“Trò chơi?”
Giang Dĩ Lâm híp mắt hỏi, “Anh muốn chơi trò chơi gì?”
Joker cúi đầu, khóe môi cười như có như không, nói một cách chậm rãi, “Không, cưng của tôi ạ, em không cần phải nôn nóng như vậy, đối với em thì trò chơi này cũng không khó lắm đâu.”
“Nói đi nói lại, nó làm tôi nhớ tới lần đầu tiên chúng ta gặp nhau...”
“Trong sòng bài khi đó, tài chơi bạc của em khiến tôi có chút bất ngờ đấy.”
Joker nói đến đây thì ôm tay mình, lắc nhẹ đầu, rồi nói, “Tôi nhớ khi đó, em thông minh lắm lắm, cũng bình tĩnh cực cực luôn. Chính vì thế mới khiến tôi mê muội không thôi á.”
Lúc này, cảnh vật trước mắt Giang Dĩ Lâm đều hoàn toàn thay đổi.
Chàng trai tóc đen cảm thấy mình như trở lại sòng bài trong lòng đất ở Mỹ lần nọ, cái ngày mà hắn và Joker ngồi đối mặt nhau.
Joker lên tiếng bên tai Giang Dĩ Lâm, không nhanh không chậm, nhấn nhá cực kỳ rõ ràng.
“Em có biết...Vì sao lúc ấy, tôi hết sức bất ngờ với thắng lợi của em không? Giang cưng ạ.”
“Đó là vì... Khi đó, theo lý thuyết, tỷ lệ thắng của em là 0%, bởi vì – tôi đã gian lận.”
“Tất nhiên là tôi không hiểu đánh bạc các thứ đâu, nhưng mà tôi thích nhất là nghiên cứu cách gian lận! Cho nên ngay trước mắt mọi người muốn tuân theo các quy tắc cờ bạc, với tôi lại không có bất cứ hạn chế gì.”
“… dù sao, tôi cũng không thích người tuân theo quy tắc.”
“Giang cưng của tôi, em có từng nghĩ, đánh cược mà rập khuôn đến nhàm chán như vậy, giả như xảy ra cái gì ngoài ý muốn, giống như nước đang cân bằng trong ly thủy tinh mà bất ngờ ném một hạt xúc xắc vào thì thế nào? Còn không phải thêm phần thú vị sao?”
Joker chậm rãi lướt tay trên môi dưới mình, cười nói, “Khi đó, tôi đã rút hết mấy con joker đi rồi, muốn so số điểm cao nhất, theo lý mà nói, tôi không thể thua.”
“Nhưng mà, lần đánh cượcc đó, tôi lại thua...”
Nghe Joker nói rồi, Giang Dĩ Lâm hơi híp mắt, “Anh thua? Không lẽ là lúc mà... Tôi ư?”
“Không sai.”
Joker gật đầu, nhìn Giang Dĩ Lâm cười nói.
“Khi tôi nhìn thấy lá bài đỏ thắm ấy, con joker vốn dĩ đã bị tôi rút lại xuất hiện trên mặt bàn chỗ em, tôi mới nhận ra một chuyện...”
“Hóa ra, em đã tính trước cả tôi, rút con joker to nhất vào bộ poker trước đó rồi.”
“Chẳng qua... Em rút trong bí mật hơn cả tôi, cũng cao tay hơn! Đến tôi còn không nhận ra!”
“Kể từ đó, tôi nhận ra, nếu tôi muốn tranh tài thắng thua thuần túy với em, có lẽ sẽ rất khó để tôi như ý được.”
“Nên là, tôi quyết định, lần này tôi muốn cùng em chơi một trò chơi liên quan đến nhân tính, trò chơi này sẽ không có thắng thua tuyệt đối – phải biết, chỉ có nhân tài bị dở hơi mới đặt nặng thắng thua trong trò chơi thôi, còn những linh hồn thú vị duyên dáng nhất không quan tâm kết quả đâu, mà hưởng thụ trò chơi cũng như chính mình... Tất nhiên, tôi á, chẳng qua là nằm ở linh hồn của em thôi.”
Joker búng tay một cái, chớp mắt cả nơi này trở nên méo mó.
Căn phòng kín nhốt Giang Dĩ Lâm từ lúc tỉnh dậy đến giờ, bỗng sụp xuống.
Căn phòng màu trắng, mọi thứ đều bị bong tróc, dưới chân không ngừng có cảm giác mất thăng bằng.
Chàng trai tóc đen đứng vững lại rồi thì nhận ra mình lúc này đang ở một lầu cao chưa thấy bao giờ.
Dòng người lẫn xe cộ bên dưới, gần như mơ hồ, chỉ còn lại chấm đen be bé, nhắc nhở Giang Dĩ Lâm rằng lúc này hắn đang ở một độ cao kinh hoàng cỡ nào.
Giang Dĩ Lâm chậm rãi đứng lên trên chân, nhìn Joker.
Nơi này là thế giới ý thức bị Joker điều khiển, cho nên chỉ cần anh ta đổi ý, anh ta có thể tùy ý tạo ra bất cứ cảnh vật kỳ diệu nào.
Giang Dĩ Lâm thấy Joker đứng ở lầu cao phía đối diện, hưng phấn khua tay múa chân.
Anh huơ tay, nói, “Mặc dù tôi không có thiện cảm gì mấy với Nhật Bản, nhưng họ có một vị kiến trúc sư khá sáng tạo, ông ta đã đưa ra dự án vào năm 1995 mà có vẻ rất ngầu … Tòa tháp chọc trời ‘X-Seed 4000’ á.”
“Nếu có được đủ số nhân lực cũng như tài chính, sau khi tháp hoàn thành sẽ có độ cao 4000m, tôi thấy cảnh đó thú lắm, cho nên lấy ra xài luôn, em không ngại chứ?”
Giang Dĩ Lâm từ từ đứng vững, gió trên sân thượng hơi lớn, thổi tán loạn tóc bên thái dương hắn, kể cả góc áo sơ mi trắng cũng bị tốc lên. Hắn nhìn quanh một vòng, phát hiện tháp cao chọc trời ‘X-Seed 4000’ mà Joker nói, trong thế giới ý thức này được anh ta tạo ra tận ba cái tháp to luôn.
Trừ cái Giang Dĩ Lâm đang đứng, dưới chân Joker cũng có một cái, ở bên kia phía Joker còn một cái khác nữa.
_ nhìn từ trên xuống, giả sử nối chúng lại với nhau, vậy thì nó sẽ có hình giống như một hình tam giác.Giang Dĩ Lâm lạnh lùng nhìn Joker phía đối diện cười toe toét.
_ cái tên này... Rốt cuộc muốn chơi trò gì?
_tháp cao tận 4000m luôn...Thế giới tượng trưng cho ý thức, thật sự chân thực quá rồi.
Trong không gian mô phỏng này, Giang Dĩ Lâm cảm thấy phổi mình như hơi phát nong, do cao hơn mặt nước biển quá nhiều, không khí trên này cũng hết sức mỏng, hậu quả là hơi ngộp thở.
Đồng thời, Giang Dĩ Lâm cũng có thể cảm nhận được cơ bắp toàn thân hơi vô lực, không vận sức được.
Trong tình huống như vậy, tựa như suy nghĩ của não bộ cũng đình trệ không ít.
Giang Dĩ Lâm cực kỳ rõ ràng, ở đây, về tình trạng hiện tại của cơ thể, hắn nói rất nhỏ, “Đừng có kéo dài thời gian nữa, mau nói nội dung trò chơi đi!”
“Đừng gấp gáp vậy chứ!”
Joker đá đá mấy cục đá dưới chân mình, cười một cái dị hợm.
Chú hề mặc vest đuôi én ấy, như cố tình thắt cho cái nút, cười mà nhử, “Nội dung trò chơi là...”
Joker lại chà chà chân, bên tháp phía đằng kia dưới chân anh xuất hiện một cây cầu vượt.
Cầu vượt rất rộng, trông cũng vô cùng kiên cố, sơ sơ chắc chứa được tầm hơn chục người qua lại.
Đầu bên kia của cây cầu cũng nối tới đỉnh tháp bên phía Giang Dĩ Lâm.
Mà sau đó, trên cái tháp bên cạnh, những người thân bạn bè của Giang Dĩ Lâm bị Joker nhét vào đám thú cũng xuất hiện.
Bọn họ đều bị treo trên một cây cầu treo.
Trước mặt đám thú cũng chỉ có những sợi dây thừng mong manh, để mà nối của họ với bên Giang Dĩ Lâm.
“Í... Không biết em có đoán ra được chút nào chưa?”
“Nội dung trò chơi của tôi là, tôi muốn em phải chọn một!”
Joker giang hai tay, như đang chào đón Giang Dĩ Lâm vậy, nụ cười trên môi anh vừa ngọt ngào, vừa tựa như nọc rắn độc vậy.
“Để tôi xem cho thời gian bao lâu là được đây? Ừm... 15 là một con số khá thú vị, vậy 15 đi!”
“Giang cưng của tôi ơi, tháp chọc trời ‘X-Seed 4000’ dưới chận em sẽ đứng trong vòng 15 phút, sau thời gian này sẽ hoàn toàn sụp đổ, cho nên, em tổng cộng chỉ có 15 phút để chọn thôi đó.”
“Bây giờ em có 2 con đường để đi.”
“Con đường bên trái là cầu vượt dẫn tới chỗ tôi, cực rộng rãi và an toàn, dù có là trên độ cao 4000m, miễn là em đi cẩn thận từng bước là có thể bình yên vô sự.”
“Tất nhiên, nếu em chọn con đường đến chỗ tôi, em chỉ nhận được cái ôm của tôi, cũng không mất gì... Chẳng qua đám người ở bên kia đều sẽ toang hết, rơi xuống từ độ cao 4000m!”
“Còn con đường đi đến chỗ mấy người kia... Hê hê, con đường đó hả, nghiêm túc mà nói thì, cũng không thể gọi là đường được!”
Joker đưa tay chỉ phía bên kia.
Bên kia chỉ có một sợi dây chừng to chừng cánh tay người thường mà thôi, đặt trên không trung có vẻ rất mỏng manh, như chỉ cần thổi nhẹ một hơi đã rung lắc dữ dội rồi.
“Nó chỉ là một sợi dây thừng lẻ loi, treo lửng trên không trung mà thôi, nếu em muốn dùng tay trèo qua, kể ra thì, kết cục cửu tử nhất sinh hay không cũng khó nói lắm...”
“Tôi thêm vào một câu ha, trong cái thế giới ý thức này, nếu chết đi, thì em trong thế giới thực, cơ thể sẽ tiến vào trạng thái chết não – rồi em cũng sẽ chết thật luôn.”
“Có điều, nếu em thành công, như vậy bọn họ sẽ sống sót rời khỏi... Tất nhiên, với cưng, việc đó cũng không tốt lành gì cho cam đâu.”
“Bởi vì, điều đó có ý nghĩa, dù em cực kỳ may mắn đi nữa, trèo qua sợi dây thừng, chọn thả tự do cho bọn họ, em vẫn phải chịu từ nay về sau cả đời còn lại, tất cả suy nghĩ cũng như linh hồn ngon miệng... Đều thuộc về tôi!”
“Thế nào? Giang? Trò chơi này... Thú vị không!”
“Chọn lựa, giữa một đường hoàn toàn không có bất cứ trở ngại gì, từ bỏ sinh mệnh của người khác, hay chọn con đường sống dở chết dở với mình, đồng thời dù có thành công thì vẫn sẽ phải từ bỏ sự tự do của chính mình...”
“… Giang Dĩ Lâm cưng của tôi, em sẽ chọn như thế nào đây?”
Joker chậm rãi nghiêng đầu.
Anh lấy một bình phun sơn trong túi ra, sơn đỏ cứ vậy mà phun lên trời, đọng lại thành một chuỗi số.
Con số nhìn mà giật mình ấy, cơn gió mạnh cuốn qua chớp mắt đã tan đi.
_ nó biểu thị cho 15 phút đếm ngược.
Bình phun sơn trong tay Joker cứ thế mà tùy tiện ném qua một bên, anh cởi cái áo vest đuôi én ra, vạt áo vẽ ra một đường con trên không trung.
“… ngay bây giờ, bắt đầu tính giờ.”