Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt

Chương 8: Chương 8: Mặt hồ tĩnh lặng đã rung động ​




“Chỗ mờ mờ kia là Thanh Sơn, có mã trường, có thể kị mã đi săn.”

“Nói đến đi săn, đường đệ cũng là hảo thủ, đáng tiếc bận bịu nhiều việc, không rảnh để đi. Không bằng để khi nào đó ta đưa đệ muội đi dạo chơi được không?”

“Nhìn xem, phía trước là đảo giữa hồ. Nói là đảo, nhưng thật ra là ngọn núi.”

“Núi giữa hồ cảnh sắc rất đẹp, so với chơi thuyền trên hồ, trên đỉnh núi càng mát mẻ.”

Ba người thúc cháu Phạm Bất Mộng, ngươi một lời ta một câu cùng Khuynh Quốc thưởng hà. Chính lúc đang rôm rả, Vương thị bị Phạm Nguyệt Lung kéo vào. “Ai da… Ngừng lại đi, cũng không để cho ta thư thái.”

Vương thị gõ xương bánh chè ngồi xuống, uống nước quả mơ tỳ nữ đưa lên, khiển trách: “Ta vừa đi, các ngươi liền khi dễ muội tử hả? Khảm Bích, Trần Nhi, các ngươi làm ca ca như thế sao?” Vương thị mắng chửi nhi tử, ánh mắt lại hướng Khuynh Quốc.

Khá lắm chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Phạm Bất Mộng thấy Khuynh Quốc không thèm để ý tới, phối hợp ăn hương lê. Thầm nghĩ, Vương thị lúc này đoán sai, nếu không phải chỉ mặt gọi tên Khuynh Quốc chắc là không biết ứng .

“Lung muội, là Trần ca không tốt. Trên đường trở về muội thích cái gì, tùy muội chọn.”

Phạm Khảm Bích khép lại quạt giấy, vỗ cán quạt nói: “Lung muội, muội cũng quá nhỏ nhen. Được rồi, đừng tức giận. Muốn đường ca bồi cái gì, nói nghe xem?”

Vương thị nhìn nhi tử tranh nhau nhận lầm, người bị hại lại không phản ứng, trên mặt mũi khó chịu. Hừ một tiếng, quay đầu, lạnh lùng nhìn qua hoa sen trong hồ. Nghe Nguyệt Lung nói, Khuynh Quốc cử chỉ mất phụ đức, nhưng Phạm Trần, Khảm Bích lại dung túng nàng. Vương thị vốn không tin, cảm thấy Nguyệt Lung có lẽ bị lạnh nhạt mới nói ngoa. Bây giờ thấy hai nhi tử kẻ tung người hứng, thần thái bao che cho Khuynh Quốc. Lập tức, trong lồng ngực có lửa, giống như trời tháng bảy thời tiết nóng nực, buồn bực vô cùng. Khuynh Quốc là ai? Là đệ muội của nhi tử. Ngày thường chơi gái còn chưa tính, hiện nay rõ ràng định ăn cỏ gần hang, nếu chuyện này bị phụ thân chúng biết được thì sao?

Vương thị nghiêm mặt, chóp mũi tức giận. Phạm Nguyệt Lung không cam tâm, cũng không dám quấy rầy. Chỉ trừng mắt nhìn Khuynh Quốc, đi đến một bên ngắm phong cảnh.

Thuyền chậm rãi ngừng tại bên cạnh đảo giữa hồ, Phạm Bất Mộng dẫn đầu lên bờ, nâng Khuynh Quốc rời thuyền. Vương thị lắc lắc khăn lụa nói: “Ta đây nhiều tuổi, không đi. Trần Nhi, Khảm Bích, lưu lại cùng nương nói việc nhà đi.”

Lúc nào không nói việc nhà, lại chọn lúc này nói? Rõ ràng là muốn đem bọn họ cùng Khuynh Quốc ngăn cách! Phạm Khảm Bích, Phạm Trần không hẹn mà cùng mặt hướng đối phương nói: “Ngươi đi cùng nương đi.”

“Nói cái gì? Vi nương thỉnh không được các ngươi?” Tục ngữ nói, có tức phụ đã quên nương. Bọn họ thế nào? Vì đệ muội bỏ qua tâm ý của nàng. Hai nghịch tử này thật làm nàng tức chết! Vương thị trợn mắt gầm lên: s“Các ngươi ngồi xuống cho ta!”

Vương thị giáo huấn xong, chuyển hướng Phạm Bất Mộng nói: “Làm cho tiểu thúc chê cười.” Cũng dặn dò chất nữ.“Nguyệt Lung, ngươi cùng tiểu thúc, Khuynh Quốc đi chơi vui vẻ nha!”

Trong tiếng Khảm Bích, Phạm Trần ai thán, ba người Khuynh Quốc bước trên thềm đá, tan biến tại trong rừng xanh um tươi tốt.

Núi giữa hồ đẹp, không vì nó cao mà là nó tự nhiên. Phóng mắt nhìn lại, mọi chỗ đều là sườn đồi vách đá. Vách núi bị gió mưa mài mòn ra loang lổ dấu vết, thêm mấy phần ưu tư.

Nguyệt Lung cước bộ hơi nhanh, tay chỉ danh lam thắng cảnh, vì Phạm Bất Mộng giải thích. Khuynh Quốc dần dần thả chậm bước chân, để hai người đi càng lúc càng xa. Đi ngang qua đường nhánh, nàng thấy mắt Phạm Bất Mộng không để ý, lách mình tiến vào đường rẽ.

Đường nhỏ cảnh sắc so với đường chính lại có một hương vị riêng. Mặt đường rộng một thước, hai bên bụi cỏ xuề xòa đầy hoa dại, mấy con bướm trắng nhanh nhẹn nhảy múa. Bên cạnh sườn đồi có không ít thanh tùng cùng chương mộc, cành lá rậm rạp, nhô lên cao làm cảnh càng thêm đẹp đẽ.

Khuynh quốc giờ phút này không ngắm nhìn gì, nhanh chân mà đi, nhìn xuống sườn đồi. Hai bóng người triền miên khiển quyến lọt vào mắt của nàng. Khuynh Quốc nhìn chăm chú đánh giá, đúng là hai người Phạm Thiên, Khuynh Thành. Tâm niệm nàng vừa chuyển, lập tức hiểu rõ tiểu Hầu gia vì sao không có tâm trí giám thị, liền cho phép nàng xuất môn.

Du Trà Hoa hồ. Từ trung tâm núi giữa hồ, tại chỗ vách núi nhìn ra có thể đem cả đảo giữa hồ thu hết vào mắt. Mắt tinh còn có thể thấy rõ dung mạo nữ quyến trên du thuyền. Chả trách, Xuân Phong tứ tỳ không cùng đến.

Khuynh Quốc nghiêng tai nghe, chỗ đường rẽ vang lên tiếng bước chân. Nàng kêu chính mình quá mức khinh suất, trong lúc suy tư, Phạm Bất Mộng, Nguyệt Lung đã tới sau lưng.

“Ngươi không phải đi theo ta đi sao? Sao lại đi tới chỗ này?” Phạm Nguyệt Lung tức giận hỏi.

Khuynh quốc khóe mắt đảo qua, hướng bọn họ nhìn Phạm Thiên, Khuynh Thành. Cười giải thích. “Ta là thấy phu quân, mới đi vòng mà đến, không nghĩ làm phiền tiểu cô. Trước đó không có cáo tri là lỗi của Khuynh Quốc." Khuynh Quốc chuyển hướng Phạm Bất Mộng nói: “Mệt mỏi thúc phụ tìm Khuynh Quốc.”

Mắt thấy trượng phu của mình cùng nữ nhân khác thân mật, trong thần sắc lại không có một tia ba động. Phạm Bất Mộng nhìn kĩ Khuynh Quốc. Thầm nghĩ nàng nếu như không phải tâm cơ quá sâu, chính là tuyệt không để ý phu quân của mình. “Chất tức không có việc gì là tốt rồi.” Phạm Bất Mộng hướng tay trái về phía trước, nói: “Đi, đến đó xem sao. Ta cũng lâu rồi không gặp Phạm Thiên.”

“Ca ca! Ngươi cùng tẩu tẩu du hồ đó hả?” Phạm Nguyệt Lung cố ý gọi Khuynh Thành là tẩu tẩu, trêu tức Khuynh Quốc.

Ai ngờ Khuynh Quốc chẳng mảy may chú ý chê cười của nàng, nhìn thẳng vào Phạm Thiên, Khuynh Thành nói: “Ta tưởng là phu quân cùng muội muội đi nơi nào, hóa ra là du hồ? Tướng công thật hăng hái." Khuynh quốc nghiêng người hướng Phạm Bất Mộng giới thiệu. “Thúc phụ, đây chính là muội muội của Khuynh Quốc, Khuynh Thành. Là người trong lòng phu quân ngày đêm thương nhớ.”

Mọi người nghe thấy Khuynh Quốc tự nói chỗ rõ chỗ trọng yếu, không biết tiếp lời như thế nào.

Phạm Thiên yêu thích Khuynh Thành vốn không phải là bí mật. Nhưng trước thúc phụ Phạm Bất Mộng là người không biết gì, đem mọi việc nói trắng ra. Giống như một giấy trắng, nhỏ lên một điểm đậm mực, quá mức đường đột.

Trượng phu yêu thê muội đáng lẽ phải làm thê tử mặt thất sắc. Nhưng Khuynh Quốc không hề để ý, đem chuyện nói ra thẳng thừng. Ngược lại làm Phạm Thiên, Khuynh Thành xấu hổ vô cùng. Nam nhi tam thê tứ thiếp không sao, nhưng sau lưng tân hôn thê, cùng thê muội ám thông xã giao lại là thất đức. Mà làm muội muội, vụng trộm cùng tỷ phu thông đồng càng là hành động dâm uế thế tục khó chứa.

Lời nói của Khuynh quốc, giống như một cái tát trên mặt Phạm Thiên. Khiến người khó thở, lại không có có thể phát tác, chỉ có thể xanh mặt, đè xuống lửa giận trong lồng ngực.

Phạm Thiên đắc tội Khuynh Quốc, sợ là không có chỗ tốt. Phạm Bất Mộng nhìn thấy sắc mặt chất tức lúc trắng lúc xanh, cười nói: “Khuynh Thành, tên thật hay, quả thật là quốc sắc thiên hương. Khó trách Phạm Thiên để trong lòng. Một bên Khuynh Quốc, một bên Khuynh Thành, chất nhi thật là biết hưởng thụ!”

“Đâu có!” Phạm Thiên gấp quạt giấy nói: “Thúc phụ trời nam đất bắc, gặp qua bao nhiêu tuyệt sắc giai nhân. Đừng giễu cợt chất nhi.”

Khuynh Quốc vượt qua Phạm Thiên, đi về hướng Khuynh Thành nói: “Muội muội hôm nay cách phủ, sau này chỉ sợ khó tương kiến. Thiếu những thứ gì, không ngại nói cho tỷ tỷ, ta cho người đưa đến. Cũng không uổng tỷ muội ta một hồi.”

Khuynh Quốc nói mỗi câu đều là lời quan tâm, lại mỗi câu đều ẩn hàm mỉa mai. Khuynh Thành là người thông minh, làm sao không hiểu được chân ý trong đó. Nếu như nàng đêm qua cùng Phạm Lang kết thành phu thê. Giờ phút này coi như là nửa cái Hầu phủ phu nhân. Đáng hận, bị Khuynh Quốc đập bể, không chỉ phải ly khai Hầu phủ, càng là thanh danh quét rác.

Khuynh thành biết rõ Phạm Thiên yêu thích mình, nhưng mỗi lần nàng cùng Khuynh Quốc với nhau, nàng đều ở chỗ hạ phong. Nàng biết rõ Phạm Thiên cực chẳng đã, nhưng vẫn là hận, hận ông trời bất công, làm cho nàng cùng Phạm Lang không cách nào danh chính ngôn thuận.

“Đa tạ hảo ý của tỷ tỷ. Nhưng Khuynh Thành thiếu cái gì đều có Phạm Lang lo lắng, không nhọc tỷ tỷ hao tâm tổn trí. Ngược lại muội muội muốn khuyên tỷ tỷ, xuất môn chú ý cách ăn mặc, chớ để mất thanh danh Hầu phủ.” Khuynh Thành cao ngạo nâng lên cái cằm, khinh miệt đánh giá áo tơ trắng của Khuynh Quốc. Miệng anh đào nhỏ khẽ mím, khóe miệng hiển hiện má lúm đồng tiền, trong tươi cười có vẻ đùa cợt.

Khuynh Quốc đứng ở bên cạnh sườn đồi, nhìn qua phương xa mỹ cảnh, thở dài: “Nhân bản hữu sắc, tục che bất dĩ. Nhất thành kiều diễm, bất diện tiếu quốc.”

“Có ý gì?” Phạm Nguyệt Lung khó hiểu ý nghĩa, Khuynh Thành rõ ràng giễu cợt Khuynh Quốc. Khuynh Quốc không phản bác, ngược lại còn làm thơ.

Ba người Phạm Bất Mộng tuy nhiên lại minh bạch ý tứ của Khuynh Quốc. Không chỉ có bác bỏ lời nói Khuynh Thành, hơn nữa quay phản một kích, làm Khuynh Thành tự nuốt nước đắng. Con người nguyên đều có khí chất tự nhiên của mình, thiên hạ lại dùng trang phục lộng lẫy vẻ vang, làm mọi người nước chảy bèo trôi, che mất hai mắt, đã quên thật sự mới là vẻ đẹp đích thực. ‘Nhất thành kiều diễm’, nhưng thật ra là si hài âm. Khuynh Quốc mỉa mai, Khuynh Thành mặc hoa mỹ giống như bươm bướm mặc người vuốt vuốt, sớm đã mất bản sắc. Lại không biết mình xấu, còn một bên giễu cợt nàng.

Phạm Thiên sớm rõ tài hùng biện của Khuynh Quốc, nào biết được quanh co lòng vòng một bài thơ càng khiến người khó có thể chống đỡ. Khuynh Thành tức giận đến dậm chân, ủy khuất liên tục hướng hắn dùng ánh mắt. Phạm Thiên nghĩ ôm Khuynh Thành an ủi, nhưng Khuynh Quốc trước mặt, lại có Phạm Bất Mộng ở bên. Chỉ có thể giả bộ như không thấy.

Phạm Bất Mộng cũng nhìn kỹ Khuynh Quốc, một nữ nhân như thế nào, đối mặt trượng phu bạc tình bất động thanh sắc, đối muội muội trào phúng cơ trí mà biện. Hắn hai mươi sáu tuổi, gặp qua không ít nữ tử, thông tuệ, quyết đoán, hào sảng, nhưng lại chưa bao giờ gặp người so với nam nhi còn đạm mạc tỉnh táo.

Phạm Bất Mộng trong mắt lộ ra tiếu ý, hừ nhẹ hai tiếng, chuyển hướng Phạm Thiên nói: “Phạm Thiên, ngươi nên làm chủ nhà. Dẫn ta leo lên đỉnh núi giữa hồ được không?”

“Tiểu chất tuân mệnh.” Phạm Thiên làm bộ thỉnh Phạm Bất Mộng đi đầu, Khuynh Quốc nhìn Khuynh Thành nũng nịu, cười lạnh nói: “Muội muội, muội là loại nữ nhân không ly khai nam nhân. Đem muội đuổi ra Hầu phủ là quá dễ dàng cho muội. Thua là thua, đừng có quấn quít lấy tướng công tỷ tỷ, mất mặt Tô gia.”

“Ngươi... A…!” Khuynh Thành vừa định mở miệng, cảm thấy mu bàn chân đau đớn. Thấy Khuynh Quốc trên mặt cười đắc ý, xấu hổ và giận dữ hết sức, vô ý thức duỗi ra hai tay, hướng Khuynh Quốc đẩy. Khuynh Quốc ở chỗ bên cạnh sườn đồi, Khuynh Thành đẩy như vậy, cả người rơi ra ngoài núi. Thoáng cái, tan biến trước mặt mọi người.

“Không phải ta, không phải ta!” Khuynh Thành cảm giác tay mình căn bản không có đụng phải Khuynh Quốc. Nhưng đối phương chính từ đây té xuống, nói không phải nàng đẩy ai tin đây? Khuynh Thành gấp đến độ không biết làm như thế nào cho phải, bên cạnh thân hai đạo nhân ảnh, một trước một sau chạy vội mà qua, trong nháy mắt lao ra vách núi, tạo thành hai đường vòng cung mà rơi.

Khuynh Thành nhìn về phía sau, nào còn có thân ảnh thúc cháu Phạm Thiên? Nàng lảo đảo đi đến vách đá, nhìn quanh xuống phía dưới, ngoại trừ một lớp rung động, cái gì cũng đều không nhìn thấy. Khuynh Thành khuôn mặt trợt xuống vài giọt nước mắt, ngực đau dữ dội, không biết tâm hận ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.