Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt

Chương 21: Chương 21: Sơ định bên Đoạn Tình hồ ​




Nguyệt Lung bắn tên, Khuynh Quốc vung roi, huýt sáo kinh mã, chẳng qua tại trong nháy mắt. Phạm Bất Mộng khó khăn ngừng thân ngựa, lập tức giục ngựa tìm Khuynh Quốc.

Phạm Bất Mộng thầm nghĩ Nguyệt Lung là hòn ngọc quý trên tay Phạm gia, tính tình của nàng thích gì, ai cũng không cản nổi. Có lẽ là thấy bọn họ nịnh nọt Khuynh Quốc, tức giận nên bắn tên. Nha đầu kia từ trước đến nay không biết nặng nhẹ, cao ngạo tùy hứng, lần này không phạt nghiêm thật cũng không được.

Ngược lại là Khuynh Quốc, vì một mũi tên này dùng tiếng huýt ruổi ngựa. Không chút nào bận tâm Lê gia Thanh Nhi, thực không tầm thường. Phạm Bất Mộng biết rõ Khuynh Quốc bị chọc giận, nhưng là vì sao? Bởi vì Nguyệt Lung dùng cung bắn hướng nàng?

Dựa vào Phạm Bất Mộng mấy lần chứng kiến, Khuynh Quốc có thể nói là nữ trung trượng phu. Cho dù nàng nghĩ trừng phạt Nguyệt Lung lỗ mãng, cũng chỉ nhằm vào một người Nguyệt Lung. Hôm nay đem người bên ngoài đều liên lụy trong đó, nhất định có duyên cớ gì.

Móng ngựa kêu lộc cộc, xuyên qua lớp lớp bóng cây, một mảnh sóng xanh hiện ra trước mắt. Phạm Bất Mộng vừa muốn đường vòng mà đi, một thân ảnh mảnh khảnh rơi vào thật sâu đáy mắt của hắn. Một thân bạch y, một vòng cô hồn. Lẳng lặng đứng bên hồ, nhìn gió thu thổi nhẹ trên mặt hồ. Mắt của nàng ôn nhuận như nước, lại lộ ra tịch liêu. Rõ ràng khóe miệng mỉm cười, lại hiện ra nồng đậm bi thương. Cơn gió thổi tới, gợi lên sợi tóc đen nhánh. Tiếu ý bên môi nàng dần dần biến mất, mục quang trầm xuống, thâm thúy như uyên. Người bên ngoài rõ ràng không biết nàng đang suy nghĩ gì, cũng bị khuynh thiên hận ý vây lấy, đau đến đáy lòng phát run, đầy người đều là buồn bã.

Phạm Bất Mộng cưỡng chế tâm thần rung động, tay cầm lấy dây cương, bất tri bất giác đâm rách lòng bàn tay. Nhưng nỗi khổ phá chưởng này, đau đớn tê tâm liệt phế co rút ở đâu mà vượt ra trong lồng ngực. Phạm Bất Mộng đè xuống đắng chát trong cổ, suy nghĩ sâu xa. Nàng là ai? Khuynh Quốc, nữ nhi mười lăm khuê phòng vì sao lại có tiếu ý thê lương như vậy, cùng ánh mắt hận không thể đốt quách cho rồi kia. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hắn sao có thể tin tưởng một nữ tử lại có lực uy hiếp không cách chống đỡ của võ tướng? Còn sự từng trải, ngạo nghễ đó.

Bất Mộng cho rằng nữ nhi tư thái mềm mại, như cỏ thơm sâu kín. Ai ngờ trong gió mạnh mới biết kình cỏ. Lúc này, thân ảnh ven hồ kia như thể bàn ủi đặt trong lòng của hắn, đốt cháy đau đớn muốn chết, lại ước gì dung nhập cốt nhục của mình mới tốt.

Nếu như nói tư thế cưỡi ngựa oai hùng của Khuynh Quốc lúc trước khiến cho hắn khâm phục. Giờ phút này nàng một mình cô tịch lại làm hắn đau lòng, thương tiếc. Muốn ôm nàng, muốn hôn môi nàng, tất cả chỉ nguyện xua đi ưu sầu giữa hai lông mày của nàng.

Phạm Bất Mộng nhắm mắt khổ thán, hắn cuộc đời này gặp qua bao nhiêu kiều nga? Mỹ nhân son lệ, đều là xuân phong nhất độ hóa thành bụi. Sự bạc tình của hắn hủy vô số mộng xuân khuê? Hôm nay lại có một thân ảnh hờ hững như vậy khắc vào chỗ mềm mại nhất trong lòng của hắn. Sau này chỉ sợ quên không được con ngươi đen băng sương quanh năm, cùng dung nhan xa cách kia.

Phì phì.

Bạch mã Phạm Bất Mộng cưỡi nhẹ nhàng động thân. Bất Mộng cả kinh, cúi dò xét tọa kỵ, dây cương buộc chặt, lại không biết ngựa bởi vì ai mà động. Xem xét, lôi kéo, lại nhìn qua Khuynh Quốc. Chỉ thấy một con hắc mã liếm láp gò má non mềm của Khuynh Quốc. Hắn cho rằng Khuynh Quốc sẽ đẩy ra, không có nghĩ, nàng tùy ý cho hắc mã thân mật, đưa tay ôn nhu vuốt ve bờm ngựa.

Bất Mộng ngực vừa động, thấy đau. Ánh mắt Khuynh Quốc nhìn hắc mã thâm tình như vậy, giống như nhìn mình người yêu. Lúc này, trong mắt của nàng ngoại trừ hắc mã, không còn thứ gì khác. Khuynh Quốc xoa đầu ngựa, nhoẻn miệng cười. Trong khoảnh khắc, bi thương không còn sót lại chút gì, nhu tình lặng lẽ hòa tan vào trong gió. Thổi không tan, vung không đi, chậm rãi quay về cùng một người một ngựa.

Nàng nhìn hắc mã, nhìn cái gì? Chẳng lẽ một người sống sờ sờ còn không so nổi một con ngựa? Phạm Bất Mộng thở dài, dù cho là ai, thấy đa tình dưới ánh mắt đều sẽ cúi đầu thất thần. Làm gì được, nếu nàng không nhìn mình. Hắn muốn biết là ai khiến nàng thương cảm như vậy, lại là ai làm cho nàng hiểu ý mỉm cười.

Bất Mộng nhẹ đá bụng ngựa, bước đi thong thả hướng Khuynh Quốc. Hắn thầm nghĩ, chữ tình này thật sự là không thể nhiễm, một khi lâm vào liền không thể tự kiềm chế. Hắn một lời ngập tràn ghen tuông, sợ là chính mình hôm qua khó nhận thức vạn nhất.

Khuynh Quốc nghe được tiếng vó ngựa phía sau cũng không quay đầu lại. Nhưng trong chốc lát lưng nàng ấm áp, rơi vào một lồng ngực. Một trái một phải, hai cánh tay cường kiện đem nàng đặt vào trong lòng, môi mềm mại dán vào cổ trắng nõn.

Đối với việc này, Khuynh Quốc sớm có sở liệu, lại vẫn là đột nhiên cả kinh. Nàng biết rõ nam nhân không có ác ý, nhưng cảm giác này quá ấm áp, quá ôn nhu, chỉ biết khiến cho nàng đánh mất phòng bị, phớt lờ. Nàng kiếp này tuy là thân nữ nhi, bên trong dù sao vẫn là nam nhi lang. Nàng không cần phải che chở, không cần phải đồng tình, lại càng không cần tin tưởng ai!

Có chỗ cầu, tất có chỗ mất, nàng đã sớm tuyệt vọng, không! Nên nói nàng sớm thành thói quen, chỉ dựa vào chính mình mà sống. Khuynh Quốc nâng lên hai tay Phạm Bất Mộng, thân thể co rụt lại, thoát ra ý chí của đối phương, xoay người cùng nam nhân đối diện mà đứng.

Phạm Bất Mộng trong ngực không còn, ngưng mất nhu tình. Hắn nhìn Khuynh Quốc bên cạnh bờ, chỉ cần lui thêm bước nữa, nàng liền trượt chân rơi xuống nước. Tâm trí Không Mộng đột nhiên run lên, hắn chống lại, là một đôi mắt như thế nào? Lạnh như thu ba, như sớm thấu vô thường trên thế gian này. Mục quang trằn trọc, đều như làn nước chết, phảng phất muốn mang theo một thân tịch mịch chìm vào trong Đoạn Tình hồ.

“Đừng!” Phạm Bất Mộng nhảy lên trước, nắm ở eo Khuynh Quốc, đem nàng một mực giữ tại trong ngực. Thần sắc bối rối, đau lòng, vội vàng, nào còn có ngày thường hắn cười xem phong vân tiêu sái? Nhưng lúc này đáy lòng Bất Mộng ngoại trừ Khuynh Quốc trong ngực, không chú ý bất cứ gì khác.

Mười năm trước, hắn đã từng ôm Khuynh Quốc như vậy, lúc trước, nàng còn là một tiểu nha đầu. Bất Mộng cảm thán, hắn không ngờ tới giờ này ngày này sẽ đối với Khuynh Quốc khuynh tâm đến thế. Phạm Bất Mộng lắc đầu cười khổ, tất cả đều là định mệnh, không thể trốn thoát. Hắn nghĩ buông Khuynh Quốc, nhưng chính là mấy lần tương kiến đã tình căn thâm chủng. Hắn lấy hay bỏ như thế nào bây giờ?

Phạm Bất Mộng dán vào gò má Khuynh Quốc, nghiêng mắt nhìn lại sa vào tại trong mắt Khuynh Quốc. Nhịn không được hôn lên môi Khuynh Quốc, tận tình lướt hôn. Khuynh Quốc miệng lưỡi ôn nhuận mềm mại, mặc dù không có đáp lại, nhưng chọc cho nam nhân muốn ngừng mà không được.

Bất Mộng chính đẹp đến thần hồn đều tiêu thất, chợt nghe sau lưng một đạo tiễn vang lên, kịp thời ôm Khuynh Quốc ngay tại chỗ lăn một vòng, né tránh mũi tên nhọn. Mũi tên cùng Bất Mộng sát thân mà qua, bay lên nhập Đoạn Tình hồ, rơi vào đáy nước. Mũi tên thế tới hung hung, tràn ngập sát ý. Phạm Bất Mộng quay đầu lại, nhìn Phạm Thiên cách hơn trăm bước, im lặng không nói gì. Lời đều trong mắt, tuy nhiên hận ý cũng đốt không lùi bước.

Khuynh Quốc thoát ra cổ tay Phạm Bất Mộng, lôi kéo dây cương, phiên thân lên ngựa. Móng ngựa chỉa xuống đất vài cái đã tới bên cạnh Phạm Thiên. Đang muốn xẹt qua, Phạm Thiên duỗi cánh tay quấn lên vòng eo Khuynh Quốc, một tay kéo lấy dây cương của đối phương, buông ra Diệp Liên trước người. Hắn nghiêng người hướng Khuynh Quốc, tay ôm ở eo nhỏ nhắn của nàng, chốc lát dời về phía cổ của nàng, lướt qua mặt của nàng, nghiêng thân chính là vừa hôn.

Phạm Bất Mộng nheo mắt, nhảy lên lưng ngựa, tiến lên vung roi mở cánh tay Phạm Thiên. Phạm Thiên quay thân tránh thoát, cười lạnh nói: “Thúc phụ, tiểu chất tình tự với chính thê, có liên quan gì tới ngươi?”

“Chỉ sợ còn không biết nai chết về tay ai!” Phạm Bất Mộng phản môi tấn công.

Khuynh Quốc cũng không để ý tới nam nhân phân tranh, nghiêng qua nhìn Diệp Liên kinh ngạc đến ngây người, vung vẩy dây cương giục ngựa mà đi. Số lượng Phạm Bất Mộng, Phạm Thiên cùng nàng tương kiến có thể đếm được trên đầu ngón tay. Một người là gia có kiều thê, một phương là lòng có tương ứng. Có thể ngày nay làm thế này, lại là vì sao?

Khóe môi Khuynh Quốc hiện lên một tia trào phúng. Thế nhân giai đạo, nữ nhi tâm khó hiểu, hôm nay chứng kiến, cảm giác nam nhi không phải cũng vậy?

Khuynh Quốc nghe tiếng vó ngựa bên người, giương giọng nói: “Nam nhi thiếu niên có hùng tâm, Chí tại thuận gió ba vạn lý, Vung roi sa trường danh dương oai, Thiên hạ núi sông đưa người đi, Nữ nhi kiều tư thiểu trông mong, Hoạ mi trang điểm cầu quân tiếc, Tình lang khó hiểu thiếp chi thê, Hưởng hết ba nghìn ôn nhu ý, Đêm dài chậm rãi nến đỏ lệ, Gửi huân lung đến bình minh.”

Khuynh Quốc ngự phong mà đi, đem phần môi hôn nồng nhiệt ném đến sau đầu. Nàng là ai? Làm sao có thể vì tranh đoạt quân tâm, hoạ mi trang điểm? Càng sẽ không vì trượng phu tả ủng hữu bão, khóc ngồi vào bình minh. Nàng muốn mượn ý thơ nói cho thúc cháu Phạm gia, bọn họ bên người sớm có giai nhân chờ đợi thương tiếc. Làm gì lại trêu chọc nàng?

Phạm Thiên, Bất Mộng trong lòng chấn động. Khuynh Quốc dùng hưởng hết ba nghìn ôn nhu ý, mắng bọn hắn không biết quý trọng. Phạm Bất Mộng đã có thê thiếp, Phạm Thiên tuy nói cưới Khuynh Quốc, nhưng giấu trong nội tâm lại là Khuynh Thành.

Có người khác liền không thể có nàng sao? Phạm Thiên, Bất Mộng miệng đều đầy đắng chát. Nam nhi tam thê tứ thiếp, nữ nhân nào dám nói chữ không?

Nhưng Khuynh Quốc làm việc thường ra khỏi nhân ý, nàng bị hôn lại không thèm để ý. Việc khuê dự càng coi như mây khói. Có thể, lãnh đạm của nàng, tiêu sái của nàng, kiên quyết của nàng, nhất cử nhất động của nàng, thật sâu dẫn dắt tâm nam nhân, khiến cho bọn hắn muốn ngừng mà không được. Muốn vì phạm tâm ý dứt bỏ tình ý đối với nàng, nói dễ vậy sao?

Xuyên qua bóng cây nặng nề, nhìn thấy Phạm Trần cùng mọi người đang chờ đợi cạnh chuồng ngựa. Khuynh Quốc hướng Phạm Bất Mộng đưa tay, nói: “Cung tiễn.”

Phạm Bất Mộng không nói một câu, trừu hạ giương cung bên cạnh eo, đưa cho Khuynh Quốc. Đổi tay nắm chặt dây cương, trở tay lấy ra trúc tiễn trên lưng, để vào bàn tay Khuynh Quốc.

Khuynh Quốc cũng không ngừng tay, hai chân ép chặt bụng ngựa, giương cung chính là một mũi tên. Tiễn đi như bay, Phạm Thiên định ra tay ngăn trở, mũi tên đã sớm xuyên qua búi tóc Phạm Nguyệt Lung, gắn vào phía trên tường gỗ mã phòng.

Mọi người dắt Phạm Nguyệt Lung lui về phía sau, lưng dán mặt tường. Khuynh Quốc lại duỗi tay ra. Phạm Bất Mộng không có không ứng. Liên tiếp bốn tiễn, bắn vào Phạm Nguyệt Lung quần áo, sát da thịt của nàng, xuyên nhập tường bản.

Khuynh Quốc cưỡi đến bên cạnh chuồng ngựa dừng lại, nhìn Phạm Nguyệt Lung. Nữ nhân sớm bị mũi tên nhọn đột nhiên xuất hiện dọa ngốc, toàn thân run rẩy lưu lại lệ tích. Khuynh Quốc đem giương cung ném hướng Phạm Bất Mộng, cười nói: “Tài bắn cung của tiểu cô, Khuynh Quốc lĩnh giáo. Nay có qua có lại, đưa lên năm tiễn. Lễ nhiều, đừng trách.”

Phạm Thiên nhìn thân muội chật vật, muốn mắng Khuynh Quốc, lại nghĩ tới thân ảnh thê lương của nàng bên Đoạn Tình hồ. Lời nói đến trong cổ lại như thế nào cũng thoát không nổi. Chỉ có thể ôm nàng, nhẹ trách nói: “Tinh nghịch!”

Sau đó, Phạm Thiên bước hướng Nguyệt Lung, ra sức nhổ xuống trúc tiễn, âm thầm hướng tỳ nữ làm cái ánh mắt. Bọn nha hoàn ba chân bốn cẳng dìu lấy Nguyệt Lung, nâng lên xe ngựa. Phạm Thiên nhìn lại Lê gia cất cao giọng nói: “Phạm mỗ chiêu đãi không chu toàn, làm cho Lê gia bị sợ hãi.”

Lê gia vừa hoàn hồn, bề bộn khoát tay nói: “Không dám, không dám. Phu nhân Hầu gia không chỉ có thiện cưỡi ngựa, tài bắn cung càng cao minh! Ngày khác, ta nghĩ làm cho tiểu nữ...”

Không đợi Lê gia nói xong, Thanh Nhi vụng trộm lôi kéo vạt áo của hắn. Nàng là người thông minh, biết mình đấu không lại Khuynh Quốc. Muốn gả vào Hầu phủ, có chính thất phu nhân như vậy đè nặng, năm nào tháng nào mới có thể ngẩng đầu? Kém một bậc thời gian, nàng cũng không muốn nếm, không bằng thôi.

Lê gia nghi hoặc nhìn về phía nữ nhi, Thanh Nhi lặng lẽ lắc đầu. Lê gia đành phải buông tính toán vì nữ nhi làm mai mối, chắp tay cáo từ.

Khuynh Quốc vỗ vỗ hắc mã, nhẫn tâm xoay người đuổi hướng xe ngựa. Nàng cố ý khi đi qua bên cạnh Phạm Bất Mộng, thấp giọng nói: “Ta khuyên thúc phụ sau này đừng thề gì nữa, thệ ước chẳng qua là miệng nói không như vậy. Thúc phụ, nói miệng không bằng chứng!”

Khuynh Quốc leo lên xe ngựa, buông vải che. Để lại Phạm Bất Mộng nhìn quanh mã trường, khổ thán tự giễu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.