Hoàng Khả Khả không muốn sau này hàn độc tái phát, người kia sẽ lại chẳng do dự chút nào mà cứa cổ tay mình, uy hiếp lừa gạt bắt hắn uống. Đời này hắn sợ nhất chính là người kia bị thương. Hắn còn từng thề sẽ bảo vệ y chu toàn, bảo vệ y cả đời…
Hắn nỗ lực ngẩng đầu lên, giống như cầu xin nhìn về phía người kia,”Sư phụ, đây là lần đầu tiên Kha Nhi cầu xin người… Đừng…”
“Ngươi như vậy sẽ chết!” Người kia lần đầu tiên thất thố, hướng phía hắn quát.
“Sư… A…!”
Chất lỏng ấm áp cùng lúc chảy vào miệng hắn. Lúc trôi qua cổ họng, vị vô cùng đắng. Cùng dòng nước mắt, Hoàng Khả Khả dốc sức nuốt xuống.
Hoàng Khả Khả nghĩ, hắn có tài cán gì mà có thể làm sư phụ làm vậy cứu hắn? Hắn biết sư phụ lưu tâm hắn, coi trọng hắn, nhưng loại coi trọng lưu tâm này, sao sư phụ có thể làm đến độ thế này?
Có một bí mật hắn giấu tận sâu trong lòng, cả đời cũng không thể để người khác biết.
Chậm rãi nhắm chặt mắt, thân thể dường như không còn lạnh nữa. Cơn buồn ngủ ập đến, Hoàng Khả Khả nặng nề rơi vào giấc mộng.
Hắn mộng thấy chính mình, còn mộng thấy y.
Khuôn mặt lạnh lẽo u ám, khí chất lãnh đạm buộc người khác tránh xa ngàn dặm. Con dao kề bên cổ chính hắn, gằn từng chữ: “Hoàng. Khả. Khả! Cậu đang tìm chết!”
Hoàng Khả Khả?
Là ai?
“Cậu thật sự cho rằng tôi không dám giết người? Cậu mẹ nó giải thích rõ ràng cho tôi!”
Hoàng Khả Khả trợn to mắt, lúc này mới chợt hiểu.
Người trước mặt cầm dao, kề lưỡi đao lạnh lẽo sắc bén trên cổ hắn, lạnh đến mức rùng mình. Nhưng làm cho hắn chú ý hơn cả chính là cái cổ của Diêu Phong. Giống như bị con gì cắn nát, trên cổ áo dính đầy máu, nhìn rất khủng bố đáng sợ. Hoàng Khả Khả không tự chủ được nuốt nước bọt, có vị ngai ngái…
Lẽ nào… Trời ạ!
Hoàng Khả Khả lập tức nhỏm dậy, dưới tay đột nhiên bị nóng rụt lại. Cúi đầu nhìn, là túi chườm nóng.
Sắc mặt Diêu Phong càng lúc càng khó coi. Dao trên tay lóe hàn quang, dường như chỉ một giây nữa sẽ gỡ cái đầu của Hoàng Khả Khả khỏi cổ hắn.
Việc y sai nhất chính là ngay lúc Hoàng Khả khả sống dở chết dở lại ở bên hắn cả ngày. Sắp đến mùa hạ, y mở máy sưởi, dùng túi chườm nóng, ấn huyệt thái dương. Ở trong căn phòng ổ chuột chưng cả một ngày lại bị con cẩu Hoàng Khả Khả này gặm cổ. Gặm thì gặm, không một câu báo trước liền đem y gặm đến mức máu chảy ồ ạt.
Nếu không phải bên người y còn dắt theo con dao, tức thời đem ra tự vệ thì có lẽ hiện tại thịt trên cổ đều bị cắn rời. Nhưng mà Hoàng Khả Khả lại ngủ như lợn chết, vẻ mặt vô tội.
Trên mặt Hoàng Khả Khả có thứ gì chảy xuống, hắn tưởng mồ hôi. Rơi vào chăn mới biết hóa ra là máu. Máu của hắn, hay của Diêu Phong?
Trong lòng ảo não, lúc này Hoàng Khả Khả hối hận muốn chết. Có lẽ bệnh của hắn lại tái phát.
Nuốt nước miếng, thấy hai mắt Diêu Phong đỏ lên, Hoàng Khả Khả nghĩ mà sợ. “Ông chủ… tôi không cố ý…”
Không đợi hắn nói xong, Diêu Phong tiện tay cầm dao hướng về phía hắn đâm một phát. Nhát dao vô cùng chính xác, xẹt qua mặt hắn, còn chưa động tới đã thấy đau nhói, mặt bị rạch một vết.
Hoàng Khả Khả biết dao trên tay Diêu Phong lợi hại, vội giữ chặt tay y. “Ông chủ anh nghe tôi giải thích! Tôi thật sự không phải cố ý. Tôi cũng không biết tại sao lại đột nhiên phát bệnh…”
Diêu Phong nghiến răng, nổi giận đùng đùng: “Vậy ý cậu là tôi biết tại sao cậu phát bệnh? Cậu mắc bệnh chó điên à? Mắt còn không mở mà thấy người là cắn?”
“Không, không phải… Ông chủ anh bỏ dao xuống, chúng ta nói chuyện rõ ràng.”