Tại độ cao 4000m mà thình lình bị đứt dây thừng, người thì nghiêng ngả vào trong, Giang Dĩ Lâm thấy có phần không níu lại kịp!
Nhưng theo phản xạ, tay phải của chàng trai tóc đen vẫn nắm chặt dây thừng chỉ còn lại nửa sợi, sau đó hai chân vòng qua dây quấn vào người.
Chuỗi hành động này giúp chàng trai tóc đen có nhiều mặt tiếp xúc hơn, đồng thời tìm điểm tựa giữ thăng bằng cho cơ thể.
Dù Giang Dĩ Lâm phản ứng cực nhanh, nhưng hắn đã đập mạnh người lên cửa sổ kính trên tháp chọc trời, cơ thể trở nên đau nhói.
Giang Dĩ Lâm thử nhìn lên.
Không biết từ khi nào, Joker vốn đang ở bên tòa tháp khác lúc này lại đứng trên tháp có nhóm thú bị trói.
Joker chống cằm, có vẻ khá phấn khích mà nhìn xuống dưới chân.
Ánh mắt anh, vừa như lo lắng, lại vừa như mang vài cảm xúc không tỏ ra thành lời.
“Giang cưng của tôi ơi, cưng phản ứng nhanh quá đi!”
Joker thở dài một hơi.
“Tôi cảm thấy rất mong chờ... Em thật sự rất nghiêm túc với trò chơi, nhưng mà, không biết vì sao...”
Vẻ mặt Joker khá kỳ lạ, như thể đang muốn cười, sau lại mang theo chút lạnh nhạt, “Không biết vì sao, trong lòng tôi lại không đành lòng cho lắm.”
“Em biết không? Chỉ cần tôi nghĩ, Giang cưng của tôi ơi, mọi khả năng chiến thắng trò chơi của em đều vô cùng thấp, em là không thể thắng, em hiểu chứ?"
Lúc này, chàng trai tóc đen chợt trợn to mắt!
Hắn phát hiện dây thừng mình nắm lại sắp đứt ra.
Joker liếm môi, nghiêm túc nói, “Đó là vì, Giang cưng của tôi ơi, đây là thế giới thuộc về ý thức của tôi mà!”
“Tuy rằng tôi là xâm nhập vào trí óc em, nhưng trong lúc tinh thần em sắp rơi vào hỗn loạn, là tôi đã tiếp nhận ký ức vốn có của em, đồng thời nắm được vị trí chủ động... Đây mới là thế giới thuộc về tôi!”
“Đổi cách nói đi vậy, các trò chơi ấy, chính chúng cũng không có gì gọi là công bằng, dù em có trăm cay nghìn đắng leo lên, tôi cũng chỉ có lòng nhắc nhở em một tiếng, đó là... Con người tôi ghét nhất là quy tắc!”
Nói rồi, Joker lấy ra một cây kéo trong túi quần mình ra, cây kéo trông rất bình thường, nhìn không khác với mấy cây kéo bán ngoài kia.
“Í da... Cảm xúc của tôi khó kiểm soát ghê á, điều này không tốt lắm, mà tôi cũng hết cách rồi, em nói, đúng không nè?”
Joker nói, tay chậm rãi lướt cây kéo trên dây dọi treo đám thú.
Hành động của anh nhìn không gây nguy hại gì cả, cũng chỉ hướng mặt lưỡi kéo khá bén chà chà dây thừng treo trên thanh sắt, lực rất nhẹ, trông cũng không nguy hiểm quá mức đâu.
Giang Dĩ Lâm đứng vững lại, nhìn một màn căng như thế.
Nhưng suy nghĩ của hắn lại vô cùng bình tĩnh, hắn thuận theo Joker nói tiếp, “Tôi biết chứ, em ghét nhất là quy tắc, em muốn phá vỡ chúng, cho nên tôi cũng hiểu, dù tôi có thật sự theo lời em mà làm, khả năng bọn họ sống sót không hề cao, nhưng mà em cứ muốn được thử, không phải sao?”
Joker nhìn Giang Dĩ Lâm nửa buổi, nhún vai nói, “Em biết không? Thật ra em càng quan tâm đến họ, tôi càng không chịu được... Em như vậy, kiểu gì còn trái lại kích thích dục vọng của tôi nữa.”
Joker nói rồi, đầu tiên nhẹ nhàng đặt cây kéo lên mặt Joey.
Lưỡi kéo sắc nhọn đáp trên má Joey, một cách chậm rãi, toạt ra vệt máu dài.
“Tính tôi thật ra cũng không thích thú hù dọa gì đâu, mấy việc như hù dọa cũng chỉ có dùng được với những người yếu đuối mà thôi.”
“Nhưng mà... Thực tế lại nói cho tôi, đôi khi làm như vậy, ngược lại mới giúp tôi thấy được nhiều thứ hơn, ví dụ như, rốt cuộc em đặt bọn họ trong lòng bao nhiêu."
Cùng lúc đó, Joker vẫn để ý phản ứng của Giang Dĩ Lâm.
Tuy rằng, khoảng cách bọn họ cũng gần là bao, thêm góc nhìn hướng thẳng xuống thế này cũng không đủ cho Joker có thể quan sát một cách kỹ càng mỗi tấc trên mặt Giang Dĩ Lâm được...
Nhưng anh cũng nhìn ra một việc, em trai đang ở trong tay mình, trong lòng Giang Dĩ Lâm, phân lượng cũng không nhiều.
“Ờm, có vẻ không phải tên này, tôi cũng đoán thế.”
“…vậy, kế tiếp.”
Joker từ từ đảo quanh bên dưới Giang Dĩ Lâm, cây kéo đặt trước mặt một người khác.
“Có vẻ cũng không phải, vậy đổi tiếp.”
Trên tòa tháp chọc trời, Joker trong chiếc áo sơ mi trắng cầm cây kéo đặt lên mặt hết người này đến người kia.
Trong khi Joker liên tục làm như vậy, anh luôn để ý phản ứng của Giang Dĩ Lâm.
Hồi lâu sau, đến khi anh đặt cây kéo lên mặt Giang Húc Vân em trai Giang Dĩ Lâm, Joker mới hơi híp mắt lại.
Nụ cười hoàn toàn thu về, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
_cứ như thể vẻ lông bông đã kéo đi hết vậy.
Joker ném cây kéo xuống đất, hai tay siết chặt cổ chàng trai bị nhốt trong con Freddy màu vàng kim ấy.
Cần cổ của Giang Húc Vân trông thật yếu ớt trong tay anh.
_đây vốn là một sinh mệnh dễ dàng mất đi, nhất là trong thế giới ý thức của anh.
“Hể... Xem ra suy nghĩ ban đầu của tôi không sai nhỉ?”
“Trong quá khứ có những người kia, tôi vốn thấy là, trừ em trai em ra, dù em có hơi để ý ai đó, dù em cũng có chút cảm giác mơ hồ, nhưng trên thế giới này... Không ai có thể làm xao động cảm xúc của em như em trai mình.”
Joker hạ giọng thật thấp, nghe nặng nề ngột ngạt, anh nhìn thẳng vào chàng trai tóc đen bên dưới.
Anh cảm nhận được, khi anh di chuyển cây kéo trên má vị em trai của chàng trai tóc đen này, tay nắm dây thừng của Giang Dĩ Lâm khẽ đổi lực.
_ quả nhiên.Dù khoảng cách vẫn xa, nhưng về mặt này thì Joker, có một sự nhạy cảm rõ rệt đến gần như là trực giác luôn vậy.
Tay hề trong áo sơ mi trắng lắc lắc đầu.
“Tôi biết mà... Quả nhiên là tôi biết mà, em với em trai mình cũng không lạnh lùng đến vậy, đây là một thứ tình cảm gần như là bản năng rồi...”
“Tuy tôi không thể hiểu nổi, nhưng điều đó cũng không ngăn tôi ghen tị đâu!”
Bàn tay anh chậm rãi tăng sức, sự thay đổi đến Giang Dĩ Lâm cũng có thể nhìn ra.
Đôi môi Giang Húc Vân, từ từ trở nên xanh tím, nhưng em vẫn dùng ánh mắt bình thản không chút gợn sóng mà nhìn Joker, như đang nhìn gã điên nhảy nhót trên sân khấu vậy.
Trên thực tế, Giang Húc Vân cũng không lấy làm sợ cái chết.
Cậu làm một cảnh sát, khi bắt đầu điều tra vài thứ liên quan đến Joker, cậu cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
Tuy rằng lúc đó cậu không biết, hung thủ chính là Joker.
Giang Húc Vân muốn ngả đầu nhìn anh mình một chút, nhưng cổ vẫn còn đang bị Joker siết chặt.
Hiện tai, cậu cơ bản là không thể lên tiếng nổi, đương nhiên cũng không thể nói gì với Giang Dĩ Lâm được.
Cậu cảm thấy cổ họng mình sinh ra cảm giác hệt như bị thiêu đốt vậy.
_ có lẽ tiếc nuối duy nhất chính là không thể với anh trai...Bên nhau đi ha.
Giang Dĩ Lâm nhìn Joker phía trên, giọng nói nghe hơi lạnh, “Thôi được, anh muốn chơi trò chơi, tôi chơi với anh! Rốt cuộc anh muốn làm gì?!”
“Tôi muốn làm gì á?”
Joker thè lưỡi, liếm môi mình và cười một tiếng quái đản.
Tiếng cười mang theo chút điên cuồng, như thể treo bên mình sợi xích nặng trịch vậy.
Tay hề trong chiếc áo sơ mi trắng chậm rãi siết chặt tay, anh cảm nhận được sự sống rời rạc của chàng trai kia.
“Giang cưng của tôi ơi... Cậu đừng quên một chuyện!”
“…vì yêu em, tôi mới cho em trò chơi cơ hội này đấy!”