Nhân Vật Phụ Nghịch Tập

Chương 2: Chương 2: Thư kí hắc đạo [2]




Sơ Ảnh lật người, cô thật không biết do đầu óc mình bị sốt hỏng rồi hay sao mà cô chẳng thể nghĩ được phương án để hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ. Nguyên chủ vốn có hai tâm nguyện chính, thứ nhất là có thể sống vì bản thân mình, cái này thì không khó lắm, nhưng mà cái tâm nguyện thứ hai mới khiến người khác đau đầu. Làm thế nào để cho La Nhậm Thiên quỳ dưới chân mình hát bài ca hối hận? Nguyên chủ trả giá mười mấy năm thanh xuân người ta còn không thèm liếc nhìn đó!

Sơ Ảnh đau đầu, Sơ Ảnh xoắn quýt, Sơ Ảnh không vui!

Sau một hồi tự dằn vặt mình Sơ Ảnh mới chợt nhớ ra phải đi làm, vội vàng muốn ngồi dậy, lại quên mất bản thân còn đang sốt cao, tiếp tục lần nữa toàn thân không theo khống chế mà ngã xuống đệm mềm.

Sơ Ảnh thở dài, đầu tiên phải kiếm chút thuốc hạ sốt đã, nhưng cơ thể thật yếu đến không chấp nhận được. Sơ Ảnh khóc không ra nước mắt, đưa tay muốn tìm điện thoại, lại vô tình chợt nhớ ra không biết phải gọi cho ai.

Bỗng dưng có một bàn tay hơi lạnh mang theo vết chai rất dày dịu dàng cầm cánh tay mảnh khảnh của Sơ Ảnh đẩy vào trong chăn, giọng nói mang theo trách cứ nhưng rất nhỏ nhẹ như sợ làm kinh động đến cô.

“Ngoan ngoãn nằm nghỉ đi, anh đã xin nghỉ giúp em rồi”

“Anh Phương?” Sơ Ảnh tầm mắt mờ mịt, trong vô thức thốt ra cái tên quen thuộc. Người có chìa khóa nhà cô ngoài Mộc Phương thì còn ai nữa.

“Vẫn còn nhận ra anh à? Hôm qua cứ cậy mạnh dầm mưa cho nhiều vào, nếu không phải anh lo em bị bệnh mà ghé qua thì chắc chết trong nhà luôn?” Mộc Phương cau mày nhìn khuôn mặt tinh tế thanh tú tái nhợt vì bệnh, hơi thở dồn dập nóng đến kinh người, bàn tay hắn đặt lên trán Sơ Ảnh, mày càng chau chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi.

“Em biết sai rồi” Sơ Ảnh cầm bàn tay mát lạnh khiến cô dễ chịu, hai má dụi vào lòng bàn tay Mộc Phương, trong lòng mềm mại.

Lúc này Sơ Ảnh cũng chợt nhớ ra hoàn cảnh bây giờ là lúc nguyên chủ bệnh nặng ba ngày liền, bởi vì hôm qua dầm mưa tìm kiếm La Nhậm Thiên bị thương nặng, cuối cùng Mộc Phương sau khi nhận được tin từ La Nhậm Thiên rằng hắn đã ở nơi an toàn thì cưỡng ép cô về nhà, cuối cùng bị bệnh đến không biết trời đất gì.

Sơ Ảnh cười nhạt, lúc này chắc Diệp Ái Ninh đang hảo hảo chăm sóc La Nhậm Thiên đi? Sau vụ này thì cũng là lần đầu tiên La Nhậm Thiên có hứng thú với một nữ nhân.

“Bướng bỉnh, anh đi nấu cho em chút cháo” Mộc Phương thở dài, tém lại góc chăn cho Sơ Ảnh rồi đi nấu cháo cho cô.

Sơ Ảnh nhìn theo bóng lưng Mộc Phương rồi hốt hoảng nhắm lại, tình cảm trìu mến trong đáy mắt của Mộc Phương cô có thể nhìn ra, nhưng cảm xúc nguyên chủ để lại thì vô cùng mơ hồ với Mộc Phương, không rõ là áy náy hay yêu thương khiến Sơ Ảnh không dám nhìn anh quá nhiều.

Mộc Phương vốn cũng là cô nhi được La gia nhận nuôi bồi dưỡng thành thủ hạ cho La Nhậm Thiên. Người này lạnh lùng tàn nhẫn lại thị huyết, đầu óc linh mẫn, nhưng không hiểu vì sao lại yêu thích Dương Sơ Ảnh. Chỉ tiếc người này biết nguyên chủ thích La Nhậm Thiên, chậm chạp không chịu theo đuổi nguyên chủ, cuối cùng để lại tiếc nuối một đời cho cả hai.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Sơ Ảnh chìm vào giấc ngủ ngắn nhưng tương đối sâu. Một chiếc khăn lông mềm thấm nước ấm nhẹ nhàng chạm lên gò má Sơ Ảnh khiến cô bừng tỉnh, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng giờ phút này lại lộ ra lo lắng, môi Mộc Phương mím chặt, góc mặt tuấn tú, một đôi mắt màu nâu nhạt sâu không thấy đáy giờ phút này tràn ngập tình cảm nồng đượm.

“Dậy rồi sao? Ăn chút cháo đi rồi uống thuốc” Mộc Phương đem khăn lông bỏ vào chậu nước, đỡ lưng Sơ Ảnh giúp cô ngồi dậy, lại chèn một cái gối mềm sau lưng cô, ai lại nghĩ con chó điên trung thành của La gia cũng có một mặt săn sóc thế này? Xét theo nhiều góc độ, Mộc Phương và Sơ Ảnh quả thật rất hợp nhau, không phải sao?

Sơ Ảnh nhìn Mộc Phương từng thìa lại từng thìa cẩn thận thổi cho nguội bớt rồi đút cho cô, cô cũng từng ngụm từng ngụm ăn hết, trong miệng không có mùi vị gì hết nhưng vẫn khiến cho cô bỗng dưng cay sóng mũi. Tới khi tô cháo trắng gần chạm đáy thì Sơ Ảnh mới giữ lại cổ tay Mộc Phương, vẻ mặt có đôi chút ngập ngừng.

“Em có chuyện muốn hỏi” Sơ Ảnh thật sự đang muốn hỏi về La Nhậm Thiên, mà không phải về tình hình của hắn, mà là cách để khiến hắn quỳ xuống hát bài ca hối hận. Được rồi Sơ Ảnh thừa nhận mình ngốc, nhưng cô thật sự không nghĩ ra được không? Mộc Phương ở cạnh tên đấy còn lâu hơn cô. Hơn nữa cô tin người này sẽ giúp cô.

“Ăn hết rồi hỏi” Mộc Phương trong lòng không hiểu vì sao lại bất an, chỉ muốn trốn tránh câu hỏi của cô, hắn mơ hồ cảm thấy câu hỏi này có liên quan tới La Nhậm Thiên.

Sơ Ảnh rất ngoan ngoãn ăn hết tô cháo đầy, đợi Mộc Phương đặt tô không sang một bên rồi mới dè dặt mở miệng.

“Có cách nào để khiến một người nhớ mãi không quên không?” Sơ Ảnh trải qua hàng ngàn từ ngữ, chọn lọc để tránh gây hiểu lầm hết mức.

“Em vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc sao?” Hiển nhiên Mộc Phương lại hiểu lầm rồi, dù rằng nguyên chủ rất thích La Nhậm Thiên, nhưng Sơ Ảnh thì không, hơn nữa nguyên chủ chết tâm từ rất lâu rồi, nên cô không chút nghĩ ngợi lắc đầu. Mộc Phương từ lúc cô hỏi đã đen mặt bây giờ mới hòa hoãn được chút ít, nhưng vẫn không dễ chịu chút nào.

“Em chỉ không muốn mười mấy năm của mình vô nghĩa thôi, với lại em muốn rời xa chốn này” Bây giờ cô đã 27 tuổi, đi theo La Nhậm Thiên lúc 14 tuổi, quả thật có chút đáng tiếc.

“Em muốn đi đâu!?” Mộc Phương trầm giọng. Vẻ mặt lại lần nữa đen thui, hại Sơ Ảnh giật mình.

“Em muốn đi thực hiện mấy ước muốn nhỏ nhoi của mình, không muốn phí hoài thời gian nữa” Sơ Ảnh vội vàng cầm chặt tay Mộc Phương, trong lòng thấp thỏm bất an. Còn đâu bộ dáng Dương tỷ mặt lạnh khí phách trên hắc trường nữa.

“Anh sẽ giúp em thuận lợi rời đi, nhưng không thể giúp em khiến La gia nhớ mãi không quên, cùng với điều kiện phải nghe lời anh. Còn bây giờ trước tiên phải uống thuốc” Mộc Phương nhìn ánh mắt trong suốt của Sơ Ảnh, thái dương giật mấy cái, cuối cùng thỏa hiệp. Nhưng hắn chắc chắn sẽ không giúp cô làm gì có ảnh hưởng tới La Nhậm Thiên.

Sơ Ảnh nhìn mấy viên thuốc đỏ xanh trắng, ghét bỏ quay mặt, một chút cũng không quan tâm hành động ấu trĩ của mình. Dương tỷ nổi danh không sợ trời không sợ đất, nhưng có ai biết cô chỉ sợ đắng. Cái này là thói quen của nguyên chủ ảnh hưởng đến Sơ Ảnh,chứ cô mà biết mình lại sợ mấy viên thuốc thì chắc khóc không ra nước mắt mất.

Mộc Phương thở dài, bản tính vốn không biết ăn nói, lúc này ngoài việc kiên trì giơ thuốc viên trong tay cùng ly nước ra thì chẳng biết làm gì.

Sơ Ảnh sau một hồi cũng đầu hàng nhận thua, nhận lấy thuốc bỏ vào miệng rồi vội vàng uống một ngụm nước lớn, Mộc Phương trước khi cô kịp than thở đã đẩy một viên kẹo đường vào miệng cô.

Sơ Ảnh lườm Mộc Phương một cái, thấy vẻ mặt của hắn vẫn bình chân như vại thì bất lực nằm xuống giường. Lúc thấy hắn chuẩn bị rời khỏi phòng thì không hiểu vì sao lại hốt hoảng nắm lấy cánh tay hắn, sau đó lại vội vàng buông ra, chùm chăn giả vờ ngủ.

Có lẽ là do đang bệnh nên đăc biệt yếu đuối, cũng có thể là do trí lực quá thấp nên bị bản năng chi phối quá nhiều. Còn Mộc Phương có chút giật mình nhưng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô thiếu cảm giác an toàn, ra ngoài còn không quên nhẹ tay đóng cửa.

Sơ Ảnh sau một hồi tự suy nghĩ, vì sốt cao cũng chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.