Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 4: Chương 4: Cảm giác toàn bộ quá trình mình được nâng lên cao lại bị thả xuống, hai chân banh ra




Editor: Yue

Ngày Hạ Nguyên về nhà, thời tiết rất tốt.

Mấy ngày nay cô ở nhà tập làm quen với việc vẽ tranh, trong đầu toàn bộ đều là các loại thuốc màu, xanh xanh đỏ đỏ, đã sớm quên chuyện của Quý Minh Nghiễn, vẽ đồ vật vẽ đến đầu óc đều muốn hôn mê, nào còn thời gian nhớ bạn trai cũ chứ.

Nhờ vậy quen thuộc rất nhiều.

May nền tảng của nguyên chủ thực sự vững chắc, thân thể cũng phản ứng theo bản năng, trong đầu lại có tất cả kiến thức kỹ năng, cho nên so với tưởng tượng của cô càng trở nên quen thuộc hơn nhiều.

Nhưng kỹ năng và thói quen vẫn không thay đổi, phong cách vẽ tranh thật sự đã thay đổi, lúc trước nguyên thân có thể là đang yêu đương, những thứ vẽ ra có cảm giác ngọt ngào, đổi thành cô.. có lẽ là âm u đi?

- - hiện tại cô thất tình, nói thay đổi cũng có thể cho qua.

Mấy miệng người Hạ gia cũng đã nghẹn đến cực hạn.

Mẹ Hạ lúc sáng thận trọng gọi, "Bảo bối, mẹ nấu cháo đậu đỏ, con có muốn trở về ăn một chút không?"

Hạ Nguyên sững sờ, nghe được sự quan tâm trong lời nói của bà, ban đầu đôi môi hưng phấn mấp máy, vậy mà chỉ phát ra được một chữ khô cằn, "Được!"

Hạ Nguyên sờ sờ ngực, cảm thấy trái tim giống như bị ai đó hạ độc, ê ẩm mềm mại, nhấc không nổi sóng.

Aizzz.

Cô xoa xoa tóc, khiến đầu tóc đều biến thành ổ gà, mới cảm thấy cái loại tâm tình khó giải thích kia dần lắng xuống, bình tĩnh trở lại, xách ba lô nhỏ trở về nhà.

Người trong nhà đều ở nhà, rất vui khi thấy cô trở về, mẹ Hạ mang món ăn yêu thích của cô ra, cha Hạ vỗ vỗ vai cô, Hạ đại ca nhét thẻ ngân hàng vào tay cô, Hạ nhị ca ngồi kia pha trò chọc cô cười.

Hạ Nguyên không nói ra, bản thân thật sự không buồn gì chuyện Quý Minh Nghiễn, vì thứ nhất là chả có khác biệt quá lớn, thứ hai, cô không muốn làm gián đoạn phần quan tâm này.

Một nhà năm người ấm áp quây quần ngồi trước ghế sô pha, Hạ Nhị thiếu nhớ tới điều gì đó, phụt bật cười.

"Há, con nhớ ra một chuyện!" Nhìn thấy ánh mắt của em gái mình đều là cảm động, tuy quầng thâm dưới mắt rất nặng nhưng thoạt nhìn cũng không có vẻ không gượng dậy nổi, Hạ nhị ca liền một bên lột quýt một bên tính thử chia sẻ sự việc này với mọi người, "Mọi người biết gì chưa, thằng cặn bã Quý Minh Nghiễn kia bị người ta đánh rồi á!"

Ba người còn lại của Hạ gia theo phản xạ nhìn về phía Hạ Nguyên. Bọn họ đều hy vọng Hạ Nguyên buông bỏ, nhưng bọn họ lại không thể không thừa nhận, khuôn mặt tiểu tử Quý Minh Nghiễn kia thật sự không tệ, rất phù hợp với mộng mơ của mấy cô bé ở cái tuổi này, muốn bỏ, rất khó.

Hạ Nguyên dừng một chút, có một chút mới lạ, học nguyên chủ khi còn bé hay làm, lao tới ôm cánh tay mẹ Hạ, "Mẹ, con không sao."

Cô toét miệng, ".. Chẳng qua chỉ là một tên con trai nha, buồn thì có một chút, nhưng không phải tìm không được nữa, có mọi người bên cạnh, con có cái gì không vượt qua được."

Mặc dù cô không một chút buồn, nhưng cô thật sự nghĩ như vậy, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Khi cô còn ở mạt thế ăn bữa hôm lo bữa mai, đều là lưu hành nhìn trúng ai liền đoạt đi, tuy cô chưa bao giờ đoạt nhưng cô thực sự không quá coi trọng đàn ông.

Tên này không được đổi một tên khác dùng liền tốt thôi.

Hạ * ẩn hình tra nữ * Nguyên tỏ vẻ.

Theo lời của những người hàng xóm lúc trước của cô mà nói, không phải đàn ông khắp nơi đều có sao? Khuôn mặt có được hay không tắt đèn đều không khác mấy, nhiều nhất khác nhau ở chỗ sống có tốt hay không mà thôi.

"Đúng đúng đúng." Mẹ Hạ kinh hỉ không thôi, mấy năm nay con gái bảo bối đều bận rộn cùng tên nhóc Quý gia kia, cũng ít khi làm nũng với bà.. Sắc mặt của Hạ đại ca cùng cha Hạ cũng thả lỏng không ít.

Hạ nhị ca nhìn xung quanh, mỉm cười, lôi kéo sự chú ý của mấy người lại đây, "Này này này, mọi người nghe con nói tiếp nè!"

"Tối hôm qua con vốn định đập thằng cháu trai đó một trận."

Cậu bắt chéo hai chân, không e dè nói ra những suy nghĩ đen tối của mình, "Sau đó còn cho người điều tra địa điểm của nó, chuẩn bị gửi cho nó một bất ngờ."

"Nhưng mọi người đoán xem nó ở đâu?" Hạ nhị thiếu thần bí chớp mắt vài cái.

Hạ nhị thiếu không chờ bọn họ đoán, liền vỗ đùi, hưng phấn nói, "Há há! Thằng cháu trai kia đang ở bệnh viện!"

"Ha ha ha ha ha ha ha! Con cố ý mua một bó hoa cúc trắng đến thăm bệnh, kết quả phát hiện.. Chậc chậc chậc, mặt mũi bị đánh bầm dập."

Nói đến đây, sợ Hạ Nguyên lại đau lòng, cậu tăng thêm một câu, "Cứ như vậy nó làm gì có tâm tư ở bệnh viện mà nói chuyện yêu đương chứ."

Nhịn không được, Hạ nhị ca cười ha hả, "Người đánh nó thật là trúng ý con.. ra đòn đều nện trên mặt đi."

"Ha ha ha không biết ai mà có chung suy nghĩ với con như vậy, có cơ hội nhất định cùng anh ta xưng huynh gọi đệ!"

Mẹ Hạ và mọi người cũng không khỏi bật cười, cái này gọi là cái gì, ông trời có mắt đi.

Trong hai ngày ở nhà, Hạ Nguyên ăn ngon uống tốt. Cô cảm thấy rằng cô đã có thừa một ít thịt trên eo rồi. Trường học sẽ khai giảng vào ngày mai, cô lấy đồ đạc của mình trở lại căn hộ bên ngoài trường học.

Gia đình cô mua cho cô một căn biệt thự nhỏ ở ngoài trường, rất gần trường, môi trường rất tốt, quan trọng nhất là lực lượng an ninh mạnh, nhà cửa sạch sẽ, thanh tịnh.

Hạ Nguyên quan sát nơi này, nhà theo phong cách điền viên[1], trên bệ cửa sổ có vài chậu cây xương rồng, ấm áp tự nhiên.

Tên đàn ông cẩu thả Hạ Nguyên tỏ vẻ: Không biết nó có đẹp hay không, tôi thấy đẹp là được.

Cô tùy tiện thả đồ xuống, tiến vào phòng bếp, hai ngày nay đều là một ngày năm bữa cơm, bụng hơi hơi đói.

Có lẽ có người dọn dẹp thường xuyên, trong tủ lạnh bày thật nhiều rau củ mới, Hạ Nguyên liếc mắt nhìn xuống, lấy ra một con gà, chặt nhỏ, rửa sạch, lấy ra hai túi khoai tây sơ chế. Sau đó cho vào nồi thêm chút nước và hạt nêm rồi đậy nắp lại.

- - dù sao đều là thịt, mùi vị hẳn là không tệ đi.

Trong nồi bắt đầu bốc khói ùng ục ùng ục, Hạ Nguyên ngửi ngửi, cảm thấy gần xong nên tắt lửa bỏ ra ngoài, nếm thử..

Dù sao có thể ăn là được.

Cô có thể nếm ra hương vị không ngon lành gì, nhưng cũng không có thói quen lãng phí đồ ăn, qua loa giải quyết bữa ăn xong chuẩn bị đi ra ngoài đi vòng vòng -- mấy ngày trước phá gần hết mấy loại thuốc màu, cái nào cũng gần thấy đáy, cô phải đi mua thêm thôi.

Hạ Nguyên không có khái niệm mua sắm, vì vậy cô đến thẳng cửa hàng chuyên dụng cụ vẽ, mua loại màu nguyên chủ quen dùng, sau đó rẽ vào siêu thị.

Vào siêu thị thì đồ cần mua liền nhiều hơn, chocolate, bánh ngọt nhỏ, bánh quy bơ, sữa bò..

Mang theo rất nhiều thứ, Hạ Nguyên đi bộ về nhà.

Khi vào khu biệt thự, một người đàn ông khác hỏi cô có cần khiêng phụ không.

Hạ Nguyên bình tĩnh liếc nhìn vóc dáng của hắn, "Không, cám ơn."

"Thật sự không cần sao? Đều là cư dân cùng một chỗ, đừng khách sáo." Người thanh niên che che ngực của mình, nở nụ cười phong lưu phóng khoáng, nói.

A, hắn lại muốn yêu rồi.

Hạ Nguyên lắc đầu, "Thật sự không cần."

Nhìn vóc dáng đó, cần giúp đỡ cũng là cô giúp hắn đi.

"Ấy!" Nụ cười của người đàn ông có đôi mắt đào hoa cứng đờ, sờ sờ mặt mình, duỗi tay ngăn cô lại.

Hiện tại hắn mất giá thị trường như vậy?

Chiếc túi bất ngờ bị chắn, dưới lực ép, lon nước giải khát ở trên cùng bất ngờ rớt ra, lăn xuống bậc thang rồi lăn vào gầm một chiếc ô tô.

"..."

Lúc này Hạ Nguyên mới phát hiện, ngay dưới tàng cây đằng kia, có một chiếc xe hơi sang trọng đang im ắng đỗ, kiểu dáng cổ điển mượt mà.

Cô vội vàng chạy tới.. lập tức muốn nằm xuống lấy đồ ra, nhưng liếc thấy chiếc váy ngắn cũn cỡn của mình, Hạ Nguyên đột ngột dập tắt ý định này.

Gõ gõ cửa kính chiếc xe này, "Xin chào, có ai không?"

".. Có thể giúp tôi một việc được không?"

Cô không thấy được, khi cô đưa tay gõ cửa xe thì thanh niên phía sau cô như thấy quỷ, vèo bỏ chạy, không một chút do dự. Ánh mắt nhìn về phía cô tràn đầy bội phục cùng thương cảm.

Không, không phải hắn không giúp a..

Người đẹp đáng giá, nhưng mạng sống đắt hơn nha.

Bên trong xe.

Người đàn ông mảnh khảnh khuôn mặt tuấn tú tựa lưng vào ghế ngồi, lật xem mấy tờ tạp chí, anh tuấn nhã nhặn thanh lịch, như một công tử quý tộc trong tranh vẽ.

Nhưng sau khi vị quý công tử cao quý bị quấy rầy, lúc ngước mắt lên, toàn bộ khí chất đều thay đổi, ánh mắt tràn đầy sát khí, như là một giây tiếp theo liền có thể xách dao thọc người..

Anh thoáng nhìn ra bên ngoài, ánh mắt chợt ngưng tụ.

Thật lâu sau.

Anh nhẹ nhàng bâng quơ nhúc nhích cổ tay, duỗi đôi chân dài, nói cho cấp dưới, "Quay phim xử lý một chút, hiểu?"

Cấp dưới đột nhiên giật mình một cái: "..."

Tổn thọ quá!

Mà lúc này Hạ Nguyên còn không biết có người muốn dạy dỗ cô, gọi nhiều lần cũng không ai phản ứng, nói thầm một câu, "Không ai sao.."

Hey, không ai?

Cô nhìn chung quanh một chút, phát hiện người đi theo cô vừa rồi cũng không thấy đâu..

Thật là..

Cô chớp chớp mắt, tiến lại gần chiếc xe, bình tĩnh đưa tay lên, nhanh chóng dùng lực.. Người ngồi trong xe cùng chiếc xe, nhanh chóng bị nâng lên cao chớp mắt lại bị buông xuống.

Hạ Nguyên dùng chân móc lon đồ uống về phía mình, sau đó phủi tay.. Chậc, quá hoàn mỹ!

Cảm giác toàn bộ quá trình mình được nâng lên cao lại bị thả xuống, hai chân banh ra - Mộ Cảnh Hành: "?"

Tác giả có lời muốn nói:

Suy nghĩ thật lâu, Mộ Boss âm thầm thu chân lại.

Ps: Những thiên sứ nhỏ siêu đáng yêu đừng hỏi logic ha.. Che mặt, thương mọi người.

Ngủ ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.