“Tôi rất không nghĩ rằng, em sẽ tới thăm tôi đó... Giang cưng của tôi.”
Tại phòng thăm hỏi của nhà tù khét tiếng nhất nước Mỹ, Joker mặc bộ đồ phạm nhân màu quả quýt ngồi đó.
Tóc anh bị cạo không ít, chỉ để lại chút tóc con thành cái đầu đinh, kìm bớt cái khí chất quý ông gầy yếu lúc trước của anh đi, trông có vẻ ngây thơ quái dị khó thể tả hơn.
Joker để nhẹ điện thoại trên vai mình, đưa cái tay còn lại ra, đặt trên cửa kính, với một ánh mắt gần như là mê đắm mà nhìn chàng trai tóc đen đối diện.
Giang Dĩ Lâm khẽ giật khóe miệng, hỏi hơi có lệ, “Trong tù thế nào?”
“Tốt lắm luôn, đây quả là một nơi đầy những điều bất ngờ!”
Như không nghĩ rằng Giang Dĩ Lâm sẽ hỏi khá là ôn hòa như vậy, Joker trái lại đầy hớn hở nói tiếp.
“Trước giờ tôi biết về nơi này đa phần là qua vài sách vở khô khan mà thôi, đến khi tôi chân chính đến đây rồi mới nhận ra... Đây thật sự là thiên đường của tôi á!”
Nghe Joker nói thế, Giang Dĩ Lâm nhìn anh chàng trong kia với một ánh mắt khó tả.
Joker hơi chau mày, không nhanh không chậm giải thích, “Em biết không? Chỗ này á, luật lệ lẫn mức khoan hồng đều thoáng đến sợ luôn – đến độ người thường không thể hiểu được!"
“Mặc dù trong tù cũng có quản giáo chuyên biệt, nhưng trên thực tế thì, ở đây, quản giáo khá là lỏng lẻo – có rất nhiều góc khuất, đó là những nơi bọn họ không thể tiếp cận được."
“Nên là, nơi như nhà tù, trái lại biến thành một thiên đường bí ẩn và tội phạm đấy!”
“Trong một nơi đầy rẫy máu tanh, bạo lực, tình dục, trút lòng như thế này, em phải biết là...”
Anh nhẹ nhàng búng tay một cái, liếm môi nói, “Thường những người ở một nơi như thế này thì đầu óc chẳng ra làm sao, cho nên, việc bắt nạt đám tội phạm não cơ bắp, làm nhục đám tội phạm mỹ học, cũng coi như là một trải nghiệm không tệ.”
Giang Dĩ Lâm nghe giọng điệu nhẹ tênh của Joker, cái tay cầm điện thoại khẽ siết.
Giọng hắn cũng thấp đi mấy phần, lạnh lùng nói, “Anh biết mục đích tôi tìm anh là gì không?”
Chàng trai trẻ ở trong kia trái lại còn cười, nghiêng người dựa trên tường, lười nhác không thể tả, “Chứ không phải vì nhớ chết gương mặt mê người này của tôi đi được nên mới tới đây sao, Giang cưng của tôi?”
Giang Dĩ Lâm: “…”
“Tôi giỡn thôi, bỏ qua đi mà, ngài Giang à.”
Joker chớp mắt một cái, nói, “Tất nhiên là tôi biết em đến đây làm gì... Cái thằng khó ưa kia, chưa tỉnh lại, đúng chứ?”
Bọn họ đều là người rất thông minh, cho nên hiểu ngay ý chỉ trong lời nói của đối phương là chuyện gì.
“Cho nên... Là anh làm?"
Giọng điệu của Giang Dĩ Lâm nghe vào lạnh đến vô cực.
“Em trai yêu quý của em đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, tôi không thể không nói, tôi rất xin lỗi, chuyện này có chút liên quan đến tôi.”
Joker nhẹ nhàng nhún vai, nhưng vẻ mặt lại có phần nghiêm túc.
Anh biết, nếu mà nói tất cả đều do mình mà khiến em trai Giang Dĩ Lâm không thể tỉnh lại, có khả năng cả đời này anh không thể đến gần người này nữa, cho nên, anh cũng không muốn làm chàng trai tóc đen sinh ra hiểu lầm với mình.
Joker cố ý dừng lại chút, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà, cái nguyên nhân chính lại không nằm ở tôi.”
“Ồ?”
“Em có biết không? Lý do mà em trai em không thể tỉnh lại, nguyên nhân chính... nằm ở em đấy!”
Joker chỉ thái dương mình, “Nói chung là giữa các thế giới ý thức đối chọi nhau, thằng lỏi kia, trong thế giới ý thức của nó, người xuất hiện là em.”
“Trong cuộc sống thực, từ trước đến nay em chưa từng động lòng gì với thằng kia nhỉ... Tôi không biết em có biết tình cảm của nó không, nhưng mà, có lẽ vì là thế giới ảo, thứ trong đó lại quá sức tốt đẹp, cho nên nó tình nguyện đắm chìm trong đó, không muốn tỉnh lại.”
“Điểm này, trách tôi được sao?”
Giang Dĩ Lâm khẽ híp mắt, suy tư nói, “Theo như lời anh nói, chỉ cần tạo chút kích thích cho nó ở hiện thực, ví dụ như hình ảnh và âm thanh, thì có thể giúp nó tỉnh lại, đúng chứ?”
Joker nghe Giang Dĩ Lâm nói thế, sau đó mỉm cười, gõ gõ lên.
Anh gõ mặt kính bằng cái tay còn lại, rồi nói, “Thật ra, suy nghĩ của em hơi bị ngây thơ.”
“…hư ảo và hiện thực... Có đôi lúc, không phải tất cả mọi người sẽ chọn hiện thực.”
Lúc này, Giang Dĩ Lâm trầm mặc.
Qua hồi lâu, chàng trai tóc đen lạnh lùng nói, “Tôi đã biết được thông tin tôi cần, vậy không làm phiền anh nữa.”
“Này, chờ đã!”
Joker ho nhẹ một cái, không biết vì sao mà lại nghe vào chút dỗi hờn, “Không lẽ em không tò mò chút nào à?”
“Tò mò cái gì?”
“Bộ em không thắc mắc, vì sao tôi lại chọn tự thú à?”
Giang Dĩ Lâm vốn đã xoay người, nhưng nghe được câu này thì hắn quay đầu lại, nhìn Joker.
Thật ra hắn đúng là cũng có chút hiếu kỳ.
Hắn biết tính tình của cái tên Joker này rất kỳ cục, quyết định ra tự thú này dám cũng là một suy nghĩ bị lệch của tên khùng này lắm.
Trong phòng kính, Joker thấy Giang Dĩ Lâm xoay người lại, nhất thời trên tâm lý có chút vui vẻ, mắt cũng cong cong lên.
“Bởi vì tôi muốn cho tôi một cơ hội... Cho chúng ta một cơ hội làm quen lẫn nhau lần nữa.”
Người trẻ tuổi bên kia cửa kính chậm rãi thu cái tay đặt trên cửa về.
Tay anh ta nắm lại, vẻ mặt trông như có chút căng thẳng.
Nhưng mà, Giang Dĩ Lâm thậm chí không thể phân biệt được, anh ta bày ra vẻ mặt này... Liệu có phải anh ta đang diễn không? Biểu hiện giống như lần đầu hai người họ gặp nhau vậy.
_ trên người kẻ này, bạn muốn phân biệt được chút chân thật, thật sự là quá khó.
Joker hít một hơi thật sâu, xoa mũi.
“Trò chơi giữa tôi với em, dù cuối cùng không tạo thành kết quả không tốt, nhưng tôi biết, đối với em, em nhất định sẽ không cứ như vậy mà cho qua chuyện này đâu – em sẽ không tha thứ cho tôi.”
Joker trong bộ quần áo tù nhân, anh nói tiếp với vẻ rất nghiêm túc.
“Với một người bình thường, trên thế giới này, là người thì sẽ mắc sai lầm, mà đáng quý là người đó chịu nhận sai, đồng thời gánh vác kết quả do cái sai lầm này ra... Nên tôi đang thể hiện sự hối lỗi của mình.”
“Như anh nói, đó là với người bình thường, mà anh, thì cũng đâu phải người bình thường gì.”
Giang Dĩ Lâm thản nhiên đáp lại.
“Không phải chuyện anh cho thấy hay không cho thấy thành ý để đạt được sự tha thứ của tôi...Anh có biết vấn đề sâu sắc nhất giữa chúng ta là gì không? Nói chính xác, là thế giới quan, chính vì thế giới quan khác biệt, cho nên tôi mới không tài nào hiểu được rất nhiều hành động của anh.”
“Anh tận hưởng cái thế giới điên rồ mà tự do của mình, còn tôi thích cảm xúc lý trí và có thể khống chế được, cho nên tôi không thể thích anh được.”
“Hế, cưng yêu?”
Joker đột nhiên mỉm cười, nói, với vẻ mặt dí dỏm của trẻ con, “Không lẽ em chưa từng nghe là có một từ, gọi là bù trừ sao?”
“Lý trí của em đôi khi sẽ làm mình thiếu đi sức sống và năng lượng, khiến em khó mà yêu ai được.”
“… mà tôi thì có thể bù lại cho em hết.”
Nụ cười ngọt ngào mà quái dị xuất hiện trên môi Joker, giọng nói của anh như thể được lẫn vào mùi hương ngọt lịm đầy mê hoặc vậy.
“Tôi có thể chắc chắn, trên thế giới này, không ai có thể có tình yêu vừa đơn thuần, vừa sâu sắc, vừa điên rồ hơn tôi đâu.”
“Chúng ta bên nhau, mới có thể xem như là tồn tại hoàn chỉnh nhất trên thế giới này... Lý trí bù trừ cho điên rồ, yêu bù trừ cho được yêu.”
“…chúng ta bên nhau, mới có thể tạo nên một chốn cực lạc đủ đầy được, không phải sao?”
Giang Dĩ Lâm nghe giọng điệu sởn gai ốc của Joker, rồi không rõ vì sao, hiện tại lại không muốn phản bác lắm.
Giang Dĩ Lâm không đáp lại, chỉ cúp điện thoại dùng cho người thăm tù và tù nhân, không chần chừ đi thẳng.
Nhưng mà, bằng một cách nào đó, hắn lại nghe thấy một âm thanh thật thấp vang lên bên tai mình.
“Tôi yêu em, nên mới cho em một trò chơi cơ hội, thật ra, Giang này, những lời này đến từ 2 phía, đúng chứ?”
Chàng trai tóc đen quay đầu thì thấy Joker đang cầm một chiếc chìa khóa, anh ta thế mà lại đi ra khỏi phòng kính kia, chỉ mỉm cười nhìn mình.
Vẻ mặt của Joker hệt như vị chúa quỷ đầy cám dỗ trong những bức tranh thời Trung Cổ vậy.
“Bởi vì em yêu tôi, cho nên, em mới cho phép tôi bước vào thế giới ý thức của em, nếu không thì, tại sao thời gian chữa trị bệnh tâm thần trước đây, em lại không để bác sĩ Hades vào được thế giới liên kết với tinh thần của mình?"
Chàng trai tóc đen bình tĩnh nhìn người kia, Joker ở đối diện mặc quần áo tù nhân, nói thật thì dù có là bộ đồ tù xấu òm thì cũng chẳng dìm bớt khí chất của anh ta được.
Joker lại nở nụ cười toe toét trông có chút trẻ con kia.
Anh gần như không chờ nổi nữa mà nói ra cái mà anh cho rằng là kết luận.
“Thật ra em cũng không ghét tôi, trong thâm tâm thậm chí còn có chút hảo cảm với tôi nữa, đúng chứ?”
“Tôi nói đúng hay sai đây? Cậu Giang?”
Giang Dĩ Lâm cứ thế mà lẳng lặng nhìn anh.
Nói thật thì, Joker có được gương mặt rất tuyệt.
Nhất là khi anh không trưng cái điệu cười đáng ghét kia, quá phận như thể kiểm soát mọi thứ vậy, ngược lại với lúc dùng giọng điệu mềm mềm kia, giống như một đứa trẻ rụt rè cần sự yêu chiều của người lớn vậy, không ai có thể chối từ đôi mắt hổ phách long lanh đầy mong đợi kia được.
Lúc này, chàng trai tóc đen chợt nhớ lại khi đó ở trên cái tháp chọc trời 4000m ấy, dáng vẻ Joker trong chiếc áo sơ mi trắng, có chết không hối cứ thế mà cực kỳ hào hứng nhảy xuống từ trên cao.
Gió xé toạt góc áo Joker, đồng thời trong mơ hồ Giang Dĩ Lâm cũng cảm giác trái tim nổi trống.
Rất khó để nói, cái cảm giác lúc đó rốt cuộc ra sao...
_ thật ra em cũng không ghét tôi, trong thâm tâm, thậm chí còn có chút hảo cảm với tôi nữa, đúng chứ?
Chàng trai tóc đen hãy còn văng vẳng trong đầu câu nói này của Joker, Giang Dĩ Lâm dằn lại chút gợn sóng lạ lùng xuống, lắc đầu, nói một cách chậm rãi, “Không đúng, anh đoán sai rồi.”
Hắn xoay người, lần này là rời hẳn khỏi phòng thăm nuôi tù nhân.
Mà Joker sau khi nghe câu trả lời của Giang Dĩ Lâm, ngược lại nhún vai.
Joker mặc bộ đồ phạm nhân, anh sờ nhẹ mũi mình rồi nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên, cứ như là được nghe một câu trả lời hài lòng lắm.
Anh nhìn bóng lưng chàng trai tóc đen, ánh nắng như đắp lớp mỏng đường gừng ngọt lịm lên người hắn.
_ nói dối.
Joker cười khẩy một tiếng, anh tùy ý xoay xoay cái chìa khóa trong tay, giọng nói của anh thậm chí còn nghe ra chút dung túng trong đó.
“...em đúng là thích dối lòng quá đi, cậu Giang yêu quý của tôi ơi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng... Coi như kết thúc chính truyện nhe OVO tung bông tung bông ww
Tiếp theo là vài ngoại truyện pỏn orz
...
After-credit:
Joker: Chúng ta mà gắn kết với nhau thì có thể tạo nên chốn cực lạc đủ đầy í.
Sếp Giang:... Nói ngôn ngữ nhân loại.
Joker: ~(≧▽≦)~ muốn ngủ với cưng.