Cuối cùng lại không nỡ.
Đối với y Hoàng Phủ Kha là gì? Là người thân hay chỉ là trách nhiệm? Đều không phải. Đối với y Hoàng Phủ Kha là người cực kỳ quan trọng. quan trọng hơn chính mình, thậm chí hơn cả bất kỳ thứ gì trên thế gian này.
Nhưng y không thể cùng Kha nhi đi hết con đường. Mạng sống của y sắp kết thúc mà Hoàng Phủ Kha thì chỉ vừa mới bắt đầu. Y có thể vô ái vô cầu nhưng Hoàng Phủ Kha… không thể yêu y được.
Thứ đi ngược thiên lý, vi phạm lẽ thường, ghê tởm vô liêm sỉ này… Áp lực khiến y không thở nổi. Y không biết từ khi nào Hoàng Phủ Kha có loại tình cảm đó với y nhưng chỉ cần y làm như không biết, vờ như không thấy có lẽ hắn sẽ từ bỏ. Nhưng hóa ra càng không có được thì càng muốn chiếm lấy, mà càng muốn chiếm lấy thì càng liều lĩnh.
Y cứ nghĩ mình chỉ coi Hoàng Phủ Kha là người thân, người đặc biệt gần gũi. Nhưng vì người thân này mà không cưới vợ sinh con, từ bỏ tất cả sao? Suy cho cùng, có lẽ y đã sớm yêu Hoàng Phủ Kha, đặt hắn lên vị trí quan trọng nhất, coi hắn như sinh mệnh của chính mình.
Con đường Hoàng Phủ Kha phải đi còn rất dài. Hắn sẽ cưới vợ, sinh con, sẽ già đi rồi chết. Cuộc đời như thế mới là bình thường. Mà Nghiêu Phong y là sư phụ Hoàng Phủ Kha, cũng chỉ có thể là sư phụ hắn. Y không thể tận mắt nhìn hắn đi hết con đường này nhưng ít nhất y sẽ không biến thành trở ngại lớn nhất trong cuộc đời hắn.
“Kha nhi… sư phụ chỉ có thể cùng con đi tới đây thôi.”
Nghiêu Phong vuốt ve dao găm như vuốt ve khuôn mặt Hoàng Phủ Kha, nụ cười đầy cưng chiều nhưng lại làm lòng người chua sót. Nghiêu Phong vốn là một người rất dịu dàng, luôn nuông chiều Hoàng Phủ Kha, nâng niu hắn như vật quý. Ngay cả lúc phải rời đi vẫn cười dịu dàng như vậy. Nếu đôi mắt kia có thể mở ra thì nhất định sẽ hơi híp, tràn đầy ý cười.
Nghiêu Phong tựa trên thành cầu, trút hơi thở cuối cùng.
Đợi đến khi Hoàng Phủ Kha chạy đến thì thân thể y đã lạnh cứng. Hắn cầm tay y, kề bên miệng thổi.
“Sư phụ, tuyết rơi rồi. Người có lạnh không? Con giúp người sưởi ấm.”
Hắn ôm người kia vào ngực, áp vào má y.
“Sư phụ, môi người tím tái cả rồi.”
Hoàng Phủ Kha vươn tay vuốt ve môi người kia, thoáng dừng lại rồi cẩn thận sáp đến, nâng đầu người kia hôn xuống. Hắn ngậm lấy bờ môi tím tái kia, hôn rất dịu dàng. Lúc lâu sau tách ra, đôi mắt hắn nheo lại như con mèo tinh ranh vừa cướp được cá.
“Trước đây con không dám làm thế với người… Sư phụ, sau này Kha nhi sẽ nghe lời người. Người vẫn thương con đúng không? Không phải người không cần con đâu đúng không? Con biết người không nỡ rời bỏ con mà…”
“Con không hề chạm đến những đứa trẻ kia, con chỉ muốn biết người đã nuôi dưỡng con như thế nào mà thôi. Nhưng nhìn người khổ sở như vậy con rất đau lòng. Sư phụ, con yêu người. Hứa với con, kiếp sau không rời bỏ con, được không?”
Đêm đông lạnh lẽo, một mình hắn ôm người kia trò chuyện, không ai trả lời. Cơn gió lạnh buốt thổi qua làm hắn co rúm lại, cởi áo đắp cho người kia, nằm lên đầu gối y như một đứa trẻ, ôm chặt lấy eo y.
Bỗng Hoàng Phủ Kha lấy ống tay áo che mặt, nước mắt chảy ra thấm ướt lớp vải.
“Sư phụ… sao người có thể bỏ con mà đi? Sao có thể…”
Trên đời này Hoàng Phủ Kha hắn trừ Nghiêu Phong thì chẳng còn gì cả. Bây giờ, hắn đã mất tất cả.
Hoàng Phủ Kha từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đã biết Nghiêu Phong là của mình. Y chỉ có thể là của hắn, cả đời này chỉ có thể ở cạnh hắn, không bao giờ rời xa. Nhưng hắn phát hiện y không nghĩ thế. Nghiêu Phong biết nhưng vẫn dịu dàng như cũ rồi vờ như không biết. Rõ ràng là yêu nhưng lại không thể ở bên nhau.
Nếu có kiếp sau… Nếu có kiếp sau hắn nhất định sẽ giữ chặt lấy tay y, có chết cũng không buông ra.
Yêu mà không có được, hắn chịu đủ rồi.