Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 1: Chương 1




Lời dẫn

Được tất cả các nhân vật trong game yêu thầm là cảm giác như thế nào?

Giang Dĩ Lâm sau khi bước vào mỗi thế giới game kinh dị người thật thì phát hiện, bất kể là bà chị y tá vô diện hay sát thủ đóng suit quấn băng vải, hoặc cả gấu bông có nụ cười trẻ thơ, mỗi khi nhìn thấy hắn đều sẽ nở một nụ cười zâm ngọt như mật… Chào đón hắn.

_Vô ích thôi… Vô ích thôi!

_Cho dù em có trốn đến nơi nào đi nữa… Chúng ta, sẽ luôn tìm được em…

***

#Bình tĩnh từng trải nam thần thụ x quỷ súc công

#Công là một người

#Tất cả nhân vật đều hướng về nam chính

#End 1×1

#Câu chuyện không kinh dị lắm đâu

#Sue buff tô

#Cả thế giới đều yêu nam chính

#Không có cp (khác)

***

Keyword:

$Giang Dĩ Lâm aka Main

$Vincent, Gấu bông và vân vân aka Supporting

$Ha ha ha aka Cái khác

~Phần mở

“Tách, tách-“

Người thanh niên đứng trước cánh cửa nghe thấy tiếng nước nhỏ tí tách.

Phía bên kia của cánh cửa… Sẽ là gì đây?

Hắn nhíu mày rất nhẹ, sau đó mở cánh cửa ra.

Cửa hiệu trước mặt ùa ra luồng không khí ngụa máu tanh… Thật khiến người ta buồn nôn!

Người thường gặp phải tình huống này sẽ theo bản năng mà sinh ra tâm lý sợ hãi, đầu chưa kịp suy nghĩ tiếp theo sẽ xảy đến những gì thì thân thể đã đi trước một bước mà hành động.

LUI RA SAU,

ĐÓNG CỬA LẠI THẬT MẠNH!

Nhưng mà, hắn thích ứng rất nhanh, gần như không có tâm lý tránh né, mà chỉ quét đôi mắt hẹp dài khắp ngóc ngách căn phòng, đồng thời tỉ mỉ dò xét một phen.

Cả cửa hiệu, nó đầy những bộ phận cơ thể con người nằm đó, tay sát thủ này hệt như là có lòng say mê với nghệ thuật sáng tác vậy, các bộ phận nằm bên trong cơ thể như máu thịt, xương cốt, thận… Không hề bỏ sót một thứ!

Tay sát thủ này, sau khi trang hoàng lại chúng cùng với cả căn phòng này, lấy một thủ pháp nổi bật mà tô điểm lên!

Cả căn phòng, sự tiêu điều rét buốt bao trùm lấy nó, một thứ chất lỏng màu đỏ được tô lên một cách kín đáo trên chiếc sô pha ở phía bên kia bằng loại công cụ nào đó.

Tựa như đang họa nên một bức đồ đằng diễm lệ, họa trên chiếc sô pha này.

Chiếc quạt trần vẫn xoay tròn đều, với tấm băng thấm máu quấn quanh.

Kéo theo mỗi chuyển động xoay của chiếc quạt,

Xoay đều xoay đều…

Chất lỏng màu máu không ngừng nhiễu xuống,

Bên trên tấm ván gỗ, những tia máu văng lên mang hình thù của những đóa hoa li ti nở rộ màu đỏ sậm.

Tầm mắt hắn hơi chuyển về, hắn nhìn thấy trên bức tường, ở đó có những dòng chữ được viết lên.

“Em vĩnh viễn không bao giờ đoán ra ta,

Vĩnh viễn không bao giờ tìm được ta,

Mà ta,

Có thể thay thế người thân mật nhất với em,

Trong mùi máu đỏ nhuộm lẫn sắc hương hoa hồng, ở nơi này,

Luôn luôn dõi theo em,

Người yêu dấu ơi…

Giang, Dĩ, Lâm!”– Giang Dĩ Lâm…?

Ngay tức khắc người thanh niên choàng tỉnh từ cơn ác mộng, mở mắt ra.

Hắn ngồi dậy, đến trước gương.

Qua mặt kính sáng loáng, ở đó hiện lên đường nét của một người thanh niên.

Người thanh niên trông vô cùng tuấn mỹ, chẳng qua biểu cảm lại hờ hững, đường nét gương mặt sắc sảo góc cạnh, đôi môi rất mỏng, nhếch lên một nụ cười sẽ phác nên nét cong sắc bén.

Hắn hướng về phía cái gương,

Nhẹ nhàng mỉm cười.

“Thì ra… Tên ta là Giang Dĩ Lâm sao?”Giang Dĩ Lâm cài chặt nút cổ tay, sau đó nhẹ nhàng hạ tay xuống.

Sau khi hắn tỉnh lại ở căn phòng này, hắn phát hiện mình đã mất đi tất cả ký ức thuộc về mình.

Kiến thức sống hàng ngày trụ cột nhất, hắn vẫn còn nhớ.

Thế nhưng, hắn không nhớ mình là ai, làm nghề gì, có người thân nào không… Đầu óc hắn trống rỗng, giống như có người xóa đi ký ức hắn vậy.

“Cái tên “Giang Dĩ Lâm” này, ta không hề có cảm giác lạ lẫm, nói cách khác, ta hoặc giả người đã từng có quen biết với ta, một trong hai, có tên là Giang Dĩ Lâm.”

“Kết hợp với ác mộng nhắm vào mình khi nãy, rất có khả năng, tên ta là, Giang Dĩ Lâm.”

Giang Dĩ Lâm xòe bàn tay mình ra, mười ngón tay thon dài, nhưng lại quá mức tái nhợt, giống như đã từng không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trong thời gian dài.

“Ngón tay không có vết chai, chứng tỏ, trong một quãng thời gian rất dài, ta không hề đụng vào bất cứ công việc gì…”

Người tạp vụ làm công việc lao động chân tay, thường thì trong lòng bàn tay sẽ có rất nhiều nốt chai, mà dù cho có là nhân viên văn phòng đi nữa, những lúc cầm bút, đánh chứ cũng sẽ để lại dấu vết trên vị trí các đốt ngón tay.

“Ở lì trong nhà cả ngày trời ư? Chuyện đó nghe không hợp tính cách của ta lắm…”

Cho dù có thiếu hụt trí nhớ đi nữa thì tính cách cũng sẽ không có sự thay đổi quá lớn.

Giang Dĩ Lâm có thể cảm giác được, dao động trong cảm xúc của mình rất nhỏ, chứng tỏ tính cách mình khá là lạnh nhạt bẩm sinh.

Còn thêm cả chứng ám ảnh cưỡng chế quá mức kia nữa, hành động bắt buộc phải cài từng chiếc khuy áo lên tận cái trên cùng, chứng tỏ hắn không phải một người lười nhác, mà trái lại, Giang Dĩ Lâm hẳn là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, còn có hơi cố chấp nữa.

“Tính cách ta như thế này… Mà lại làm ổ trong nhà ư?”

Giang Dĩ Lâm suy tư một hồi, sau đó lắc đầu một cái, nở nụ cười.

“Ừm, nói cách khác, ta không phải tự nguyện mà là bị ai đó dùng cách nào đó… Nhốt ở đây.”

Hắn lia mắt khắp căn phòng này, nó quá sạch sẽ gọn gàng, nó mang lại cảm giác bài xích rất nặng, một chiếc giường, một cái tủ quần áo treo vài bộ tây trang áo sơ mi, một chiếc bàn làm việc không có một cuốn sách nào, ở phía bên trái có một phòng vệ sinh, ngoài ra không còn gì khác cả.

Căn phòng này, không có cửa sổ.

Giang Dĩ Lâm đi tới cửa, đè huyệt thái dương suy nghĩ.

“Vậy vấn đề ở đây là, tại sao ta lại mất trí nhớ?”

“Tại sao ta lại bị nhốt trong căn phòng này?”

Giang Dĩ Lâm lắc đầu một cái, phát hiện mình không thể nhớ được một tí gì.

Hắn ngồi thụp xuống, thấy phía dưới có một lối đi vô cùng hẹp, giống như là có thể cho thứ gì đó vào rồi đưa lên…

Giang Dĩ Lâm kiểm tra lấy tay đặt lên thử, ước lượng kích cỡ một chút.

“Cho dù là người lùn thì cũng không tài nào lọt vừa, quá hẹp… Đây là thang máy đưa thức ăn à.”

Hắn thẳng người dậy, nhìn qua chốt cửa.

Trực giác nói cho hắn, cánh cửa này, hắn mở không ra.

Giống như là đã từng phí hết tâm tư, thiết kế vô số phương án vậy…

Nhưng mà, Giang Dĩ Lâm nhíu mày, chậm rãi vươn tay về phía chốt cửa.

Đúng lúc này, trong đầu Giang Dĩ Lâm bất ngờ có âm thanh bật lên.

“Đang kiểm tra, đang kiểm tra-”

“Đang kiểm tra dữ liệu, dữ liệu phù hợp-”

“Thử nghiệm kết nối, kết nối thành công-”

Một giọng nói trầm thấp vang lên trong đầu hắn.

“Giang Dĩ Lâm, ngài Giang… Xin chào.”

“Tốt nhất là ngài đừng đặt tay lên đó – một khi ngài làm thế, ngài sẽ chết đi, sang ngày hôm sau trí nhớ sẽ tiếp tục refresh từ đầu, mọi thứ sẽ bắt đầu lại.”

“Cho nên, ngài vĩnh viễn sẽ từ nơi này mà bước ra phía bên ngoài.”

Tay Giang Dĩ Lâm dừng lại trong không trung, “Mi là ai?”

Giọng nói ấy ngừng lại một chút, hiển nhiên là rất hài lòng với sự tỉnh táo của Giang Dĩ Lâm, nó giống như là đang ngậm cười mà chậm rãi nói.

“Ngài có thể đơn giản gọi ta là – Hệ thống.”

“Ta có một số mini game nhạt nhẽo cần thử nghiệm muốn mời ngài chơi thử.”

“Trí nhớ của ngài, chúng sẽ từ từ khôi phục qua các màn khác nhau trong trò chơi, hơn nữa, ngài cũng sẽ có được cơ hội nhận một số trợ giúp qua màn.”

“Hy vọng ngài có thể hợp tác với ta.”

– Hệ thống ư…?

– Không rõ lai lịch, mục đích lại mơ hồ… Thú vị đây.

“Cái gọi là mini game nhạt nhẽo là gì?”

Giang Dĩ Lâm chậm rãi hỏi.

“Ngài có từng chơi game kinh dị trên mạng rồi chứ? Cái gọi là mini game, đại khái… Chính là game kinh dị phiên bản người thật đi ha. Ngài yên tâm, miễn là mỗi màn chơi ngài vẫn sống sót thì có thể xem như thành công rồi.”

“Độ khó sao, không cao lắm đâu.”

Hệ thống giải thích.

Chẳng qua…

Tình huống quan trọng nhất, nó lại không nói.

Đó chính là… Giả sử như bị chết trong game, thì ở ngoài đời, sẽ chết thật.“Vậy, chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Qua vài giây sau, chàng trai với tướng mạo tuấn mỹ chậm rãi lên tiếng.

Hắn nói ra câu trả lời rất khiến hệ thống hài lòng.

Hệ thống hơi cong môi, nói – “Ngài Giang thân mến, hợp tác vui vẻ.“

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.