Sau khi cậu trai rời khỏi, lại có thêm vài người khác đến thăm hắn.
Giang Dĩ Lâm có thể biết được thân phận bọn họ qua giọng nói, có một vị quản gia độ tráng niên, cách ông nói chuyện nghe vào cực kỳ rập khuôn, sự đối đãi ân cần với Giang Dĩ Lâm thay vì nói là xuất phát từ nội tâm, thì phải nói là một nghi thức xã giao có phần cung kính hơn thôi.
Còn có cả vài cô gái trẻ tuổi không lớn lắm, chắc là hầu gái trong nhà, lúc đến thăm Giang Dĩ Lâm đều thút thít sụt sùi, cứ như quan tâm lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Giang Dĩ Lâm lắm vậy.
….
“Hệ thống này, trong phó bản lần này ta… Phải cứ nằm liệt ở đây như thế này ư? Lại không có bất kỳ trợ giúp nào nữa chứ.”
Giang Dĩ Lâm hỏi trong đầu.
「 cũng không hẳn, khi đến thời cơ thích hợp rồi, ngài Giang chức năng cơ thể của ngài sẽ từ từ phục hồi… Còn thời cơ đó là như thế nào, nguyên nhân gì ngài đều phải tự mình tìm hiểu. 」
_ thời cơ thích hợp… Chậm rãi phục hồi ư?
Giang Dĩ Lâm nghe lời hệ thống nói, bắt đầu tách ra phân tích.
_ nói cách khác, cái thứ độc tố mãn tính mơ mơ hồ hồ này, qua thời gian, nó sẽ tự động yếu dần đi.
“Nhưng mà ta cũng đâu cảm thấy cơ thể mình có chuyển biến gì tốt hơn cả.”
Giang Dĩ Lâm thử mở mắt ra và cử động ngón tay, thì lại thấy như có thứ gì đó đè trên người mình, không cho mình cựa quậy vậy.
「… Nguyên nhân cụ thể thì ngài phải tự mình tìm hiểu, rất xin lỗi, chuyện này tạm thời ta không thể nhắc nhở ngài được. 」
Giang Dĩ Lâm không nói chuyện với hệ thống trong đầu nữa.
Hiện tại rất nhiều thông tin ở cái phó bản này vẫn chưa được tìm ra… Rắc rối là hắn cũng có chút bó tay toàn tập.
Thời gian cứ thế trôi đi chầm chậm, cho đến tối, Slender Man kia cũng sẽ không xuất hiện nữa.
_ không… Có lẽ là sẽ xuất hiện.
Dù sao Giang Dĩ Lâm cũng không có cách nào nhận biết được vị trí của nó, hắn chỉ có thể xác định được tí ti, mấy cái xúc tu kia rốt cuộc không đến quấy phá hắn nữa.
Theo thời gian trôi qua, hắn cũng dần hiểu ý của hệ thống, cơ thể sẽ trở nên tốt hơn là như nào.
Ý thức của Giang Dĩ Lâm cực tỉnh táo, hắn có thể cảm nhận được, khả năng điều khiển cơ thể mình dần trở về, mí mắt của hắn có thể rung rung với biên độ nhỏ, ngón đeo nhẫn và ngón út của hắn, đã có thể hơi co lại được rồi.
“Có vẻ như cái người đã hạ độc ta… Gã còn để lại một vài thứ, gã chỉ hi vọng ta nằm liệt trên giường thời gian ngắn thôi, để đạt được mục đích nhất định, mà không hy vọng hại chết ta theo cách này – gã có lòng không đành với ta.”
Giang Dĩ Lâm nghĩ.
Mà động tĩnh bên ngoài, đã kéo suy nghĩ của hắn về, cứ như muốn hắn không thể hoàn toàn lâm vào suy tư vậy.
Đôi tay mạnh mẽ kia rờ rẫm mí mắt chàng trai tóc đen, trong giọng nói mang theo chút oải mệt.
“Không biết vì sao, ta luôn có một loại ảo giác… Rằng con lập tức sẽ tỉnh lại.”
Tốc độ y nói chuyện rất chậm, cũng rất lạnh lẽo, khiến Giang Dĩ Lâm nghĩ tới cơn sóng biển ùn ùn lao đến, đánh ập mặt băng như muốn nát.
“Bác sĩ nói muốn làm kiểm tra cấp độ sâu ở đầu con – ông ta muốn rạch một vết dao lên xương sọ con.”
Người đàn ông trong lúc nói chuyện, tay lại vươn ra vuốt ngược sợi tóc Giang Dĩ Lâm ra sau, y dùng một ánh mắt nhu hòa, lần này đến lần kia khắc họa đường nét gương mặt của đứa con đỡ đầu mà mình yêu thương nhất, đôi môi còn không ngừng rải hôn lên chân tóc.
“Chính là ở những vị trí này… Con có biết, lúc mà ta nghe được tay bác sĩ kia nói gì, ta đã nghĩ cái gì không?”
“Ông ta sao dám có suy nghĩ như thế… Hả?”
Đôi môi y không ngừng âu yếm thái dương Giang Dĩ Lâm.
“… Ta suýt thì quên, dường như con cũng không buồn quan tâm ta suy nghĩ gì trong lòng đâu nhỉ.”
“Vậy ta nói một cách đơn giản nhất cho con nghe vậy – ta bảo vệ sĩ của mình, cái tay bác sĩ đang nói chuyện đằng kia ấy, đi lấy thứ đồ chơi kim loại nho nhỏ kia mở sọ ông ta ra.”
“Ta muốn xem thử trong đầu ông ta chứa cái gì, mà ông ta dám nói ra cái điều ngu xuẩn mà còn không thực tế như thế.”
Làn môi người đàn ông không ngừng mơn trớn Giang Dĩ Lâm, qua một hồi lâu, y mới chậm rãi lên tiếng, “Không sao, con chưa tỉnh lại, ta cứ nói tiếp vậy, dù sao thứ ta có chính là thời gian, cả kiên nhẫn cũng thế.”
Mà trong một khoảnh khắc nào đó, ngón tay người đàn ông đột nhiên hơi khựng lại, ở cái vết đỏ nhỏ trên vùng da sau tai Giang Dĩ Lâm, mà chà xát hồi lâu.
Tuy rằng người đàn ông thường xuyên làm ra một vài hành động mờ ám, nhưng y chưa bao giờ để lại bất kỳ dấu vết nào cả – cơ thể của đứa con đỡ đầu của y, thậm chí y còn trân trọng và nâng niu hơn tất cả mọi người.
Vết đỏ ửng kia giống như cánh bướm chao đảo vậy, chàng trai đã hôn mê trên giường bệnh quá lâu, làn da lâu ngày không thấy ánh mặt trời mà trở thành một màu trắng sữa, càng khiến vết đỏ ửng nổi bật lên trông vô cùng gai mắt.
Trên làn da trắng đến lóa cả mắt ấy mang đến một vẻ đẹp đầy cám dỗ người khác phạm tội.
Giọng nói của người đàn ông càng trở nên lạnh như băng.
“Joy… Thằng bé kia, nó đã tới đây à?”
“Có vẻ như, có quá nhiều người đầu óc ngắn hạn nhỉ.”
Bàn tay của người đàn ông, cũng vô thức dùng sức hơn.
Mà giây kế tiếp…
Y phát hiện,
Hàng mi của đứa con đỡ đầu mà y yêu thương nhất,
Như run run rất khẽ.