Bầu không khí một mảnh lặng im.
Bốn người Hạ gia đang suy nghĩ về người theo đuổi kia, mấy người đối diện sắc mặt cũng khó coi, nhìn không ra đang suy nghĩ gì.
Thẳng đến khi Hạ Nguyên tiến đến, phần trầm mặc này mới bị đánh vỡ. Hạ nhị ca lấy lại tinh thần, đứng lên vẫy gọi, "Nguyên Bảo! Về đến rồi!"
Những người khác cũng nhao nhao hoàn hồn.
Hạ Nguyên quan sát một chút tình huống trước mặt, ngồi ở bên cạnh Hạ nhị ca, thấp giọng hỏi, "Nhị ca, tình huống như thế nào?"
Hạ nhị ca dùng cằm ra hiệu một chút phía đối diện, "Không có việc gì, ở đối diện, đầu óc có bệnh, cảm giác là đến đùa chúng ta."
Nhà ai sẽ đi oan uổng con gái chính mình giúp những người khác vậy? Nếu quả thật có cha mẹ như thế, không phải đầu óc không minh mẫn mà là ngu.
Dù sao nhà cha mẹ bọn họ thật là thông minh, trước mắt không nhìn ra có tình trạng này.
Hai người hạ thấp giọng nói chuyện, nhưng ngồi gần như vậy, những người khác sao lại không nghe được, cha Hạ mẹ Hạ Hạ đại ca mặt không biểu lộ gì, giống như hoàn toàn không nghe thấy, Hạ lão gia tử chớp mắt sắc mặt càng đen, mấy người đối diện càng là trong mắt lửa giận chợt lóe lên.
Hạ Nhị thẩm kém chút trực tiếp nhào tới.
Quý lão gia tử sắc mặt từ tốn, bắt đầu đánh bài tình cảm, "Nguyên Nguyên a, mấy ngày không gặp, Nguyên Nguyên gầy rất nhiều, những ngày này không ăn cơm ngon sao?"
Vài ngày trước ông ta tưởng rằng Hạ gia trả thù.. Sau đó giống như trước kia vụng trộm hạ độc thủ, nhưng lại không biết lần này vì cái gì bại lộ ra.
Cha Hạ vốn là đối Quý Minh Nghiễn bất mãn, lần này ông ta bại lộ, càng là "đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương*".. Cha Hạ cũng không biết ông ta tính kế, cho nên cũng không thể nói là kẻ thù sống còn, bên trong giữ lại một chút mặt mũi cũng tốt.
(*: Giống đổ dầu thêm lửa)
Nhưng trước đó, thời điểm Hạ Nguyên cùng Quý Minh Nghiễn đính hôn, ông ta vẫn luôn là người già hiền lành, Hạ Nguyên cùng ông ta quan hệ vẫn là rất tốt.
Nhưng lần này ông ta lại không thể toại nguyện.
Hạ Nguyên còn chưa lên tiếng, liền bị Hạ nhị ca cầm lấy một cái quả táo chặn lại miệng của cô, "Anh cũng cảm thấy thật quá gầy, Nguyên Bảo ăn trước quả táo đi."
Trong mắt Hạ đại ca ý cười chợt lóe, "Tiểu Nhị cùng Nguyên Nguyên không hiểu những cái cong cong quấn quấn kia, Quý chủ tịch có chuyện nói thẳng là được rồi."
Lời này là châm chọc ông ta dối trá, cong cong quấn quấn, Quý lão gia tử sắc mặt không thay đổi, khuôn mặt tươi cười hiền lành, "Được, ta chính là quan tâm Nguyên Nguyên một chút, dù sao đứa nhỏ này cũng là ta nhìn lớn lên."
Ông ta sờ soạng quải trượng một chút, thở dài, "Vậy lão đầu tử có lời muốn nói thẳng."
"Lần này hai nhà giải trừ hôn ước, là Minh Nghiễn sai, lão đầu tử không có giáo dục tốt, Quý gia xin lỗi Hạ gia, lão đầu tử sau này trở về nhất định hảo hảo giáo huấn Minh Nghiễn.. Gần đây Quý gia đã bỏ ra không ít đại giới, Nguyên Nguyên cháu thấy đó, có thể để cho vị tiên sinh theo đuổi cháu dừng tay hay không?"
Da mặt thật dày, Hạ nhị ca liếc mắt.
Trước kia không nhìn ra thì cũng thôi đi, ông ta vài ngày trước bạo lộ ra sự tình đã nói rõ, người này khả năng ngay từ đầu nguyện ý cùng Hạ gia thông gia cũng không có cái suy nghĩ tốt lành gì, những năm này còn không biết sau lưng hạ qua bao nhiêu lần thủ đoạn đen tối đâu, cũng không cảm thấy ngại ở đây giả hiền lành?
Hạ Nguyên một mặt mộng bức, đem trái táo từ ngoài miệng lấy xuống.. "Cái gì người theo đuổi?"
Chuyện gì xảy ra?
Những người khác nhìn về phía Hạ Nguyên, Quý lão gia tử trong mắt nộ khí chợt lóe, tay nắm thật chặt, cười nói, "Chính là gần đây gây khó dễ cho Quý gia, Minh Nghiễn nói do vị tiên sinh bên cạnh cháu làm."
"Há, Mộ tiên sinh à." Hạ Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, cô a một tiếng, "Đây không phải là người theo đuổi tôi."
A! Những người kia tư tưởng không thuần khiết như vậy, Mộ tiên sinh nhìn như một tờ giấy trắng, sao có thể có ý tưởng đó?
Quý lão gia tử cho là cô vẫn còn giả bộ, ngữ khí nặng nề nhắc nhở, "Làm sao không phải, vài ngày trước Mộ tiên sinh còn vì hai đứa từ hôn đem Minh Nghiễn đánh cho một trận kìa."
Cái này lại là chuyện lúc nào?
Chẳng qua.. Hạ Nguyên nhìn thoáng qua Quý Minh Nghiễn ngồi ở kia đang trầm mặc, răng rắc cắn trái táo một cái, chân thành nhắc nhở, "Ông có thể hỏi một chút tôn tử của ông, đắc tội Mộ tiên sinh lúc nào."
Mộ tiên sinh thế nhưng chính miệng nói, anh cùng Quý Minh Nghiễn có thù.
Còn không phải là bởi vì hắn à.
Gân xanh trên trán Quý lão gia tử ít một chút, lui một bước, "Vậy Nguyên Nguyên có thể vì lão đầu tử dẫn Mộ tiên sinh đến không? Lão đầu tử tự mình cùng cậu ta thảo luận."
Răng rắc một tiếng, Hạ Nguyên ngạc nhiên, "Tại sao muốn tôi dẫn? Đầu óc tôi lại không vô nước!"
Cô cùng Quý gia vốn không quen, Mộ tiên sinh lại cùng bọn hắn có thù, sau đó cô đem cừu nhân của anh dẫn qua muốn họ hòa giải, mặt mũi cô lớn vậy sao?
Hơn phân nửa là đầu óc vô nước.
Quý lão gia tử lồng ngực phập phồng hai lần, "Cái gì gọi là đầu óc vô nước? Ta.."
Phốc.. Hạ nhị ca không cẩn thận bật cười. "Ngại quá ngại quá, ông tiếp tục."
Em gái thật lợi hại a.
Giờ làm sao tiếp tục? Một ngụm máu ngăn ở trong cổ họng, Quý lão gia tử sắc mặt xanh trắng đan xen.
Ông ta quản lý công ty nhiều năm như vậy, mặc dù già già có chút hồ đồ, nhưng cũng không phải não tàn, nhìn Hạ gia là hạ quyết tâm cái gì đều không giúp, đánh bài tình cảm, tiếp tục dây dưa cũng sẽ không có kết quả gì, dứt khoát không tiếp tục bài tình cảm, miễn cưỡng qua loa hai câu, liền mang theo Quý Minh Nghiễn rời đi.
Vạch mặt là tuyệt đối không được, nên lưu một tầng cửa sổ giấy, tối thiểu nhất Hạ gia không đối Quý gia bỏ đá xuống giếng, còn Hạ gia không ăn bài tình cảm, đến cùng phải làm sao..
Quý lão gia tử sắc mặt âm trầm, "Chuẩn bị một phần hợp đồng nhượng quyền cổ phần."
Quý Minh Nghiễn giật mình, "Ông nội?"
Sau đó hắn liền hiểu, đây là cho Hạ Nguyên. Hiện tại đây đúng là phương pháp hữu hiệu nhất, giữa hai cái hại thì lấy cái nhẹ hơn, đối phương là thay Hạ Nguyên trút giận, mà Hạ Nguyên thành cổ đông công ty, khả năng đối phương thu tay lại rất lớn.
Về phần cái khác, đối phương có muốn đem toàn bộ Quý gia đưa cho Hạ Nguyên hay không.. Hiện tại cũng không rảnh lo.
Hạ Nặc nhìn Quý Minh Nghiễn rời đi bóng lưng cũng không quay lại, có chút thẫn thờ, lại có chút lạnh.
Trước kia, ánh mắt của hắn đều là ở trên người ả, hiện tại rời đi dĩ nhiên nhìn cũng chưa từng nhìn ả..
Người gây sự Quý gia đều đi rồi, mẹ Hạ cũng không kiên nhẫn cùng Hạ gia nhị phòng ứng phó, dứt khoát dò hỏi, "Còn có việc sao?"
Không có việc gì liền đi. Bà còn muốn hỏi Nguyên Nguyên chuyện liên quan đến người theo đuổi kìa.
Hạ lão gia tử cũng không có lời nào để nói, Hạ Nhị thẩm muốn nói cái gì, mà chồng bà ta ra hiệu nên không nói ra, chỉ có thể mặt mũi tràn đầy phẫn nộ lôi kéo con gái an ủi.
Vẫn là chị em dâu, mẹ Hạ nói một câu tốt nhất lại đi kiểm tra một lần, về sau liền không tiếp tục để ý người phải đi, giữ chặt con gái của mình, ánh mắt nhu hòa, "Ở trường học thế nào?"
"Rất tốt ạ, các học sinh đều rất đáng yêu."
"Vậy là tốt rồi." Mẹ Hạ hỏi, cùng con gái của mình cũng không cần uyển chuyển gì, "Quý Minh Nghiễn nói Mộ tiên sinh là chuyện thế nào? Bạn con mới quen?"
Ba người đàn ông Hạ gia đều nhìn lại.
Hạ Nguyên, "Mộ tiên sinh ạ, là hiệu trưởng mới nhậm chức ở đại học chúng con, con người rất tốt."
Mẹ Hạ run lên.
Ban đầu bà còn tưởng rằng đây chỉ là hàng xóm, không nghĩ tới đối phương là Hiệu trưởng đại học B. Trước kia Mộ Cảnh Hành ở bên ngoài làm cái gì, cụ thể bà đã quên, cha Hạ cũng không chú ý, nhưng bà trùng hợp thấy qua, trên báo chí nói cậu ta không đến ba mươi tuổi.. Có thể đi đến nước này, cậu ta thật sự không đơn giản, sau lưng của cậu ta cũng nhất định không đơn giản.
Gia tộc lớn nhất kia chẳng phải họ Mộ sao?
Mẹ Hạ suy tư, trách không được, trách không được có thể dễ dàng đem Quý gia chỉnh thành dạng này.
Ngày xưa sĩ nông công thương, hiện tại thương nhân địa vị cao nhất, nhưng vẫn không cách nào so sánh cùng tứ đại gia tộc, nhìn những gia tộc cao cấp nhất kia trong tay không có tài sản gì, nhưng trên thực tế nhà giàu số một trong nước, tên nhiều ít trên bảng Forbes, ở trước mặt những người này chẳng đáng là gì.
Nhìn kỹ một chút cổ phần phân phối trong tập đoàn, ngoại trừ một bộ phận tuôn ra, kỳ thật còn có một phần được giấu đi, bộ phận đó chính là bút tích của những gia tộc kia.. Tập đoàn trở thành nhà giàu nhất trong nước sẽ không có người giúp tay? Có khả năng không có chỗ dựa hay sao?
Nhưng mẹ Hạ không hề nói gì. Dù sao nhà bọn họ không nghĩ tới tiến thêm một bước, cũng không cần con gái vội vàng làm chuyện gì. Còn có thích hay không.. Tùy tâm là tốt rồi.
"Cậu ta cùng Quý Minh Nghiễn có thù?"
"Anh ấy nói có."
Mẹ Hạ lại hỏi chút, tâm lý nắm chắc, vỗ vỗ Hạ Nguyên, "Có muốn ăn bánh đậu đỏ hay không? Buổi trưa hôm nay mẹ xuống bếp?"
Không nhất định là người theo đuổi, nhưng rất hiển nhiên, đối phương đối Nguyên Nguyên không có ý đồ xấu gì.
Hạ Nguyên cao hứng, "Thật sự?"
Hạ nhị ca cũng tới góp vui, "Vậy thì tốt, ngày hôm nay có lộc ăn.. May kêu Nguyên Nguyên trở về."
Người một nhà vô cùng náo nhiệt cơm nước xong xuôi, mẹ Hạ đem một chồng bánh đậu đỏ chứa vào hộp, đưa cho Hạ Nguyên, "Trở về đem cái này đưa cho Mộ tiên sinh."
Cha Hạ khóe miệng co rút, "Đưa cho cậu ta làm cái gì?"
Mẹ Hạ trừng mắt liếc ông một cái, cũng không nhất định là người theo đuổi.
Chỉ nói việc làm của cậu ta với Quý gia, mặc kệ dự tính ban đầu không phải là vì Hạ Nguyên, đều coi như giúp Hạ gia một chuyện lớn.
Cậu ta làm đến mức này, cũng giống Hạ gia chướng mắt Quý gia, không có ý gì khác. Nguyên Nguyên cùng cậu ta cũng là láng giềng, bà con xa không bằng láng giềng gần, Nguyên Nguyên ở một mình, có việc nhiều thêm người hỗ trợ cũng tốt, đưa một hộp bánh ngọt cho hàng xóm không nên hay sao?
Cha Hạ hiểu ánh mắt của bà, mặt nghiêm túc oán thầm, -- coi như bây giờ không phải nhưng sớm muộn cũng sẽ phải, con gái của ông xinh đẹp như vậy, còn có người chướng mắt?
Còn đưa bánh ngọt, đây không phải là đưa dê vào miệng cọp?
Cha Hạ trái lo phải nghĩ, vẫn là cảm thấy chính mình nên bớt thời giờ đến nhìn một chuyến.
Hạ Nguyên rất nghe lời đi đưa bánh ngọt, thời điểm chuẩn bị ấn chuông cửa, trùng hợp thay, giọng Mộ Cảnh Hành từ phía sau truyền đến, "Tìm tôi sao?"
Hạ Nguyên quay đầu, Mộ Cảnh Hành từ trên xe bước xuống, nhìn cô mỉm cười, "Vừa lúc ngày hôm nay có việc muốn tìm cô."
Sau lưng một người thanh niên đột nhiên đạp xe đạp màu vàng chạy tới, xoa xoa một đầu mồ hôi, "Tứ ca anh làm cái gì vậy?"
Đi đến nửa đường còn đem hắn vứt xuống nữa chứ!
Hạ Nguyên muốn nói cái gì lập tức im miệng, nhìn người tới phía sau anh, ánh mắt sáng lên, "Mộ tiên sinh, đây là.."
Ngũ quan đoan chính, thân hình cao lớn, vạm vỡ.. Ngọa tào*! Mẹ nó rất đẹp trai!
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Nguyên: Có phải là bạn trai tôi! Có phải là bạn trai tôi!
Mộ tiên sinh:. Em lặp lại lần nữa?
Yên tâm, không có nam hai.
Tên cơ bắp: Cái văn này phát triển có chút chậm, cần tui làm thần trợ công một chút.
(*Nằm tào 卧槽 [wò·cáo] – Hán việt "Ngọa tào" ~Đồng âm với cụm từ "Ta thao" [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với "*" vân vân)