Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 45: Chương 45: Đi tắm rửa uyên ương?




Thời điểm chạy Mộ Cảnh Hành mới nhớ tới cô vợ của mình cũng không phải là cô gái bình thường, người thua có thể là anh. -- bởi vì anh trơ mắt nhìn, cô vợ trẻ ban đầu còn cùng mình song song càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, sau đó chỉ chừa lại một cái bóng lưng cho anh.

Phỏng chừng đuổi theo cũng đuổi không kịp.

"..."

Lúc về đến nhà quả nhiên Hạ Nguyên đã đứng chờ trước cửa, bước một bước xa vọt lại đây, nâng nâng cằm, hưng phấn nói, "Em thắng!"

Đôi mắt của cô sáng long lanh, chờ mong nhìn Mộ Cảnh Hành.

Mộ Cảnh Hành: "..."

Anh ho một tiếng, đem thân thể của mình đè ở trên người cô, nói sang chuyện khác, "Thật lợi hại, có điều anh hơi mệt một chút."

Về phần thưởng đặt cược, muốn gọi cũng phải đợi đến.. Ừ đúng thời điểm lại gọi đi.

Hạ Nguyên Nguyên vốn dĩ trọng điểm cũng không đặt ở trên phần thưởng đặt cược, nghe anh khen cô liền đã thỏa mãn một phen. Lúc này nghe anh nói mệt mỏi, cô luôn luôn là đau lòng người đàn ông của mình, không chút do dự liền xoay người, "Em cõng anh đi vào."

Người đàn ông của mình, mình đau lòng.

Mộ Cảnh Hành khóe miệng có chút cứng đờ, mỉm cười, "Không cần, còn không có mệt mỏi đến nước này, em đỡ lấy anh một chút là được rồi." Đều suýt nữa quên mất cô là người thẳng tính.

Anh từ phía sau lưng xích lại gần, cũng không có để cho cô cõng lên tới, chỉ là giống như một cái áo choàng ở sau lưng cô, cái cằm đặt ở đỉnh đầu của cô.

"Đi." Hạ Nguyên bị anh đè ép, cũng không có tỏ vẻ bị ép nặng gì, rất nhẹ nhàng trở tay kéo eo của anh, dẫn anh đi lên phía trước, "Một hồi đi tắm nước nóng đi, tắm nước nóng cho bớt mệt."

Mộ Cảnh Hành đem cái trán để ở trên đầu cô, ngửi ngửi mùi của cô, toàn bộ mỏi mệt của đại não đều vì sự tình này giải phóng ra ngoài, "Nguyên Nguyên, có mệt hay không?"

Cô giống như một chút mồ hôi cũng chưa ra.

"Không mệt đâu." Hạ Nguyên cho anh một nụ cười xán lạn.

Hai người chậm rãi lắc lư hướng phía trước đi đến, Mộ Cảnh Hành cũng không có ra bao nhiêu mồ hôi, nhưng cái trán cũng có chút ướt át nhỏ nhỏ, dù sao chạy nửa giờ, lại chạy cực nhanh, anh dùng tay sờ sờ Hạ Nguyên, cười ra tiếng, "Nguyên Nguyên, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau tắm đi."

"Trên người em cũng dính mồ hôi rồi."

Hạ Nguyên mắt sáng, "Tắm uyên ương?"

Cô ngay thẳng hỏi, "Anh còn được không? Có còn mệt hay không?"

Có đủ sức để bọn họ vui sướng tắm uyên ương không đây..

Mộ Cảnh Hành bị cô làm nghẹn họng một chút, đã thành thói quen với thái độ của cô, ngược lại cũng không ngại, chỉ là hơi hơi dừng một chút, "Em có thể thử một chút."

Hạ Nguyên tự động đem lời này phiên dịch ra rằng, chính là ý tứ không có vấn đề, vì thế hưng phấn, nghĩ đến cái gì, vỗ đầu một cái, hai tay chụp tới, đem anh trực tiếp cõng lên, vừa hướng trong nhà chạy vừa nghiêm túc nói, "Em chạy nhanh, vừa vặn để anh tiết kiệm sức lực."

Mộ Cảnh Hành còn không kịp phản ứng, liền bị cô cõng lên, hai đầu đôi chân dài gần như kéo trên mặt đất, cả người biểu lộ đều là: "..."

Cửa bị đẩy ra --

Hai lão nhân ngồi ở trên ghế sô pha đánh cờ nhìn lại đây, khuôn mặt nhiều nếp nhăn đều tràn đầy mờ mịt.

"..."

Trương lão gia tử ở sát vách.

Lần hành động này tất cả mọi người nhìn ở trong mắt, trong lúc nhất thời, ánh mắt nhìn về phía Mộ Cảnh Hành đều tràn đầy kinh dị, thậm chí ban đầu cùng thế hệ trước Mộ gia không qua lại thì hiện tại cũng bắt đầu chạy hướng Mộ gia. Trong miệng tất cả đều là Cảnh Hành nhà các người thật đúng là có tiền đồ nha, hoàn toàn không có như lúc trước xem Mộ gia như mặt trời sắp lặn, mà có dáng vẻ và thái độ dần dần tránh xa.

Đúng thế, gia đình người ta là hậu đại điêu tàn*, chỉ có một mình Mộ Cảnh Hành, nhìn thân thể cũng không ra làm sao, ốm đau bệnh tật, không nghĩ một mình Mộ Cảnh Hành có thể ngăn được một người ở gia tộc khác đang được nhiều người chống đỡ đâu, nói câu không dễ nghe, đổi lại là ngươi tới, ngươi có thể gọn gàng mà linh hoạt thu về Triệu gia như vậy sao?

(*: Thế hệ sau ít ỏi)

Trước kia tuy rằng Mộ gia bảo vệ, nhưng thân thể Mộ Cảnh Hành nhìn không phải quá tốt, hơn nữa Triệu gia rốt cuộc còn không có ra tay, hai nhà bọn họ không có tranh luận ra kết quả gì, tất cả mọi người ở tư thế quan sát, không dám tùy ý theo phe ai, cũng không có gấp gáp như vậy, nhưng bây giờ Triệu gia bị thu về, Mộ gia đó chính là vì sao duy nhất, tình huống này coi như hoàn toàn khác nhau rồi.

Nhóm lão gia tử đều đỏ mắt hâm mộ.

Trương lão gia tử là người chạy nhanh nhất, ông ta vốn là cùng Mộ gia tương đối hòa thuận, những người kia ban đầu quan hệ không tốt tới cửa còn phải chờ tìm lấy cái lý do, còn ông ta cũng không cần, ăn xong cơm chiều liền dạo tới dạo lui lại đây.

Ông ta cũng ghen tị, đồng thời thay đổi hành động, xoạch chép miệng, ra oai khoe cháu, "Cảnh Hành nhà ông đều lớn như vậy rồi.. Lão Mộ à, cháu gái ngoại của tôi vừa trở về từ đại học danh tiếng ở nước ngoài, muốn để hai đứa nhỏ gặp mặt hay không?"

Một người con rể nửa con ruột, bốn bỏ năm lên thì cũng tương đương với người nhà ông ta.

Mộ lão gia tử ngồi ở trên ghế sô pha, lắc đầu, nghiêm túc cơ trí, "Đã có."

Trương lão gia tử không cao hứng, trong lòng tự nhủ là nhà ai ra tay so với ông ta còn sớm như thế, ông ta chính là hàng xóm, hơn nữa sự tình vừa xảy ra đã hướng bên này đi rồi, "Nhà ai?"

Mộ lão gia tử đem quân cờ trên bàn cờ hướng phía trước đẩy một bước, "Trương lão đầu, cái tư tưởng này của ông cũng không đủ tiến bộ a. Những người như chúng ta còn nhìn cái gì gia thế của gia đình người ta nữa, chỉ cần Cảnh Hành thích lão đầu tử tôi đây liền vừa lòng, con bé cũng là đứa trẻ tốt."

Trương lão đầu liếc mắt, "Ai tư tưởng không tiến bộ chứ? Tôi cũng không nói ông phải coi gia thế, cháu gái ngoại của tôi không phải tốt như vậy sao.."

Lão gia tử gõ gõ quải trượng, "Cháu dâu của tôi cũng tốt."

Trương lão gia tử không phục, "Cháu gái ngoại của tôi thi đậu Đại Học Thanh Hoa, lại thông minh lại xinh đẹp, còn hiếu thuận, là đứa cháu cùng tôi giống nhất!"

Mộ lão gia tử một đôi mắt giống như mắt chim ưng, trên dưới đánh giá tên to con như ông ta, "Nếu mà ông nói không nói giống ông, tôi còn có thể.."

Trương gia bọn hắn một nhà đều giống như gấu như hổ, đặc biệt là ông ta, mạnh mẽ như cái tháp sắt, cháu gái ngoại kia còn muốn giống ông ta nhất, như vậy..

Trương lão gia tử trừng mắt, mặt đen như than, "Tôi không phải nói bề ngoài, tôi nói đầu óc! Cháu gái ngoại của tôi trắng trắng mềm mềm, mấy thằng nhóc theo đuổi có thể đem ngõ nhỏ nhà tôi đạp đổ."

Mộ lão gia tử sờ lấy quải trượng, "Cháu dâu của tôi.."

Lời ông còn chưa nói hết, hai người còn chưa tranh luận ra kết quả gì, chỉ nghe thấy tiếng cười của một nam một nữ ở bên ngoài, cùng lúc đó, hai người chồng lên nhau vọt vào.

Hai lão nhân nhìn sang..

"..."

Một giây sau, không hẹn mà cùng dụi dụi mắt, quân cờ trong tay xoạch rớt xuống trên bàn cờ.

Bọn họ đều nhìn thấy cái gì?

Mộ Cảnh Hành ngẩng đầu: "..."

Trong mấy người ở đây, chỉ có Hạ Nguyên tâm tư còn đặt ở bên trên chuyện tắm uyên ương nên không có cảm giác gì, gặp hai người bọn họ đang đánh cờ, còn hỏi một câu, "Ông nội, đang đánh cờ sao?"

Mộ lão gia tử quải trượng kém chút nện vào chân của mình, a hai tiếng, đem quải trượng từ dưới đất nhặt lên, "A, đúng vậy!"

Chờ sau khi hai người rời đi, phòng khách có chút yên tĩnh.

Thật lâu sau, Trương lão gia tử mới lấy lại tinh thần, nhặt lên từng quân từng quân cờ, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Mộ lão gia tử, "Xác thực, tôi không sánh bằng."

Cháu gái ngoại của ông ta, làm thế nào cũng không thể cõng một người đàn ông cao to mà còn chạy nhanh như vậy nha.. Giống như con chuột đi trộm đồ ăn vậy..

Mộ lão gia tử: "..."

Lần nữa bị người ngoài nhìn thấy tình cảnh như vậy, Mộ Cảnh Hành thế nhưng đã có chút chuẩn bị tâm lý, lại bị Hạ Nguyên Nguyên đem quần áo toàn bộ lột xong, nhìn bộ dáng thẳng thắn và đôi mắt tỏa ánh sáng của cô, loại mùi vị không nói nên lời trong lòng kia dễ như trở bàn tay liền tan ra.

"Đi tắm rửa uyên ương?" Anh hỏi.

Hạ Nguyên Nguyên gật đầu, trung khí mười phần, "Đi!"

"..."

Chờ thời điểm anh lần nữa đi xuống dưới lầu, Lão gia tử đang ngồi ở trên ghế sô pha uống rượu, là bởi vì ban ngày rốt cục thõa mãn mà giải quyết với kẻ thù ngày xưa, tự hào vì chính mình có đứa cháu này, cũng là bởi vì giờ phút này trong lòng phức tạp.

"Ông nội." Anh gọi một tiếng, để Vương thẩm giúp anh nấu trước chén cháo.

Mộ lão gia tử nhìn anh một cái, trên sợi tóc của anh còn có chút hơi nước, đuôi lông mày khóe mắt đều rất.. Lão gia tử sâu kín nói, "Xuống rồi sao."

"Dạ." Mộ Cảnh Hành sau khi nói xong với Vương thẩm mới quay về, cũng cầm lấy một cái ly, đổ một chút rượu. "Trương gia gia đi rồi ạ?"

".. Trương gia gia của cháu nhận một chút kích thích, đi về nhà nghỉ ngơi rồi." Lão gia tử nhìn anh một cái, có thể rất rõ ràng nhìn ra cái kích thích đang nói này chính là cái gì.

Mộ Cảnh Hành không thèm để ý cười, "Cái này thì có gì kích thích?"

Lão gia tử không để ý câu trả lời của anh, cùng anh đụng đụng ly rượu, tiếp tục nói, "Vừa rồi lúc ông uống rượu, đột nhiên liền nhớ lại đến nói lời của Nguyên Nguyên lúc vào cửa, lúc ấy ông cũng có cảm giác không đúng lắm, thế nhưng không để ý.."

Lão gia tử ánh mắt phức tạp. "Hiện tại cuối cùng biết rồi."

Mộ Cảnh Hành: "..."

Mộ Cảnh Hành lùi ra sau dựa vào, "Ông đừng suy nghĩ nhiều, có thể có cái gì không đúng?"

Mộ lão gia tử uống ly rượu, liếc anh một cái, trước kia ông vẫn cho rằng ăn thiệt thòi chính là cháu dâu thẳng tính kia, nhưng bây giờ ông có chút hoài nghi..

"Cháu trai aiiiiiz, bình thường cháu.. có bị cháu dâu ép quá không?"

Mộ Cảnh Hành ngón tay thon dài xoay chuyển ly rượu, tùy ý liếc ông một cái, "Ông suy nghĩ nhiều, giữa vợ chồng cùng nhau dắt tay chung tiến, nơi nào lại dùng ai ép ai?"

Nhưng Lão gia tử cũng không phải người bình thường, thân làm một lão hồ ly, cho dù Mộ Cảnh Hành trò giỏi hơn thầy đi nữa, cũng không phải tùy tiện liền có thể lừa gạt được, ông đưa ra trọng điểm, "Cháu trai, mời trực tiếp trả lời vấn đề của ông."

"Nhàm chán." Mộ Cảnh Hành nhẹ nhàng cười cười, đặt ly rượu xuống, bắt đầu xoa ngón tay của mình, "Ông có thời gian như vậy không bằng đi tiếp thu một chút chuyện của Triệu gia, kế tiếp còn có rất nhiều sự tình cần phải nhìn chằm chằm."

Mộ lão ánh mắt cơ trí, khí tràng cường đại, mười phần cảm khái, "Đó chính là không thể."

Mộ Cảnh Hành tay dừng một chút, mặt bên đáp lại, ".. Nguyên Nguyên hiện tại cũng mệt mỏi."

Hạ Nguyên đang từ phía sau đi tới: "..."

Mệt mỏi không phải là anh sao?

Chẳng qua người đàn ông của mình, mình đau lòng.

Hạ Nguyên Nguyên một mặt thâm tình nghĩ, theo trên sách chỉ đạo, coi như anh đến chết vẫn sĩ diện, thân là người yêu của anh, cô cũng phải cố gắng yêu thương anh hết sức nha.

Mộ Cảnh Hành mặt đều đen, nét mặt của cô bây giờ sáng loáng kiểu như là, "Được được được anh nói đều đúng /mặc dù em biết anh là nói bừa nhưng do em mắt mù /ai bảo em lựa chọn yêu anh chứ" thể hiện ra bên ngoài.

Lão gia tử ở giữa hai người quan sát một chút: "..."

Đúng thật, ép được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.