Giang Dĩ Lâm vừa bước vào phó bản Silent Hill này, thông báo về bối cảnh tương ứng từ hệ thống cũng vang theo lên.
…
『ngài có biết... Cái gì gọi là hiện thực không? 』
『 những gì ngài đang nhìn thấy, có thật sự là hiện thực không? 』
『 bầu trời xanh thẳm, bụi cây xanh rì... Có ai bảo mọi thứ trên thế giới này nhất định phải là sắc màu ấy đâu? 』
『_ Tại sao không thể mang sắc trắng đen chứ? 』
『 bầu trời không nhất thiết là xanh, cây cũng không cần phải là xanh lá... Đôi mắt đã đánh lừa chính ngài, ngài phải dùng hết cả con tim mình, dùng tâm mà cảm nhận tất cả. 』
『 đến khi đó... Hết thảy sẽ dập tan mọi hình dung từ trước đến nay của ngài. 』
『 nơi đó là nơi nào? 』
『_ đó chính là thế giới nội tâm... Là điểm đến cuối cùng của ngài.』
…
Giang Dĩ Lâm mở bừng mắt ra.
Hắn day day thái dương mình, phát hiện mình lại tỉnh dậy từ trên giường.
Chàng trai tóc đen đứng lên bước ra khỏi phòng, tới phòng khách rộng rãi sủa thì thấy trên bàn có điểm tâm sáng được chuẩn bị chu đáo.
Qua một lúc, Giang Dĩ Lâm thấy một người quen thuộc bước ra từ phòng bếp.
“Anh dậy rồi à, Giang, thấy anh ngủ nsay quá nên tôi mới không nỡ gọi dậy.”
Giang Dĩ Lâm khẽ chau mày.
Người này hắn biết.
Y chính là cái người trong ký ức được hệ thống chiếu lên, cái người trẻ tuổi tên là Joker kia.
Giang Dĩ Lâm nhìn quanh một chút.
Tường được sơn mới, bày trí bên trong cái biệt thự này có phần đơn giản nhưng mang đến cảm giác ấm cúng, rất có hơi người – điều đó chứng tỏ nơi này thường xuyên có người ở.
“Xem ra... Chỗ này và nơi ở của ta ở hiện thực có vẻ trùng khớp nhất.”
Giang Dĩ Lâm nghĩ trong lòng.
Chàng trai tóc đen ngồi vào bàn, bắt đầu dùng bữa sáng.
Hắn ngẫm nghĩ.
_kết hợp với một loạt chỉ dẫn được nghe lúc vừa bước vào phó bản... Có vẻ như, “Thế giới nội tâm” được nói đến trong đó, hẳn là điểm mấu chốt của phó bản này.
_ Thế giới nội tâm...
_ xét về tên gọi thì chắc hẳn có liên quan đến ký ức sâu xa trong trí óc mình.
Qua một hồi, Giang Dĩ Lâm chợt thấy Joker ngồi trước mặt hắn, vẻ mặt có chút lo lắng hỏi, “Giang... Anh thật sự muốn đến chỗ đó sao?"
_ chỗ đó?
Chàng trai tóc đen đặt bát xuống bàn, nhận ra Joker có thể cho ra vài thông tin có ích.
Cậu trai trẻ rụt rè nói tiếp, “Hôm qua anh đã nói mình gặp ác mộng... Mơ thấy em trai anh.”
Joker trông có phần dè chừng từng chút một, cậu dừng một chút, rồi mới nói tiếp, “Anh nói là... Anh nhìn thấy em trai mình bị đóng trên thập tự giá, toàn thân đẫm máu nhìn anh.”
“Giang... Tôi thấy có phải do thần kinh anh căng thẳng quá hay không, cho nên mới có ảo giác như thế? Có cần tôi dẫn anh đi bác sĩ khám thử không...?”
“Bởi vì, bởi vì em trai cũng mất tích được 2 năm rồi... Cảnh sát đều nói, khả năng cậu ấy còn sống rất nhỏ...”
Giang Dĩ Lâm chớp mắt đã hiểu ra, hắn đặt bát xuống bàn, nhẹ giọng nói, “Tôi biết... Nhưng em ấy là em trai của tôi.”
Lúc hắn nói ra câu này, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh cậu chàng mỉm cười trong bức hình.
Sau đó gần như là bật thốt ra.
“Cho dù có là khả năng rất nhỏ, tôi vẫn sẽ đến đó – bởi vì đó là em trai tôi.”
Hắn thấy Joker sau khi nghe được câu này thì bỗng siết chặt tay, đôi mắt hổ phách khẽ buông, giọng nói nghe vào yếu ớt đến nỗi gần như bất lực.
“Nhưng mà... Giang... Giấc mơ ấy rất có thể không mang một ý nghĩa gì cả, trong giấc mơ ấy, tôi đã tìm hiểu về Silent Hill mà em trai anh luôn miệng nhắc đến... Chỗ đó là một thị trấn nhỏ bị bỏ hoang, do vài năm trước từng xảy ra một vụ ô nhiễm nhà máy rất nghiêm trọng, cho nên người dân ở đó đã di tản hết cả... Khả năng em trai anh ở đó thật sự không lớn.”
“Giang, tôi nghĩ có lẽ vì anh đã từng được thấy qua về Silent Hill, nên trong tiềm thức liên tưởng đến cảnh tượng trong mơ kết nối với vị trí của em trai anh... Anh không thể vì một giấc mơ mà phải khơi lại quá khứ mạo hiểm! Thị trấn nhỏ ấy cho đến bây giờ vẫn là một thị trấn chết...”
Joker vẫn còn liên miên dông dài khuyên nhủ, nhưng Giang Dĩ Lâm chỉ chà chà cạnh bát, trầm tư, không đáp lại cậu.
_ nếu đặt trên một ai đó bình thường thì rất có thể chỉ là một sự trùng hợp mà thôi... Nhưng qua giới thiệu nội dung phó bản, đây tuyệt đối không phải một trùng hợp.
_ Silent Hill... Đây là một manh mối.
Giang Dĩ Lâm đứng dậy, cười nhẹ với Joker, nói, “Tôi đi điều tra chút manh mối, cảm ơn cậu đã quan tâm, Joker, tôi có chừng mực.”
Nói rồi, chàng trai tóc đen lên lầu, cũng mặc Joker bỗng dưng co mình trên ghế, biểu cảm bất lực.
Giang Dĩ Lâm bật laptop lên, tìm kiếm vài thứ, quả nhiên tra được rất nhiều thông tin liên quan đến Silent Hill.
Trên màn hình ảnh ánh sáng xanh, bản đồ về Silent Hill chỉ cho ra một bức ảnh.
Tấm hình này dường như đã từ rất rất lâu rồi.
Nó là một tấm ảnh chụp đen trắng.
Chữ viết xiên xiên vẹo vẹo – “Silent Hill” được khắc trên bảng chỉ dẫn thượng, ở đằng sau nó là một trạm xăng bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, can dầu có vẻ đã rỗng không, vết dầu đã chuyển màu bám trên can nhỏ giọt xuống đất.
_ thật sự là... Một nơi không lành chút nào.
Giang Dĩ Lâm khoanh tay, híp mắt nhìn tấm hình.
“Theo như Joker đã nói, ta trong mơ đã mơ thấy em trai Giang Húc Vân của ta...”
Lúc này, chàng trai tóc đen chậm rãi nhắm mắt.
Cơ hồ trong chớp mắt, hắn nhoáng thấy một khung cảnh.
Đó là một nhà thờ đen như mực, bên trong nhà thờ hắn thấy trên cây thập tự giá, có một bóng người mang đến cảm giác đặc biệt thân quen, và bị trói trên đó.
Trên thập tự giá, cậu trai ấy nhìn hắn, với một ánh mắt vừa như xuyên qua khoảng cách dài vô tận, vừa tuyệt vọng lẫn mong manh.
“Anh ơi... Em không muốn chết! ANH...”
Giang Dĩ Lâm nhìn em trai hắn mắt chảy máu... Trên mặt còn có vết thương rõ rệt.
Giây sau đó, hình ảnh lại như bị màn sương che phủ... Cứ thế tan biến.
Giang Dĩ Lâm mở mắt ra lần nữa.
_ tuyệt đối không phải ảo giác, cũng không phải giấc mơ gì cả... Những hình ảnh ấy mang đến cảm giác thật sự quá sức chân thực, cái cảm giác bất lực đến tuyệt vọng, cơ hồ ập thẳng vào hắn.
Thậm chí, Giang Dĩ Lâm có một ảo giác.
Trong cuộc sống hiện thực... Cái người em trai ấy của hắn, sau khi mất tích, liệu có gọi tên hắn giống như thế hay không.
Chàng trai tóc đen nhìn trong màn hình, nhìn hình ảnh u ám ấy, gằn từng chữ mà nói...
“…ta sẽ phá giải tất thảy! Chính tại phó bản này, ta sẽ tìm được ngươi, bắt lấy chân tướng.”
Đúng lúc đó, chàng trai tóc đen nhận được một âm thanh nhắc nhở vô cùng rõ ràng.
『tíccch... tícccch... 』
『Chú ý! Chú ý!』
『 Yêu cầu ký chủ trước khi trời tối phải đi vào Silent Hill』
Ánh mắt Giang Dĩ Lâm lập tức ngưng đọng.
_ quả nhiên... Nhắc nhở của hệ thống vang lên rồi.
…
Sau khi gói ghém chút đồ đạc cần mang theo, Giang Dĩ Lâm lập tức đi xe đến vùng trung Mỹ, thị trấn nhỏ bị nguyền rủa – Silent Hill.
Hắn nhịp tay lên bánh lái, như đang ngẫm nghĩ gì đó.
Chàng trai tóc đen nhận ra một vấn đề.
Kể từ lúc hắn bước vào phó bản này, hệ thống cũng không lại xuất hiện một “cái tôi” nữa, chỉ còn lại âm thanh máy móc lạnh băng.
“Phó bản này, do có liên quan đến thế giới nội tâm... Cho nên hệ thống sẽ không xuất hiện sao?”
“Nếu như những gì hệ thống nói thật sự không sai, nó là nhân cách thứ hai của ta, nên trong cái phó bản mà ta có thể lấy lại được tất cả ký ức không hiện thân được?”
Giang Dĩ Lâm tự nói.
Hắn lái xe rất nhanh, dù có là đường núi gập ghềnh, xe hạng sang vẫn giữ tốc độ không thấp, chạy thẳng về phía trước.
Chàng trai tóc đen nhẩm chút thời gian.
Silent Hill cách nơi ở của hắn trong phó bản này, nếu như đi con đường tắt nhất thì mất khoảng 5km lộ trình.
Nếu như luôn giữ tốc độ nhanh thì là khoảng 6 tiếng.
“Thời gian bây giờ là...”
Giang Dĩ Lâm nói, nhẹ nhàng bật radio trên xe lên.
Những con số liên tục nhảy lên trên màn hình điện tử lấp lóe, cơ hồ đang nhắc nhở hắn thời gian cấp bách.
“Thời gian bây giờ là 10 giờ sáng... Gợi ý của hệ thống rất lạ, trước khi trời tối phải đến nơi – vốn định nghĩa trời tối đã rất mơ hồ rồi. Nó dường như báo trước nếu sau khi trời tối mà đi vào Silent Hill thì sẽ có chuyện gì đó nguy hiểm xảy ra.”
“Trời tối... Trời tối... Dù thế nào đi nữa, tính cả thời gian dự tính, tốt nhất nên đến nơi trước 6 giờ .”
…
Đi đường núi Silent Hill cực kỳ vắng vẻ, cơ bản trên đường không có xe chạy ngược hướng.
Giang Dĩ Lâm vững vàng cầm lái.
Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên có một chiếc xe đi tới.
Đèn xe chói lóa khiến Giang Dĩ Lâm không khỏi phải nheo mắt.
Không biết vì sao, hắn trong cái nháy mắt đó ngẩng đầu lên nhìn gương chiếu hậu.
Mà vừa như thế, chàng trai tóc đen biểu cảm chợt khựng lại.
Bởi vì,
Qua kính chiếu hậu hắn có thể nhìn thấy...
Chỗ ngồi phía sau hắn,
Có một người đang ngồi.