Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 21: Chương 21: Tín ngưỡng






CHÚ Ý: CHƯƠNG NÀY CÓ CHI TIẾT TRA TẤN MÁU ME, AI YẾU TIM KHUYẾN CÁO KHÔNG NÊN ĐỌC!



Con cáo hỏng tiên phong tấn công, thế là bốn món đồ chơi khác, cũng lần lượt mở mắt ra.

Chiếc chong chóng tre trên đầu chú bé bong bóng xoay tít, nó chậm rãi bay tới, nụ cười mang tính tượng trưng hiện bên khóe miệng, "Hề lố ~ "

Nó cầm bóng bay, cái đầu tròn vo kề sát tay chủ tiệm, cười một nụ cười quái dị với ông, quấn sợi dây buộc quả bóng đen vào cổ tay chủ tiệm, từng vòng từng vòng... Dần dần chặt hơn, hệt như đang hưởng thụ quá trình hành hạ này vậy.

Con thỏ nhỏ Bonnie cũng tưng tưng nhảy nhót tới trước mặt ông, chớp hai con mắt to với hàng mi thật dài, thậm chí còn sắp sượt qua mắt tay chủ tiệm.

Gà con Chica tháo cái mõm của mình ra, sau đó nhét nó vào vị trí con mắt trái bị trống của tay chủ tiệm còn đang đội cái đầu gấu trên đầu.

. _ không sai... Chính là nhét, cái mỏ hình tam giác nhọn được cố mà nhét cho vào, cứ như chỉ đang nhét thứ gì đó mềm mại lắm vậy, nhét cho thật sâu vào!.

"A A A A A A A A A… "

Con Freddy vàng kim bên cạnh lẳng lặng nhìn, bỗng nhíu mày một cách nhân hóa, nó cử động thân mình, đi đến góc phòng.

Bên trong một cái hộp các tông ở góc phòng, có một bộ đồng phục bảo vệ trực đêm khá sờn cũ, có dính vệt máu, rõ ràng đó chính là bộ đồng phục trực đêm đã mặc vào thời điểm ấy, cái thời điểm mà Vincent bị Chica cắn rụng nửa cái đầu.

Vết máu để lại, như thể đánh dấu sự tàn bạo đẫm máu của đêm đó vậy.

Bộ đồng phục ca đêm ấy, bị con Freddy vàng kim cầm lên, nhồi bộ quần áo thành một cục, đi đến trước mặt tay chủ tiệm.

Tay chủ tiệm còn đang gào thét, nỗi đau đớn này thật sự là quá mức kinh hoàng, ông cảm giác giọng mình đã gào đến mức hoàn toàn trở nên khàn khàn... Thậm chí ông không tài nào khép nổi miệng mình.

Cho đến khi con gấu cao khềnh kia mang bộ đồng phục nhàu nhĩ đến, nó trực tiếp nhét thẳng vào mồm tay chủ tiệm luôn!

Nó như đang nói...

Yên tĩnh chút đi,

Ngươi ồn ào quá.



Tại phòng giám sát.

"I a a… I a a… "

Chú rối hề đưa tay cầm lấy tóc Giang Dĩ Lâm, những ngón tay bé tí của nó nhỏ xíu, lực cũng nhẹ, hệt như đang chơi trò chơi cùng Giang Dĩ Lâm vậy.

"Đừng quậy."

Giang Dĩ Lâm vươn ra một ngón tay, gõ gõ cái đầu nhỏ của chú rối hề, chú rối hề lấy hai cái tay ôm kín đầu, có vẻ bị gõ hơi ăn đau, nó quệt miệng, như một loài động vật nhỏ, nó nằm nhoài trên vai Giang Dĩ Lâm, sến sẩm thơm mặt Giang Dĩ Lâm.

Chàng trai tóc đen cảm thấy bên cạnh nhồn nhột, hắn bất đắc dĩ túm lấy cổ chú hề từ phía sau, giọng có chút nghiêm khắc, "Đã nói là đừng có quậy."

"I a a… I a a… "

Chú rối hề bị cho giật nảy, nó cúi đầu thấp xuống, giống như có hơi ủ rũ, cố khoát tay một cái, thoát khỏi tay Giang Dĩ Lâm, xoay cái thân đi, chỉ chừa lại cái mông tròn tròn.

_ Hứ, nó giận, hậu quả rất nghiêm trọng đó.

Giang Dĩ Lâm: “...”

Ngón tay của hắn vẫn đặt trên bàn phím, màn hình trong phòng giám sát hắt ra ánh sáng xanh tối mờ.

Sở dĩ Giang Dĩ Lâm nhốt tay chủ tiệm vào kho, là để tránh đi mà theo dõi từ hệ thống giám sát, qua màn hình giám sát mà quan sát tình hình từ căn phòng đóng kín không thấy được kia.

Cơ mà cửa phòng giám sát lại để mở, cách hành lang dài dằng dặc, thế mà Giang Dĩ Lâm vẫn có thể nghe được tiếng thét thảm thiết sau đó lập tức im bặt kia.

Phải nói chứ, hay ho thật, hóa ra tiếng thét của con người, cũng có thể vang đến mức đó luôn cơ... Thủng đá xuyên mây cũng chỉ đến thế mà thôi.

Đối với Giang Dĩ Lâm mà nói, hắn chỉ cần đưa tiến độ thăm dò thế giới quan của cái phó bản tiệm ăn Freddy đến 100% thôi, sau đó hắn có thể thoát ra khỏi cái phó bản này, đây cũng chính là nhiệm vụ cần phải hoàn thành trong các thế giới game kinh dị mà hệ thống yêu cầu khi hắn xuyên đến.

Tiến độ thăm dò hiện tại của hắn đã lên đến 90%, 10% còn lại, Giang Dĩ Lâm đã có suy luận sơ sơ, mà trên thực tế là hắn cố tình không đưa ra những suy luận ấy.

Ngón tay nhẹ điểm trên bàn, nụ cười hắn lạnh như băng.

“Nếu như không được xem báo ứng đến với gã rác rưởi ấy, cứ thế mà qua màn phó bản này thôi, nghe chả thú vị tí nào.”

Chẳng qua, hệ thống rõ ràng cũng cảm nhận được ý nghĩ trong lòng Giang Dĩ Lâm, cho nên hệ thống rất tức giận, nên cũng không trao đổi nhiều trong đầu Giang Dĩ Lâm.

Chàng trai tóc đen nghĩ thế, tầm nhìn chuyển về nửa người trên của chú rối hề, trên đỉnh đầu của nó thậm chí còn vô cùng sinh động mà bốc khói, hình như vẫn đang giận.

Sao hắn lại có cảm giác... Tính tình của hệ thống, và của con rối này hao hao nhau nhỉ?

Vừa lúc đó, màn hình giám sát chợt nháy.

Giang Dĩ Lâm hơi nhíu mày, nhìn sang, hắn phát hiện trong cái phòng bếp đằng kia, thế mà lại sáng ánh đèn.

Vài món đồ chơi rối rít tụ tập trong phòng ăn, đứa nhỏ trước khi là gà con Chica rất thích nấu ăn, cho nên nó đang vô cùng dụng tâm, làm một cái bánh ngọt.

Cái bánh ngọt có vẻ như là dành để chúc mừng, con thỏ nhỏ Bonnie đang đàn guitar, chơi sau lưng gà con Chica, giống như đang đệm nhạc cho nó vậy. Con Freddy vàng kim trong tay đẩy xe đẩy, ngồi trên là tay chủ tiệm bị nhốt trong một món đồ chơi, cứ thế một đường chở tới.

Giang Dĩ Lâm hơi nheo mắt lại.

“Đây là... Bánh sinh nhật ư?”

“Quả nhiên, tay chủ tiệm đã từng dùng mánh lới tổ chức tiệc sinh nhật tại tiệm ăn Freddy, giữ đám trẻ lại, sau đó lần lượt sát hại chúng một cách tàn nhẫn – đây chính là thủ pháp gây án của gã.”

「_ tíccch… tíccch…」

「_ tiến độ thăm dò thế giới quan: 100%.」

「_Phó bản tiệm ăn Freddy đã hoàn thành, thời gian đếm ngược: 24 giờ, chính thức khởi động.」

Mà ở màn hình bên kia.

Kỹ năng của Chica rất tốt, chiếc bánh sinh nhật kia không lâu sau cũng ra lò.

Nó khoét cái lỗ ở tâm bánh, sau đó thô bạo nhấc tay chủ tiệm lên, mà nhét người vào bên trong cái bánh.

Sau đó, Freddy lập tức tắt hết đèn đi, bên trong ánh sáng yếu ớt, những món đồ chơi bị những đứa trẻ nhập thân đều nhắm mắt lại, chắp hai tay trước ngực, đang nhẹ ngâm xướng cái gì đó.

Con Freddy vàng kim to kềnh kia chỉ ôm tay, một bên lẳng lặng nhìn hết thảy.

Đợi đến khi bọn họ cầu nguyện xong, Giang Dĩ Lâm liền thấy một cái máy xay bắt đầu được bật lên.

Mũi khoan kim loại vừa xoay tít, trong nụ cười hứng khởi của Chica, nó chậm rãi, từ từ đưa vào bên trong cái bánh, "Lách tách… Lách tách…" xay lên. //là tiếng máy xay thịt đó//

“Thực sự không phù hợp với trẻ nhỏ tí nào hết.”

Giang Dĩ Lâm bình tĩnh nhìn màn hình.

Chú rối hề trên vai hắn, vừa định quay qua xem là gì, hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng cản lại.

“Con nít thì đừng xem, ngoan.”



Xa xa phía chân trời, ánh nắng ban mai mờ sáng.

Chàng trai tóc đen mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng tinh như tuyết, hắn nằm ngửa tại một vị trí nằm trên ngọn núi nhỏ cao nhất thị trấn Freddy, bên dưới trải một tấm khăn lớn – tính ưa sạch hắn vẫn lớn lắm.

Chú rối hề bên cạnh hắn, cũng học theo dáng nằm Giang Dĩ Lâm, hai cánh tay be bé vươn ra, cố sức đụng đến chân mình.

Chàng trai tóc đen nhìn đến xuất thần trong phút chốc, bầu trời tỏa nắng dịu, đột nhiên nhàn nhạt lên tiếng.

“Cũng đã đến rồi, mi không về nhà thăm mẹ mình sao?”

Một bóng hình tỏa khói đen từ phía sau cây chậm đi tới.

Mặt nó, có những mảng da thịt bong tróc, trên người cũng không có bao nhiêu phần da lành lặn, giống như bị ai đó dùng dao tỉ mỉ xẻo từng thớ vậy.

Mái tóc xoăn màu nâu vốn có của nó cũng bị đốt không còn bao nhiêu, không đẻ lại nhiều dấu vết có thể nhận ra.

Nếu như không vì cặp mắt kia, chúng vẫn trong suốt như dĩ vãng, với dáng vẻ hiện tại của nó, thật sự hoàn toàn là một ác linh đậm oán khí.

“Không đi thăm mẹ mi à? Miller bé nhỏ."

Giang Dĩ Lâm lặp lại vấn đề.

Miller hoang mang lắc đầu, nó chỉ chỉ mặt mình, vừa chỉ chỉ thanh quản mình, qua hồi lâu, nó mới phát ra tiếng nói khàn khàn.

“Em, em sợ... Em sợ em bây giờ, sẽ làm mẹ sợ."

Giang Dĩ Lâm im lặng nhìn hắn, khẽ cười.

“Trên thế giới này, không có người mẹ nào, mà không nhận ra con trai mình, bất kể con mình trở nên ra sao.”

“Trong lòng bà, em mãi mãi chính là thiên thần nhỏ có nụ cười đáng yêu nhất trên đời.”

“Này nhé… đến tôi còn không sợ em, thì nói gì đến mẹ em đây... Bà nhớ em còn không hết nữa là.”

Chàng trai tóc đen nhíu mày hàng mày nhọn, gương mặt lãnh đạm cũng dần nhuộm lây cái ấm áp của nắng sớm, trông đẹp như một bức tranh.

Miller ngơ ngơ gật đầu, em đột nhiên cười cười.

Cậu bé tóc nâu quay đi, ánh mặt trời cũng chiếu đến cậu bé, khói đen trên người tản đi hết, dáng vẻ được khôi phục về lành lặn và sạch sẽ trước kia, gương mặt cũng khôi phục về bình thường.

Như vẫn là Miller bé nhỏ thiên chân vô tà, chưa từng trải qua tội ác thuở nào.



Trong phòng.

Người mẹ già giật mình tỉnh lại.

Không biết vì sao, kể từ hôm qua, bà có một dự cảm kỳ lại, cảm thấy trong lòng có chút hồi hộp, cứ như sắp sửa có chuyện gì đó lớn xảy đến.

Bà khẽ nâng đầu, thì chợt thấy, cánh cửa được một cái tay trắng trẻo mở ra.

"Mẹ ơi... Con về rồi."

Cậu bé tóc nâu bà không khi nào không thương nhớ ấy, đứng ở cửa dành tặng bà một nụ cười.

Cậu bé khi cười trông rất dễ thương, khoe ra cái răng nanh nhỏ ngây thơ đáng yêu.

"Miller... Con trai của ta..."

Trong nháy mắt đó... Hàng lệ từ trong đôi mắt người mẹ già, lăn bên má.



「Ngài Giang, ta cảm thấy giận lắm.」

「Ta thật ra là suy xét đến sự an toàn của ngài – ta chỉ cần hướng dẫn ngài thăm dò đầu đuôi ngọn ngành phó bản của thế giới này sau đó đi ra, rất nhiều chuyện ngài không cần phải can dự quá nhiều, với ngài mà nói cũng sẽ không có ảnh hưởng không tốt gì, mà trái lại còn có thể đảm bảo sự an toàn của ngài lớn hơn, ngài hiểu chứ?」

“Hệ thống, ta nên nói, mi không hổ là một chuỗi dữ liệu nhỉ? Dữ liệu làm việc một cách tuần tự hoàn toàn cứng ngắc và vô tình, nhưng mà, có một việc, mi vẫn không hiểu."

「không hiểu cái gì?"」

“Mi có biết, sự khác nhau lớn nhất giữa nhân loại và máy móc, và cả động vật hoang dã là gì?”

“Đại đa số nhân loại, có một thứ luôn được cất kỹ trong lòng, giấu ở nơi mềm mại ở tận sâu bên trong họ, khiến cho ánh sáng cũng có thể đến vào những đêm đen.”

「... Những thứ này, là gì?」

“… ví dụ như tình yêu... Cũng như tín ngưỡng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.