Giang Dĩ Lâm nhìn người nam đang mỉm cười trước mặt hắn.
Hắn nhẹ giọng nói, “Giết mày?”
“Đúng thế... Giết ta, giết ta rồi bồ mới có thể đi khỏi đây, phụ bản ta dựng vì bồ đó.”
Người kia lặp lại.
Hắn không đáp lại.
Chàng trai tóc đen ngẩng đầu, nhìn lên bức họa trên trần nhà thờ.
Sau khi được tẩy sạch mùi máu tanh, Thánh tử ở chính giữa đang nhẹ nhàng ngâm xướng.
Bên nửa bên phải Thánh tử là các thiên thần tung đôi cánh trắng muốt, như muốn kéo người về thiên đường.
Mà ác quỷ ở nửa bên trái lại lom lom nhìn, cười méo xệch lộ răng nanh sắc bén.
_ giống một kiểu ám chỉ, báo trước kết cục của Giang Dĩ Lâm sắp đón nhận có vẻ không hay lắm.
Giang Dĩ Lâm không nhìn nữa, chuyển sang người nam kia.
Trên gương mặt y hệt mình kia, người nam mặc một bộ đồng phục hơi rộng.
Mà bộ đồng phục cảnh sát này khơi lại cho Giang Dĩ Lâm ký ức trước đó được chiếu, nội dung mà em trai đã nói với hắn.
『 “Anh ơi, em muốn làm cảnh sát, vì làm cảnh sát tức là có thể công khai bảo vệ anh, cũng như bảo vệ những người khác nữa.”』
_ bảo vệ?
“Trong mắt mày, hành vi như giết chóc, thật sự có thể xem như chuyện đương nhiên sao?”
Giang Dĩ Lâm đột nhiên lên tiếng hỏi.
Cái người đứng đối diện hắn chợt ngây ra, miệng nhếch lên trông khá hứng thú, “Ý bồ là gì thế?” “Giả sử kia là chân tướng...Trong cuộc sống hiện thực, mày không kiên dè gì giết sạch những người xung quanh tao, đồng thời qua mặt tao, qua mặt tất cả mọi người.”
“… trong mắt mày thì tính là cái gì hả... Đây là một trò chơi sao? Đây là một tràng thi đua à?”
Người nam nghe Giang Dĩ Lâm hỏi đến câu sau, ‘hắn’ vẫn ngồi trên ghế nhà thờ, một chiếc ly thủy tinh long lanh biến ra trong tay ‘hắn’, bên trong hình như được rót vào chất lỏng đỏ tươi.
Nơi này là thế giới ý thức của hắn, cho nên nhân cách thứ hai có thể tùy ý biến ra bất cứ thứ gì có thể nghĩ ra.
“Không... Nửa kia yêu quý của ta, đây là bảo vệ.”
Người nam nhanh nhạy chặn lại Giang Dĩ Lâm nói, khẽ lắc đầu.
“Nếu ta không làm thế, bồ nghĩ, bồ có thể vĩnh viễn lấy thái độ như thế đối mặt với đám người kia sao?”
“… bồ không thể đâu.”
“Mấy người đó, họ mang tình cảm phức tạp với bồ, ngoài tán thưởng hâm mộ đơn thuần ra còn lẫn vào đó ham muốn chinh phục của đàn ông, ham muốn chiếm hữu và ham muốn phá hủy nữa.”
“Bồ nghĩ bồ có thể từ đầu đến cuối, lấy thái độ xa cách mà ứng phó với họ sao?”
Người nam nhìn vẻ thờ ơ của Giang Dĩ Lâm, biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, cười khẽ một tiếng nói, “Ta biết bồ rất mạnh, hơn nữa với tính tình của bồ, bọn họ cũng không bắt được cơ hội xuống tay với bồ.”
“Nhưng mà, bồ có từng nghĩ đến một khả năng.”
“Lỡ như có một ngày như vậy, bồ sơ suất, dù khả năng này cực nhỏ không đáng kể, vậy thì, chúng ta ước chừng vào khoảng xác suất 1% thôi vậy, mà 1% này, bồ biết đối với bồ có nghĩa như nào mà nhỉ?”
“Với bản thân bồ, 1% này sẽ mang đến 100% thương tổn!”
“Bồ nghĩ, nếu thật sự bị bọn họ bắt được, bọn họ sẽ làm gì với bồ đây?”
“Bọn họ có còn tỏ ra thận trọng lấy lòng mà giằng co với bồ sao? Không... Sẽ không!”
“Bọn họ sẽ nhốt bồ vào chiếc lồng được chuẩn bị kỹ càng, lột sạch quần áo trên người bồ, đồng thời bộ nanh dữ tợn hơn cả thú hoang sẽ nhẹ nhàng đặt lên cổ bồ, cắn xé, cho đến khi cổ bồ toạt ra mùi máu tanh nhưng ngọt ngào, trên mặt không chút vẻ đề phòng cả.”
“Chất lỏng mang thân nhiệt ấy đều sẽ chảy vào họng của họ, đó chính là cam lộ sung sướng nhất thế gian đối với bọn họ.”
“Bọn họ muốn giẫm nát sự kiêu ngạo của bồ, biến bồ thành thứ chỉ thuộc về họ.”
“Tất cả suy nghĩ của bồ đều chỉ hướng về họ, bồ không thể nói chuyện, không thể phản kháng, không thể có suy nghĩ của riêng mình...Bồ nghĩ mình còn có thể thế nào? Bồ cảm thấy thế nào... Hả? Nửa kia yêu dấu của ta?”
‘Hắn’ nói rồi, đưa tay dốc một hơi cạn sạch, chiếc ly được nhẹ nhàng bỏ trong không trung, cái ly thủy tinh trong suốt cứ vậy mà lơ lửng.
Người nam đứng dậy, đặt tay lên cổ Giang Dĩ Lâm, đồng thời chậm rãi há miệng, vuốt ve động mạch bên dưới làn da trắng nõn của Giang Dĩ Lâm, tượng trưng cho sức sống.
“Vậy việc bồ đang làm, thì sao đây? Cái bồ làm với cái họ làm, khác gì nhau?”
Trên gương mặt chàng trai tóc đen hiện vẻ ngán ngẩm đôi chút, nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng như vậy.
Trong thế giới nội tâm đang dần bị bóp méo, Giang Dĩ Lâm cảm nhận mình đang dần mất sức, cứ như có một vòng xoáy vô hình đang nở xung quanh mình.
Người nọ vẫn cứ bày mặt chế giễu, lúc này tất nhiên là trông bình thường hơn mới nãy nhiều.
Nhân cách thứ hai thuộc về Giang Dĩ Lâm cứ thế đứng trước mặt hắn, nhưng chàng trai tóc đen vẫn rất bình tĩnh, hắn lặp lại.
“Không giống.”
Người nam trước mặt Giang Dĩ Lâm nhẹ nhàng đưa tay, nắn nắn vành tai hắn, nhẹ giọng nói.
“Thật ra, bồ rõ ràng hơn ta mà, không phải sao?”
“Ta là bồ, ta là một phần của bồ – ta đương nhiên không giống mấy tên đàn ông kia, trong lòng bồ cũng có thể cảm giác được mà... Bồ sẽ kháng cự ta sao? Sẽ không, vì ta chính là bồ mà.”
“Đặt tay lên ngực tự hỏi thử, dù là em trai bồ, hay ai đó có quan hệ khá gần gũi với bồ, bồ có thể dung túng họ, giống ta nè, đến gần rồi hôn bồ không? Không, bồ không thể.”
“Bồ có sự lãnh cảm bẩm sinh cũng như kiêu ngạo của riêng mình, tự phụ như bồ, vĩnh viễn sẽ không bao giờ chọn khuất phục dưới thân bất cứ tên đàn ông nào cả... Nhưng, nếu người đó là ta, có lẽ sẽ khác.”
Người nam cất giọng trầm thấp bên tai Giang Dĩ Lâm.
_ đó là âm thanh thuộc về mình.
Âm thanh phát ra có hơi gần quá, có thể dễ như bỡn thôi miên mình, như thể tiếng lòng phát ra vậy.
“Ta chính là bồ, ta là nhân cách thứ hai của bồ, ta là một phần ham muốn cũng như mặt tối chưa từng được thể hiện của bồ.”
“Mà tôn nghiêm và kiêu ngạo thuộc về bồ, cũng chỉ có thể cho phép chính bản thân mình, trong tình huống không còn lựa chọn nào khác ở đây, chọn ta – bồ sẽ chỉ thích ta, ta cũng chỉ có thể thích bồ. Trên thế giới này không ai có thể thay thế tình cảm của chúng ta cho nhau.”
Người nam bỗng đưa cái tay còn lại, cầm lấy tay Giang Dĩ Lâm nhẹ nhàng đặt lên vị trí ngực mình.
“Tất nhiên, nếu như bồ muốn từ chối, nếu như bồ muốn rời khỏi, bồ có thể thử biến ra một cây kiếm vô hình, rồi cứ việc đâm vào ngực ta thôi.”
Giang Dĩ Lâm ngẩng đầu nhìn ‘hắn’.
Nhìn người nam sắc mặt hơi tái đối diện, Giang Dĩ Lâm nói, “Không, mày nói vài chỗ sai rồi.”
“Mày là mặt tối tăm nhất của tao, nhưng sự thật thì tao sẽ không yêu bất cứ ai, dù người đó có là chính tao đi nữa.”
Chàng trai tóc đen đặt tay lên chỗ thái dương mình, giọng nói trở nên lạnh đi.
Trong nhà thờ trống vắng này, chớp mắt, người nam đối diện ngây cả người, ‘hắn’ có thể cảm nhận được một sức mạnh mạnh vô cùng, không tài nào tránh thoát được, đang sinh ra trong thế giới này.
Sức mạnh này đáng sợ hơn, mạnh mẽ hơn mình nhiều lắm lắm.
“Thật sự rất buồn cười đó, mày nói, đây là phụ bản thuộc về mày, nhưng mà, mày cũng quên rồi à? Mày chính là một mặt khác của tao, sức mạnh mày có, sao tao lại không có được?”
Dưới vẻ kinh ngạc của người nọ, Giang Dĩ Lâm hành động.
Giang Dĩ Lâm từ từ siết chặt cái tay trên cổ mình, mỉm cười, siết thật mạnh.
Người nam cảm nhận sức mạnh của mình đang từ từ rút đi, tựa như cái hành động nắm tay này của Giang Dĩ Lâm, sức mạnh cũng cuồn cuộn chảy vào cơ thể người kia theo luôn.
Bức tường trên đầu bắt đầu trở nên loang lổ, bong ra...
“Vô ích thôi.”
Người nam đối diện rút tay khỏi tay Giang Dĩ Lâm, nhưng vẫn nhìn chằm chặp hắn.
“Dù bồ có thể tạm thời điều khiển nơi này, sử dụng sức mạnh của nó, bồ cũng không thể thoát khỏi nơi này được.”
“Vô dụng thôi! Đây là mong muốn từ đáy lòng bồ... Trong tiềm thức của bồ không muốn tỉnh lại... Trừ phi bồ giết ta đi!”
Giang Dĩ Lâm nhìn ‘hắn’, “Giết mày... Chỉ có mỗi lựa chọn này thôi sao? Không, tao sẽ không làm như thế đâu.”
“Bởi vì nếu tao chọn giết mày, chứng tỏ tao chịu thua tiềm thức của mình, chứng tỏ tao thừa nhận những gì mày làm là thật, thừa nhận hành vi giết người của mày đều là thoả đáng – tao không tán đồng đâu.”
“Tao muốn mày nhớ kỹ một chuyện... Không một sự sống nào có thể bị tùy ý giết hại được.”
“Dù tao không thể rời đi, tao cũng phải nói với mày – tao không muốn tha cho mày, tao cũng không khoan hồng cho mày.”
Khoảnh khắc đó, vẻ mặt người nọ cơ hồ thoáng qua vẻ phức tạp.
‘Hắn’ chợt thả tay ra.
Đám sương đen trào ra từ quan tài nuốt chửng người nam đi.
Tất cả tất cả đều sụp đổ, hóa thành làn bụi bay đi.
Cả nhà thờ cứ như vậy ầm ầm sập, để lại đám bụi bay lơ lửng như tuyết trắng rơi, biến mất theo.
Ánh nắng chiếu vào, cả thế giới sáng lên màu hổ phách, tạo nên một sắc màu cũng như độ ấm hoàn toàn khác với trước kia.
“Quả nhiên, cái phụ bản tượng trưng cho ký ức sâu xa nhất của ta, điểm mấu chốt ở đây, thật ra chỉ cần kiên định với nguyên tắc của bản thân... Nếu ta vì muốn thoát khỏi đây, ngay cả nguyên tắc cũng bỏ, vậy thì hiển nhiên không thể ra khỏi đây rồi.”
Giang Dĩ Lâm lẩm bẩm.
Trong mơ hồ, Giang Dĩ Lâm như nghe thấy tiếng lòng thuộc về nhân cách thứ hai.
『 bồ nói đúng, thế giới này đúng là không thật... Nó được dựng nên từ bức tường của mặt trái cùng lời nói dối. 』
『 cho nên, nơi này không có tư cách giam lỏng... Một người khiến người ta rung động một cách vô thật. 』