Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 7: Chương 7: Bản nhạc của đàn guita




ứng đến mức không ngủ được sao?”

Khung trời ngập nắng ấm.

Rất có thể vì hắn vừa bước ra khỏi không gian kín và yêu cầu sự tập trung mức cao nhất, cho nên rằng có nghe mấy lời kiểu này, Giang Dĩ Lâm cũng không cảm thấy quá dao động trong lòng.

Hắn còn nhếch môi một cách khiên cưỡng, nụ cười ấy với một độ cong được ánh dương tô điểm khiến nó thêm phần thuần khiết.

“Cứng suốt cả đêm à…”

Giang Dĩ Lâm nhướn nhướn mày, “Nom ra, cậu bé Vincent của chúng ta, có vẻ hết dùng được nữa rồi nhỉ.”

Sự nghi ngờ năng lực của mình ở phương diện ấy ấy nghe ra trong lời Giang Dĩ Lâm nói, Vincent thậm chí sửng sốt, trên một gương mặt đẹp trai quá đáng kia, cảm xúc mang tên hoảng hốt thoáng qua trên biểu cảm.

Anh không biết là vì ý nghĩa của những lời mình vừa nghe được, hay là bởi vì nụ cười ban nãy mà mê muội đến ngẩn cả ra…

Vincent tuyệt đối không ngờ rằng, chàng thanh niên trông lãnh đạm và đầy kiêu hãnh này, thế mà có thể hùa theo lời mình, cả trào phúng mình lại nữa;

_Hệt như người bị trêu đùa và người đi trêu đùa… Vị trí hoán đổi một cách không lường trước được luôn!

Giang Dĩ Lâm nói xong câu này, thì sắc mặt cũng trầm hẳn đi, thẳng bước lướt qua người đàn ông tóc vàng, bước thật nhanh bỏ xa Vincent.

Còn lại Vincent vẫn đứng tựa bên tường, không động đậy chút nào, hệt như hồn đã du đãng ở đâu đó.

Qua một hồi rất lâu sau, anh sờ sờ một cái túi, sau đó mới khẽ cười ra tiếng.“Trước hết phải hết sức… Hạn chế tiếp xúc với Vincent.”

Bước đi trên con phố nơi tiệm ăn Freddy tọa lạc, Giang Dĩ Lâm nói nhỏ.

_Người này, quá sức nguy hiểm.

_Từ những hiểu biết của hắn về hướng tấn công của nhóm thú bông đến các biện pháp ngăn chặn rủi ro mà xem xét, về thân phận của Vincent, nó phủ một màn sương mù dày đặc.

Nếu nói theo một cách tiêu cực nhất…

Thân phận thật sự của Vincent,

Và cuộc nổi loạn đầy tính thần quái của tiệm ăn Freddy… Tuyệt đối không thể không có móc nối gì với nhau!

Thậm chí… Có lẽ hắn chính là hung thủ thật sự!

Thế, rốt cuộc bây giờ ngài có dự tính làm gì vậy, tính toán đến đâu rồi?

Hệ thống cảm nhận được Giang Dĩ Lâm trực tiếp bước ra khỏi tiệm ăn, nghe nó nói, có thể nghe ra sự hiếu kỳ bên trong đó.

“Làm gì cơ?”

Giang Dĩ Lâm nheo mắt lại.

Hắn ngẩng đầu lên.

Phía trên đầu hắn, nắng vàng thanh bình, mặt trời lả từng vợn nắng xuống, cái mùi ẩm mốc bám trên mái đầu mình, cái mùi đến chiếc khăn đội đồ chơi ấy khi nãy mình đội ám lên, cũng bị đánh tan dưới màn trời.

Giang Dĩ Lâm nhắm mắt lại.

Hắn như đang hưởng thụ cái ấm áp này, sự thoang thoảng dễ chịu và thoải mái của nó.

Hắn đáp…

“_Đi tìm hiểu, sự thật của thế giới này.”“Quả là hiếm có… Giờ này lại có người đến.”

Đó là một người phụ nữ tuổi già sức yếu, có chiếc kính lão được đặt trên sống mũi bà, trông sắc mặt bà không được khỏe mạnh lắm, cử động rất chậm, sự oải nhọc của tuổi xế chiều hiện lên rất rõ.

Bà có vẻ như muốn rót cà phê đã pha vào ly, tay run một cái, suýt thì cái ly trượt đi khỏi.

Mà đúng lúc này, những ngón tay thon dài trắng ngần nhẹ nhàng đỡ lại cổ tay của bà, đồng thời dựng cái ly về, một loạt hành động vô cùng lưu loát gọn gàng.

“Bà có sao không?”

Chàng thanh niên tóc đen nhìn người phụ nữ trước mặt, khi hắn nhìn, trong mắt ánh lên sự ân cần vừa đủ, không quá khiến người khác cảm thấy nó giả tạo, mà để lại đôi ấm áp nho nhỏ trong lòng người khác.

Trong giây phút ấy, người phụ nữ già gần như là kinh ngạc quá đỗi mà đưa tay ra, những ngón tay vươn ra run run đặt lên gò má Giang Dĩ Lâm.

“Miller… Miller bé nhỏ của ta ơi…”

Sự thật là,

Đây chỉ là một sự lỗi giác trong cái thoáng qua thôi…

Dẫu gì vẻ ngoài người phương Đông và người phương Tây, hai bên có sự khác biệt rõ rệt, phải cái là ánh mắt của chàng thanh niên này, không rõ vì sao, nó khiến cho những suy nghĩ của bà quay về với dòng chảy thời gian xưa…

_Đó là một hồi ức xưa… Một hồi ức mà bà đã chôn kín thật sâu và không muốn nhớ lại nữa.

“Miller bé nhỏ của ta, đứa nhỏ từ bé đã háu ăn… Nó nói nó muốn ăn pizza… Lúc ấy ta lại đang có việc bận… Cộng thêm ta luôn rất yên tâm về nó, cho nên ta đưa nó vài đồng, cho nó tự đi mua…”

“Tiệm ăn Freddy lại gần nhà, vốn dĩ ta cũng không lường trước sẽ xảy ra chuyện gì – giá mà biết từ trước, nó sẽ bị người ta bắt cóc như vầy… Ta tuyệt đối không, tuyệt đối sẽ không để con của ta… Rời khỏi ta dù nửa bước!”

Bàn tay già nua của bà run rẩy không thôi, nơi đầu mũi cao quá cỡ của bà, nỗi xúc động quá mãnh liệt khiến nó ửng đỏ lên, bà cắn chặt môi, cắn đến mức bầm tím hết cả lên.

Chàng thanh niên tóc đen im lặng lắng nghe, phảng phất như nhoáng cái hắn đã trở thành tri kỷ của bà vậy.

Trong tay Giang Dĩ Lâm, hắn đang cầm một góc báo giấy.

Lúc nãy hắn bắt gặp Vincent, nhân lúc đối phương đang sững ra, hắn lén mò vào túi quần Vincent, sẵn đó mà lấy ra được.

Tựa đề trên mặt báo, dòng chữ đỏ chót vô cùng bắt mắt hiện lên trước mắt.

_Chuông báo tang tại tiệm ăn Freddy.

_Ngày thứ nhất sau năm năm ấy… Chúng ta vẫn không có chút tin tức nào của bọn trẻ đáng thương ấy dù chỉ một chút… Đây thật sự là một nỗi bi ai vô cùng lớn lao.

Trên thực tế thì, Giang Dĩ Lâm tiếp cận người phụ nữ này, chính là bởi vì thân phận của bà có liên quan đến năm cái tên mất tích kia – Mẹ của Miller.

Hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt người phụ nữ.

Người ta thường nói,

Bọn trẻ,

Chúng là miếng thịt rớt xuống từ bụng mẹ.

Bạn sẽ chẳng bao giờ biết được, khi bạn vất vả hoài thai đứa trẻ trong gần suốt 10 tháng trời, nuôi nó lớn lên… Mà đến khi nó lớn lên tới giai đoạn ngây ngô đáng yêu nhất lại dừng chân tại đó, ở cái giai đoạn mà chúng nó sẽ tựa trên đầu gối của bạn, ngoan ngoãn dụi dụi cái đầu tròn tóc thưa thưa sát mặt mình…

Đứa nhỏ cứ như thế mà,

Một ngày bỗng dưng mất tích…

_Đến lúc đó trái tim bạn… Sẽ trào dâng nỗi tuyệt vọng đến nhường nào.

Ký ức ban đầu của Giang Dĩ Lâm, chúng trống trơn, hắn không có bóng hình của người mẹ trong tiềm thức hắn, dẫu vậy, hắn vẫn cảm nhận được nỗi xúc động mãnh liệt của bà.

_Đau đến tê tái… Đại khái như vậy nhỉ.

“Bà có muốn đi thăm phòng của Miller bé nhỏ không? Biết đâu… Cơ mà ấy, mong bà đừng làm rối loạn đồ đạc bên trong được chứ.”

“_Bởi vì tôi e rằng… Nếu như căn phòng bị rối loạn, đứa bé ấy, sẽ không tìm được đường về nhà nữa.”Tôi không hiểu ý ngài cho lắm.

Hệ thống hiện ra, không biết vì sao, kể từ sau đêm đầu tiên mà Giang Dĩ Lâm lại an toàn vượt qua, nó bắt đầu thường xuyên bắt chuyện với Giang Dĩ Lâm hơn.

Ngày hôm nay ngài lại phí cả một ngày, mà đi thăm hỏi từng vị phụ huynh của 4 đứa trẻ bị mất tích theo thứ tự… Ta cứ nghĩ, ngài sẽ cảm thấy hứng thú với cái vị Vincent kia hơn chứ.

Men theo con đường trở lại tiệm ăn Freddy, Giang Dĩ Lâm cẩn thận lấy ngón tay làm dấu trên 4 cái tên của những đứa trẻ.

Mà đến đứa trẻ thứ năm – Carl, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ gõ lên cái tên ấy.

_Đứa trẻ có tên là Carl này, dường như bố mẹ nó đã rời khỏi thị trấn nhỏ này rồi. Cho nên là, hắn không tìm được nơi ở của họ.

Nghe thấy tiếng hệ thống, Giang Dĩ Lâm nhún vai một cái.

“Ta có hứng thú với hắn thật… Chẳng qua, có chuyện khác hấp dẫn ta hơn.”

Vậy, sau khi điều tra đến nay… Ngài có phát hiện ra cái gì không?

Âm thanh cất lên của hệ thống nghe hơi lạnh, “Nói ra thì, tờ báo đăng tin vụ án trẻ em mất tích tại tiệm ăn Freddy, bài báo được viết vô cùng chi tiết và chính xác, ta cứ nghĩ hành động từ nãy đến giờ của ngài… Đơn giản là phí thì giờ thôi.”

“Có lẽ chăng.”

Giang Dĩ Lâm nhíu mày.

“Có điều… Ta phát hiện một chuyện rất đáng chú ý – trong bài báo không nhắc đến.”

Cái gì? Hệ thống hỏi.

Trong đầu Giang Dĩ Lâm, cảnh tượng khi nãy chứng kiến được tái hiện lại.

Hắn chậm rãi lên tiếng – “Trong phòng của Miller, ở đó có một bản nhạc dành cho guitar rất nhỏ.”

“Giai điệu ấy và bản nhạc Thỏ Nhỏ Bonnie đã chơi lúc nửa đêm kia…

_Cực kỳ, cực kỳ giống nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.