Ý tứ trong lời nói này để cho người ta rùng mình.
Ý tứ của hắn là, Hạ Nặc giết ông nội của vị hôn phu của cô ta?
Nhóm quần chúng ăn dưa hít vào một ngụm khí lạnh, như thế nào còn dính dáng đến án mạng?
Nếu như đây là sự thật.. Nhóm quần chúng ăn dưa đều cảm thấy thân thể từng trận phát lạnh.. Nhưng nhìn phản ứng Hạ Nặc liền biết, đoán chừng không thể giả.
- - Giết ông nội của vị hôn phu, còn bình tĩnh như vậy, có tâm tư đi làm việc, cái này..
Bất cứ lúc nào nhắc tới mạng người đều là một chuyện lớn, lúc này, từ đáy lòng nhóm người dân trong nước không hi vọng đây là sự thật, trong lòng đều kéo căng lấy một đường, chuẩn bị chờ chân tướng*.
(*: Bộ mặt thật, bản chất vốn được che giấu)
Những người khác có biết ít nhiều về môi ngữ*, cũng bị nhắc nhở, vội vàng thử phiên dịch câu nói kia, từ trên xuống dưới, người trả lời liên tiếp đều đưa cùng một đáp án. Lời nói kia, không sai.
(*: Khẩu ngữ là lời nói xuất phát từ miệng, vậy môi ngữ giống như là nhìn môi người ta cử động để đoán xem người ta nói cái gì á. Yue nghĩ vậy)
Lời nói không sai, video là có thật, vậy chân tướng cũng chỉ có một.
(Yue: Nghe câu này nhớ slogan của Conan: "Sự thật luôn chỉ có một mà thôi" ~~)
Quần chúng tuyến niềm tin trong lòng đóng băng rồi, bị phản dame vô cùng to lớn, giống giếng phun, phun trào ra ngoài.
Tính chất lần này cùng tính chất việc mới xảy ra kia liền hoàn toàn khác biệt, giết người như vậy còn không nói, bên cạnh vậy mà còn có quan lớn dám bao che án giết người này! Vừa rồi nhóm quần chúng ăn dưa nhiều lắm là đồng tình với Hạ Nặc, vì chỉ tình cờ gặp gỡ Hạ Nặc mà cảm thấy phẫn nộ, nhưng sự tình đã lên cao đến cái góc độ này đã hoàn toàn khác nhau..
- - Quốc gia của bọn họ chính là như vậy sao? Lạm dụng chức quyền như vậy, có phải là về sau nếu như bọn họ cũng bị giết, kẻ giết người chính là thân thích gì đó của quan lớn hoặc là những người khác, bọn họ chỉ cần không quyền không thế cũng chỉ có thể cầu cứu không thoát được cửa chết cũng sẽ chết vô ích hay sao?
Có phải là bọn họ chỉ có thể quỳ xuống đất cầu xin tha mạng hay không?
Điều này để cho người ta ngẫm lại đều không rét mà run.
Dân chúng không ngồi yên nổi nữa, điện thoại của cục cảnh sát điện thoại đều bị gọi cháy máy, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm hành động của quốc gia, -- đây chính là cái gọi là công nghĩa sao? Đây chính là cái gọi là người người bình đẳng sao? Các người vì cái gì còn không hành động? Có phải đây chính là quan lại bao che lẫn nhau hay không?
Nếu như lần này đáp án không làm cho dân chúng hài lòng, như vậy kế tiếp, tất nhiên sẽ dẫn đến một trận náo động lớn.
Ban ngành liên quan vô cùng lo lắng, cũng không lo được chờ các nơi thảo luận kết quả gì đó, lại chờ đợi thêm nữa, bọn họ còn không có thảo luận xong, ông ta là người phụ trách cái ban ngành này liền bị lột một lớp da trước rồi.
Người phụ trách cầm điện thoại, liền chạy ra bên ngoài chạy đến bên cạnh rống hai người cấp dưới được phân công thuộc hai bè phái* khác biệt, "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không đi bắt người đi?"
(*: Nhóm người liên kết với nhau vì quyền lợi riêng gây chia rẽ trong nội bộ một tổ chức)
Cấp dưới cùng bè phái với ông ta cũng gấp, "Nhưng mà cấp trên.."
Triệu Thanh Vân thế nhưng chính là người thừa kế tiếp theo của bè phái bọn họ.
Người phụ trách sắc mặt đều đen, "Cấp trên cái rắm! Để cậu bắt thì cậu cứ bắt!"
Hiện tại ai còn quan tâm cấp trên hay không trên gì, lại chờ một lát nữa mạng cũng đừng hòng giữ được, cùng người khác so sánh đương nhiên chính mình quan trọng nhất, không nghe phía trên, nhiều lắm ông ta chỉ rơi xuống mấy cái cấp bậc, cùng lắm không được xuất cảnh, nếu vẫn để dân thường thù hận, có tin là cuối cùng ông ta đến cái viên chức nhỏ đều làm không được hay không?
Cục trưởng vừa nhét khẩu súng vào bên trong lưng quần, vừa nhanh chân đi ra ngoài. Huống chi sau lần này, ông ta còn có cấp trên hay không còn không chắc chắn.
Ông ta lại không có làm chuyện gì thương thiên hại lý, dựa vào cái gì ở cùng một chỗ xong đời với đám bọn chúng?
Triệu Thanh Vân mặt âm trầm đang suy nghĩ phải giải quyết vấn đề như thế nào, hắn cũng biết vấn đề này nhạy cảm, lần này rất có thể hắn phải về nhà một chuyến.
Bên cạnh Hạ Nặc ở trên mặt cũng duy trì không được bình tĩnh, tay chặt chẽ bắt lấy cánh tay của hắn, có chút sụp đổ, một mực luôn hỏi hắn phải làm gì bây giờ.
Triệu Thanh Vân thấy phiền liền đẩy ả ra, "Làm gì bây giờ cái quái gì? Tôi có thể làm gì?"
Kế hoạch rõ ràng hắn đã làm xong, là muốn hai ngày nữa ra tay với Mộ Cảnh Hành, nhưng bây giờ bị người ta thắng trước một nước cờ rồi, vẫn là trực tiếp chiếu tướng, còn không nói trước được lần này hắn có thể chạy khỏi một kiếp hay không, chỉ nói trên cơ sở hiện nay, sau khi hắn thả ra những tài liệu kia, đều hoàn toàn không còn tác dụng gì nữa, dân chúng sẽ không tin tưởng, Mộ Cảnh Hành hơi dẫn đường một chút, là có thể để dân chúng cho rằng, là hắn tự hất nước bẩn cho Hạ gia, cho cả hắn.
Huống chi cậu ta hết lần này tới lần khác chọn lựa trước lúc hắn muốn động thủ, Triệu Thanh Vân trên mặt âm tình bất định, thực rõ ràng, có khả năng là Mộ Cảnh Hành đã biết rồi, lần này hắn cần phải ra tay, vậy tư liệu hắn thu thập được có mấy phần thật mấy phần giả nhất định phải suy nghĩ một chút, thậm chí còn có khả năng là cái bẫy muốn dẫn dụ hắn vào..
Triệu Thanh Vân mặc xong quần áo, cầm lấy chìa khóa, lúc này chuẩn bị về nhà cùng cha hắn thương lượng một chút.. Cũng không biết vì cái gì hai giờ này mà không ai liên hệ với hắn, lúc chuyện xảy ra cha hắn hẳn là nên gọi điện thoại cho hắn chứ..
Hạ Nặc cũng hiếm khi có chút luống cuống, "Anh đi nơi nào?"
Giữa lúc hai người đang lôi lôi kéo kéo, cửa phòng biệt thự đột nhiên phanh một tiếng bị đạp ra, một người cảnh sát ghìm súng đứng ở cửa ra vào, "Giơ tay lên, cảnh sát đây!"
Triệu Thanh Vân nhìn người đàn ông trung niên kia, trầm mặt, "Cục trưởng Chu!"
Sự tình có khả năng phát triển đến kết quả xấu nhất.
Cục trưởng Chu mặt lạnh quát, "Bắt lại!"
Kỳ thật lần này đứng trước uy hiếp cũng không chỉ có Triệu Thanh Vân, Triệu gia cũng chính là đang ở trong nước sôi lửa bỏng.
Cha của Triệu Thanh Vân đã bị hoàn toàn cách ly, ngăn cách tất cả con đường liên lạc với bên ngoài, thậm chí hiện tại còn không biết sóng gió ở trên mạng.
Triệu gia cành lá rậm rạp, khác biệt với Mộ gia chỉ còn lại rải rác mấy người, nhiều người sức mạnh lớn, nhưng đồng thời, nhiều người, chất lượng cũng liền cao thấp không đồng đều, ngay cả Triệu Thanh Vân, cũng kín đáo dùng không ít thủ đoạn độc ác, huống chi là những người khác.
Năm đó Mộ Cảnh Hành vì vặn ngã Triệu gia, đã, đem tất cả chứng cứ có được đều tìm tới một lần, lại một lần, dùng thời gian nửa năm cũng đủ để anh một lần nữa thu thập xong những cái chứng cứ kia.
Anh chờ đợi một ngày này thật lâu, nếu như chỉ đối một người ra tay, nhất định những người khác của Triệu gia có thể rảnh tay viện trợ, nhưng nếu như toàn bộ người đều ở vào tình thế nguy hiểm, vậy không có cái gì có thể cứu bọn hắn.
Sức mạnh của Internet có đôi khi rất rất lớn, ánh mắt mọi người đều chăm chú vào bên trên ban ngành liên quan, ban ngành liên quan không dám làm một chút kéo dài, sự tình vẻn vẹn lên men hai tiếng, ban ngành liên quan liền phát ra thông cáo*, nói người bị tình nghi Hạ Nặc cùng Triệu Thanh Vân đã bị bắt giữ quy án, chờ đợi điều tra, mời dân chúng an tâm chờ đợi, quốc gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ một con sâu mọt nào.
(*: Văn bản do các tổ chức, cơ quan nhà nước ban bố để cho mọi người biết tình hình, sự việc có tầm quan trọng nào)
Dân chúng lúc này mới hài lòng, cười to ra tiếng, nên như vậy.
"Tốt, lòng người siêu sảng khoái!"
"Rất được hoan nghênh ha ha ha."
"Làm tốt lắm, loại người này nhất định phải bắt!"
Ở lúc này, như để dân chúng nhận ra điều gì, lại có người tăng thêm một mồi lửa, "Ta chỉ quan tâm, Triệu gia quyền lớn thế lớn như vậy, Triệu Thanh Vân có thể cuối cùng xử vô tội phóng thích hay không?" Triệu Thanh Vân không phải được xưng là Triệu Thái tử gì gì sao?
Dân chúng tạm thời không có cân nhắc đến vấn đề này tâm tình đang khuây khỏa đều bị ảnh hưởng, đúng! Triệu Thanh Vân có thể bao che người khác giết người, như vậy Triệu gia sẽ là người tốt lành gì sao? Triệu gia quyền lớn thế lớn, nói không chừng cuối cùng Triệu Thanh Vân sẽ làm cái gì đó để được xử vô tội phóng thích, hoặc là hình phạt đặc biệt ít, ở tù hai ba năm lại ra..
Dân chúng nhao nhao cảnh giác, phẫn nộ nhắn lại, "Triệu Thanh Vân loại người cố tình làm trái quy định, trái pháp luật này, nhất định phải xử phạt nặng!"
"Nếu như ngay cả loại người này cuối cùng đều không thể nhận được trừng phạt đáng phải nhận, ngày đó công lý ở đâu?"
Ban ngành liên quan của quốc gia không thể không công bố tin tức lần nữa, nói Triệu gia đều đang bị điều tra, bị nghi ngờ dính líu tham ô công khoản*, lấy công làm tư dần dần tra ra mấy chục đầu tội danh, đã bị cách ly thẩm tra, mời dân chúng yên tâm.
(*: Công: Của chung cho mọi người - khoản: Mục trang văn bản có tính chất pháp luật. Ý là tham ô tiền mà để chi tiêu chung cho đất nước)
Cùng lúc cái thông cáo này phát ra tới, một phái khác ban đầu còn đang cố kéo dài mối quan hệ với Triệu gia cũng không dám chậm trễ nữa, người Triệu gia ở từng trường hợp, hoặc là ăn cơm hoặc là đi ngủ, hoặc là ở hội sở vui sướng chơi đùa, nhao nhao bị đạp cửa mà vào, "Giơ tay lên! Cảnh sát đây!"
"Đồng chí Triệu Đông Bình, xin ngài phối hợp thẩm tra!"
"Bộ trưởng Triệu, có chứng cứ cho thấy rõ rằng ngài tham ô công khoản, xin đi với chúng tôi một chuyến!"
"Triệu Vân Tú! Ông bị bắt!"
"..."
Triệu gia, đã chấm dứt rồi.