Nhìn chằm chằm vào ánh mắt như đang phẫn nộ của La Nhậm Thiên, Sơ Ảnh bỗng cảm thấy chột dạ mà không rõ nguyên do, cảm tưởng như bản thân đang trần trụi bị La Nhậm Thiên nhìn rõ mồn một.
Cảm giác này không tốt, và cũng không thể yêu thương nổi.
“Có chuyện gì sao?” Sơ Ảnh cũng nhận ra giọng nói mình có chút run rẩy, cô giằng tay mình ra khỏi bàn tay La Nhậm Thiên, lại vô tình phát hiện lực tay người này căn bản không muốn để cô đi.
“Trở về” La Nhậm Thiên thu hồi biểu tình thất thố ban nãy, khí tràng mạnh mẽ cũng bị hắn thu lại trong phút chốc.
Khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm của La Nhậm Thiên vẫn khiến người khác cảm thấy khó thở như ngày nào.
Sơ Ảnh bỗng dưng cảm thấy nực cười, người này vốn biết rõ nguyên chủ yêu hắn tới mức nào.
Bởi vì biết quá rõ, mới dám dùng.
Sơ Ảnh không hoàn toàn hiểu rõ được hết tình cảm, nhưng vẫn có thể nhận thấy tâm trạng của mình lúc này rất tồi tệ.
“Ngài nghĩ tôi vẫn sẽ muốn quay trở lại, ngài kêu một tiếng thì tôi phải vẫy đuôi vui vẻ vì ngài làm việc sao?” Sơ Ảnh cười lạnh, cô không phải nguyên chủ, sẽ không vì thái độ của La Nhậm Thiên mà rung động.
“Mặc dù tôi nợ ngài một mạng, nhưng tốt xấu gì tôi cũng đã theo ngài vào sinh ra tử, không có công lao cũng có khổ lao” Vừa nói Sơ Ảnh vừa kéo áo khoác của mình xuống, áo ba lỗ hoàn toàn không thể che chắn được các vết sẹo chằng chịt trên da thịt màu bánh mật vì phơi nắng của cô. Những vết thương đủ lớn đủ nhỏ, đủ sâu đủ nông rải đầy người.
Khuôn mặt Sơ Ảnh như một con thú bị chọc giận, ánh mắt hằn cả tia máu, bàn tay nắm lấy cổ La Nhậm Thiên, dù rằng lực đạo trong tay siết chặt nhưng không hề có sát khí, phút chốc lại buông ra như bừng tỉnh. La Nhậm Thiên lại chỉ chăm chú nhìn Sơ Ảnh, tựa như cả hai chưa từng gay gắt với nhau như vậy.
“Tôi biết rõ bản thân không có cách nào thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn này, chỉ hi vọng ngài tha cho tôi một con đường.” Sơ Ảnh khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt kéo áo khoác trở lại, cô không có muốn chơi trò ngược luyến tàn tâm rồi hạnh phúc gì đó.
Sơ Ảnh không phải nữ chính của cuộc đời hắn, nguyên chủ cũng không phải, căn bản đây chỉ là quá trình một vật hi sinh nho nhỏ mong muốn trở thành nữ phụ có chút vai trò trong cuộc đời của nam chính mà thôi.
“Cô thay đổi rồi” La Nhậm Thiên cười nhẹ, nụ cười tựa như nhìn đứa trẻ của mình trưởng thành, điều đó càng khiến Sơ Ảnh chán ghét hắn hơn.
Nhưng cơ thể lại hành động không theo ý muốn, điều này khiến Sơ Ảnh cảm thấy càng lúc càng không ổn.
“Ai cũng có lúc muốn thay đổi” Sơ Ảnh lạnh mặt giật tay khỏi tay La Nhậm Thiên, nếu có thể thay đổi thì mọi thứ sẽ tệ như vậy sao?
Sơ Ảnh vào phòng tắm đổ một thau nước ấm, lại lấy khăn bông mình mang theo ra giúp La Nhậm Thiên lau người. Toàn bộ quá trình La Nhậm Thiên vô cùng phối hợp.
Đợi đến khi Sơ Ảnh dọn dẹp xong mọi thứ thì La Nhậm Thiên mới tiếp tục mở miệng.
“Nói đi, biết được bao nhiêu?” Sơ Ảnh đang sắp xếp đồ có chút ngơ ngác không hiểu câu hỏi, phải một lúc lâu sau mới có thể hiểu được.
“Suy đoán thôi, bọn chúng lộ liễu đến vậy cơ mà” Sơ Ảnh chau mày châm chọc “Ngài cũng có sở thích nói chuyện phiếm rồi cơ à?”
“Mới phát hiện ra sở thích này” La Nhậm Thiên lại cũng không giận, còn rất ung dung bình tĩnh đáp trả. Sơ Ảnh nghẹn họng, cảm thấy vừa buồn bực lại vừa vui sướng.
“Ổn rồi thì tôi sẽ thả tin tức cho người đến đón ngài” Thở dài thườn thượt.
“Cô muốn cái giá gì để trở về?” La Nhậm Thiên chưa muốn ép Sơ Ảnh, người này cái gì cũng tốt, chỉ có quá mức cứng đầu và có chủ kiến, càng ép càng phản.
Hơn nữa cô thật sự là một trợ lý hoàn hảo, cũng theo hắn nhiều năm, trình độ ăn ý tốt.
Sơ Ảnh lại không muốn tiếp nhận ý tốt đó.
“Tôi muốn ngài thì có được không?” Sơ Ảnh không nhịn được châm chọc tiếp.
Thật có lỗi quá, càng lúc Sơ Ảnh càng khó ưa và dễ xúc động rồi, hậu quả của việc cái giá trị gì cũng thấp thật sự quá kinh khủng!
“Được” La Nhậm Thiên mặc dù trước đây không hài lòng vì hành vi tự ý quyết định của cô, nhưng nó cũng không lớn đến mức từ bỏ một cấp dưới tốt không phải sao?
Loại người như La Nhậm Thiên, chỉ cần có lợi là được, nếu như tình cảm chưa đủ sâu thì căn bản chẳng có khiến hắn để tâm được. Nguyên chủ cũng quá xui xẻo khi yêu một người như vậy, nhưng biết làm sao khi chính cô ấy tự nguyện chứ?
Quyết định ngăn cản tình một đêm của Diệp Ái Ninh và La Nhậm Thiên theo một cách nào đó cũng là một quyết định chính xác.
Sơ Ảnh không trả lời, cũng chỉ là xúc động mà cô nói vậy thôi, trở về à? Chỉ tính nhiệm vụ của cô không có mục đó, chứ đừng nói là cô ghét tiếp xúc với loại thích chơi đùa tâm tư người khác như La Nhậm Thiên.
Sơ Ảnh không muốn nói chuyện với La Nhậm Thiên nữa, mặc dù cô ngốc, nhưng cô không có thích tự ngược tới mức về cày cuốc thay hắn, rồi chắc được cái danh vợ bé nhỉ?
Vợ lớn khỏi cần nói cũng biết là ai rồi.
Trong lúc đó Mộc Phương chỉ huy một đám lính trong kho hàng xử lý sạch lũ chuột nhắt.
“Anh Phương, lão đại đã tới nơi an toàn, nhưng bị thương” Mộc Phương nghe một tên đàn em bẩm báo, giận dữ quất hắn ra xa.
“Người theo lão đại đâu?” Mộc Phương tựa như muốn gầm lên.
“Người của ta nhân lúc đánh lạc hướng bọn chúng đã mất tung tích lão đại. Nhưng t ại nơi không có dấu hiệu lão đại để lại” Tên đàn em bị quất ra xa cũng không dám phát tác tính tình, đến cả vết máu bên khóe môi cũng không lau, tiếp tục kính cẩn báo cáo.
Mộc Phương bỗng dưng nghĩ tới cái gì đó, bộ dáng hiểu rõ, cũng không chần chừ mà huy động lực lượng cài trong Nam Cung gia cùng Phùng gia bắt đầu hành động, thuận tiện lại hỏi tin tức của vị con riêng Đề gia.
“Anh Phương, vết đạn trên vai anh cần được xử lý” Cấp dưới của Mộc Phương đợi anh sắp xếp xong hết mới dẫn theo vị nữ bác sĩ bộ dáng quyến rũ, cười như mẫu đơn nở rộ tiến lại, ánh mắt lại lạnh lẽo, hiển nhiên là người không đơn giản.
“Mau ngồi xuống để em gắp viên đạn ra nào” đến cả giọng nói của nữ bác sĩ cũng rất yêu mị, ngọt lịm nhưng không ngấy, cô ta ngồi một bên ghế, lấy ra dụng cụ chuẩn bị gắp đạn trên vai Mộc Phương.
Mộc Phương lúc này mới nhớ ra cơn đau trên vai, ảo não ngồi phịch xuống ghế tùy ý để nữ bác sĩ găp viên đạn ra. Tình hình quả thật căng thẳng đến cực điểm, cũng may là lão đại dự liệu trước, đã sắp xếp từ trước, nếu không thì không biết bang Sát Long còn giữ được hơn phân nửa thực lực hay không.
Bỗng dưng Mộc Phương nhớ tới Sơ Ảnh, lại nhớ tới những đầu mối cô không biết là vô tình hay cố ý để lại, La Nhậm Thiên cũng dựa vào đó mà có thể hiểu rõ hết kế hoạch bên kia mà làm một màn kịch, dự rằng sau vụ này thì hai bên đen trắng cũng phải yên ổn một thời gian.
Chi khác của La gia cũng phải ngoan ngoãn hơn một tí, ít ra là như vậy.
Còn Diệp Ái Ninh vốn phải đi cứu La Nhậm Thiên một mạng thì giờ phút này đây đang bị Bạch Tô Dung dây dưa, cô đi trên đường cái bị người đàn ông trông có vẻ nho nhã, khuôn mặt anh tuấn lịch sự giữ lại.
“Xin lỗi nhưng tôi đang vội lắm” Diệp Ái Ninh nhìn đèn đỏ, đang muốn chạy tới bệnh viện thì lại bị người đàn ông này là Bạch Tô Dung giữ lại.
Không biết vị nào giấu tên tài trợ phẫu thuật cho mẹ Diệp Ái Ninh, cô đang muốn đi đến thông báo cho mẹ mình tin vui.
Bạch Tô Dung đang muốn mở miệng nói hắn sẽ chở cô đi thì cô bỗng nhiên giằng tay chạy vội qua vạch kẻ đường. Đồng tử hắn co rút nhìn chiếc xe tải bị lượn tay lái sắp xửa tông vào Diệp Ái Ninh.
Thân thể Bạch Tô Dung lao như tên bắn khỏi cung đẩy Diệp Ái Ninh ra, cả hai đều va chạm dẫn đến va đập mà ngất xỉu.
Người qua đường lúc này mới hoảng hốt gọi xe cứu thương. Bọn họ vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mọi thứ xảy ra nghe có vẻ dài nhưng lại nhanh đến kì quặc.
Máu chảy lan ra mặt đường, thêu lên bức tranh nhạt nhòa sắc thái quỷ mị.
------------------------------------------------
Có ai đó từng nói với bạn một câu như thế này chưa?
“Có một tình yêu không thể đến được, cũng không thể buông tay”