại một chút.”

Có đại hiệp ở đây, Bạch Sùng ngoan ngoãn nghe lời lùi lại. Diệp Trần lùi mấy bước, vỗ vỗ tay rồi chạy lấy đà, dồn khí tụ đan điền, hét lớn một tiếng, dồn hết sức vào chân, tung một cú đá!

Đá xong, Diệp Trần la lên oai oái.

“Gãy rồi gãy rồi! Gãy chân rồi!”

Vừa nói cô vừa ôm chân, nhảy lò cò một chân trên mặt đất.

Bạch Sùng chạy tới, sốt sắng hỏi: “Người anh em không sao chứ?”

Diệp Trần: “…”

Chỉ trong chưa đầy năm phút đồng hồ ngắn ngủi, xưng hô của Bạch Sùng với cô đã đổi thành người anh em.

Cô ôm chân, mấp máy môi, rất muốn cào chết cái tên ngốc nghếch này đi nhưng đau quá không nói nổi tiếng nào, cô sợ mở miệng ra rồi thì hình tượng kiêu ngạo, lạnh lùng thế là mất hết.

Trong lúc hai người nói chuyện, cửa kêu lên cọt kẹt, hai người ngẩng đầu lên nhìn. Bạch Sùng đang định an ủi Diệp Trần là cửa có mở được hay không không quan trọng, miễn chân không gãy là được.

Thì đúng lúc này, cửa bỗng rụng ra, ngã sấp xuống.

Diệp Trần quay sang nhìn Bạch Sùng, thái độ vừa kiêu ngạo vừa tự mãn. Bạch Sùng bỗng sực nhớ tới Bạch Tiểu Trần, anh ta vội nói: “Chúng ta mau đi thôi, tôi đi cùng xe với bạn tới đây, chắc là họ vẫn đang chờ.”

Nói xong, Bạch Sùng ngồi xổm xuống, bảo với Diệp Trần: “Nào, để tôi cõng anh.”

Diệp Trần không khách sáo, nhảy ngay lên lưng Bạch Sùng.

Động tác nhảy lên lưng của cô không phát ra một tiếng nào, nhanh nhẹn, nhẹ nhàng như một chú mèo. Thuốc Bạch Sùng mua bắt đầu phát huy tác dụng. Miệng vết thương trên người Bạch Sùng nhanh chóng khép lại, cảm giác tê liệt cũng dần dần biến mất. Anh ta cõng Diệp Trần chạy ra ngoài, tới chỗ đậu xe lúc nãy mới thấy không có xe, chỉ còn dấu bánh xe, Bạch Sùng bất giác ngẩn ra.

Lúc vợ chồng Bạch Nguyên chạy đi đã khóa trái cửa lại, anh ta có nghe thấy tiếng, thực ra anh ta cũng có thể hiểu được, chỉ có vào lúc sinh tử, bạn mới biết được tình cảm chân thật sâu nặng ra sao.

Đây là dị năng cấp bốn, từ góc nhìn của vợ chồng Bạch Nguyên thì con trai của họ ở lại cản phía sau nhất định chỉ có nước biến thành zombie. Nếu đã nhất định phải chết, chẳng bằng đóng cửa lại, cản con nhện khổng lồ lâu thêm một chút, để bọn họ chạy cũng yên tâm hơn.

Bạch Sùng không phải Bạch Sùng gốc nên chẳng quan tâm cặp vợ chồng này, họ làm ra chuyện như vậy, Bạch Sùng cảm thấy bùi ngùi hơn là giận dữ.

Có điều, anh ta không ngờ, Trần Lâm cũng đi mất.

Bạch Sùng không tin tưởng Trần Lâm nhưng anh ta tin tưởng vào nội dung thế giới. Anh ta vốn cho rằng, dựa theo nội dung gốc, Trần Lâm hẳn là một kẻ sẵn sàng vào sinh ra tử vì bạn bè. Thế mà, kết quả là, anh ta đã bỏ chạy cùng vợ chồng Bạch Nguyên!

Nam chính như vậy thì làm nam chính thế nào được?!

À, không đúng.

Bạch Sùng lập tức nghĩ lại, nam chính như vậy càng dễ bị ăn đòn hơn.

Trong lúc Bạch Sùng ngây ra suy nghĩ, Diệp Trần lại tưởng rằng Bạch Sùng đang đau buồn.

Có ai gặp phải chuyện này mà lòng chẳng buồn. Người thân yêu nhất của mình vào thời khắc quyết định đã đẩy mình ra đối mặt với hiểm nguy. Đòn đả kích như vậy, ai cũng thấy khó lòng chịu nổi cả thôi.

Cô vốn định an ủi anh ta mấy câu, nào ngờ mở miệng ra lại thành: “Chậc, bọn họ không cần anh.”

Nói xong, Diệp Trần liền fuck.

Ở trong cơ thể con mèo này, bất giác liền bị nhiễm tính nết của mèo, cô đâu có muốn như vậy đâu!

Cô muốn giải thích nhưng không mở miệng được, đành im lặng đứng chờ xem Bạch Sùng đáp thế nào.

Kết quả, Bạch Sùng nghe cô nói vậy xong trông cũng không có vẻ đau lòng lắm, gật gật đầu, thản nhiên nói: “Ừ, bọn họ không cần tôi. Anh tên là gì? Anh định đi đâu? Hay là chúng ta đi cùng nhau nhé?”

“Được.” Diệp Trần gật đầu, “Anh đã cầu xin tôi như vậy thì tôi miễn cưỡng đồng ý bảo vệ anh vậy.”

Bạch Sùng đang cõng Diệp Trần: “…”

Thật muốn vứt cái người này xuống.

Nhưng nghĩ đến ơn cứu mạng vừa rồi, Bạch Sùng đành hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi: “Người anh em tên gì vậy?”

“Thứ nhất, tôi không phải là người anh em.”

Diệp Trần đáp ngay, giọng lạnh lùng, mang theo chút ngạo mạn: “Thứ hai, tôi tên là Diệp Trần.”

“Thứ ba, tôi định tới căn cứ gần nhất kiếm chút vật tư rồi sẽ tới thành phố B tòng quân.”

Nghe thấy cái tên này, Bạch Sùng ngẩn người.

Anh ta nhớ, Tống Uyển Thanh cũng tên là Diệp Trần.

Anh ta quay đầu lại, một sườn mặt hướng về phía căn cứ, một sườn mặt hướng về phía Diệp Trần.

Ánh mắt ngạc nhiên của anh ta làm Diệp Trần cảm thấy không hài lòng: “Anh nhìn cái gì?”

“Cô…” Bạch Sùng cân nhắc từ ngữ, cẩn thận đặt câu hỏi, “Cô vẫn luôn tên là Diệp Trần à?”

“Đúng vậy.”

“Vậy cô,” Bạch Sùng mím môi suy nghĩ vì sao ở thế giới trước Tống Uyển Thanh lại có khác biệt lớn với nội dung gốc tới như vậy. Tại sao Tống Uyển Thanh lại có võ công cao cường trở thành thủ hạ số một của Hồng Sanh? Tại sao Tống Uyển Thanh lại tự xưng là Diệp Trần?

Chẳng lẽ…

Bạch Sùng có một suy đoán lớn mật: “Cô có kiếp trước không?”

Diệp Trần quay ngoắt lại nhìn, ngẩn ra trước câu hỏi của Bạch Sùng.

Cô nhìn anh ta, cân nhắc câu trả lời.

Bạch Sùng càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình rất đáng tin, anh ta nói thêm: “Ví dụ như cô từng có một người yêu, sau đó cô đội mũ xanh cho anh ta, móc nối với một gã đàn ông anh tuấn tiêu sái, nhiều tiền nhưng rất già rồi ly hôn với anh ta, một kiếp trước kiểu như vậy thì sao?”

Diệp Trần: “…”

Dùng những từ ngữ này miêu tả kiếp trước, cô, hoàn toàn không hề muốn thừa nhận mình từng có một kiếp trước như vậy.

Vậy là cô kiêu ngạo quay đầu đi, hờ hững đáp…

Đã từng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.