Nghiêu Phong nói từ nay về sau, sư đồ bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt…
Rốt cuộc đã làm tổn thương trái tim Nghiêu Phong. Bây giờ Hoàng Phủ Kha thấy vô cùng hối hận. Tại sao hắn lại làm chuyện khiến Nghiêu Phong thống khổ như thế?
Hắn luôn tuân theo quy củ, chưa từng làm chuyện gì quá mức với Nghiêu Phong, nhưng vừa nãy…
Hoàng Phủ Kha nhíu mày. Hắn không muốn làm như vậy. Nhưng nhìn Nghiêu Phong đứng trong tuyết đợi hắn trở về, hắn đau lòng nhưng lại có phần căm ghét. Hắn căm ghét điều gì? Hắn luôn căm ghét Nghiêu Phong lúc nào cũng đối xử tốt với hắn, ghét Nghiêu Phong dù biết rõ tình cảm của hắn nhưng vẫn cứ coi như không hề biết gì.
Nhưng Nghiêu Phong không sai. Hoàng Phủ Kha hắn yêu Nghiêu Phong, lẽ nào y nhất định phải chấp nhận hắn?
Lúc này nên buông tay đi. Trải qua chuyện vừa rồi, bọn họ mãi mới có một chút gắn kết lại bị chính tay hắn chặt đứt. Đây là hắn tự làm tự chịu, cũng là đáng đời hắn.
Đại phu lấy ra giấy bút, chấm chút mực, một bên viết một bên lẩm bẩm.
“Lúc nào rồi mới mời đại phu, tạm thời ta sẽ bảo đảm y sống thêm vài ngày. Các ngươi sớm chuẩn bị hậu sự đi.”
Hoàng Phủ Kha đứng phắt dậy, nắm cổ áo đại phu nhấc lên, trợn tròn mắt.
“Ngươi nói cái quái gì vậy? Ngươi mới là người phải chuẩn bị hậu sự đấy!”
Đại phu hơn năm mươi tuổi bị hắn mắng nhất thời nổi giận, mặt đỏ chót, trào phúng nhìn Hoàng Phủ Kha.
“Ha ha… người trẻ tuổi. Ta đây chưa từng thấy trường hợp nào độc ngấm đến tận xương mà vẫn còn sống được. Ngoài ra mấy ngày nay thân thể y đã sớm yếu đến mức không chống đỡ nổi nữa. Dù lúc trước y có vật áp chế độc tính thì thân thể này cũng không thể chịu đựng thêm nữa. Ta có lòng tốt giúp ngươi, xem ra bây giờ không cần nữa rồi.”
Đại phu giãy khỏi tay Hoàng Phủ Kha, dọn dẹp hòm thuốc của mình.
Hoàng Phủ Kha không thể tin nổi, hắn căn bản không tin. Rõ ràng ngày hôm qua Nghiêu Phong vẫn bình thường, bây giờ lại nói y sắp chết?
“Chờ đã!”
Hoàng Phủ Kha chặn đại phu sắp rời đi lại.
Dường như đại phu xem thấu ý nghĩ của Hoàng Phủ Kha, cất cao giọng nói: “Ta sẽ nói cho ngươi biết. Độc của y rất khó giải lại trúng độc từ mười năm trước, cũng có thể là lâu hơn. Tóm lại ngươi chờ chuẩn bị hậu sự đi.”
Đại phu xách hòm thuốc, đi về phía trước, bỗng nhiên dừng bước.
“Dược kia là ngươi hạ?”
Hoàng Phủ Kha nhất thời không kịp phản ứng.
Ánh mắt đại phu nhìn về phía hắn bỗng trở nên khinh thường.
“Đoạn tụ, thật buồn nôn!”
Sắc mặt Hoàng Phủ Kha trong nháy mắt biến đổi, siết chặt nắm đấm, nỗ lực áp chế ý muốn giết chết gã đại phu kia