“Cậu có khả năng gì?”
Y ngẩng đầu hỏi người con trai đối diện. Tuổi ước chừng hơn hai mươi, thân hình cao một mét tám, đôi mắt to sáng lấp lánh thật sự không phù hợp với tuổi này.
“Tôi có thể hóa trang.”
Người con trai đối diện lấy tay nâng đầu, khi cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng tin. Diêu Phong đang gõ bút lên mặt bàn “lạch cạch” một tiếng rớt xuống dưới, lăn trên mặt đất. Mệt mỏi day day hai bên huyệt thái dương, một tay tháo kính mắt xuống.
“Đại ca, tôi chỉ muốn im lặng tuyển một tạp vụ. Cậu có thể phát chút lòng tốt, đừng đến quấy rối được không?”
Diêu Phong nhìn người thanh niên cao một mét tám trước mặt, đột nhiên có loại xúc động muốn đánh người, cố gắng nhẫn nại nhịn xuống.
Công việc của Diêu Phong tương đối có tính biến đổi. Sau khi tốt nghiệp làm luật sư vài năm, có chút tiền trong tay liền từ công việc ban đầu chuyển sang mở tiệm đồ ngọt.
Tiệm đồ ngọt không lớn, Diêu Phong nghĩ sẽ không cần nhiều nhân viên, nhưng sự thật vượt quá tưởng tượng của y. Bởi Tiệm đồ ngọt nằm ở một vị trí vô cùng tốt – đối diện với trường trung học. Mỗi ngày vào lúc sáng sớm, trưa hay tối đúng tầm tan học của đám học sinh, bận bịu đến mức khiến y chỉ muốn nhanh chóng đóng cửa hàng.
Bởi vì không muốn tiếp tục vất vả như trước, Diêu Phong quyết định làm lớn một lần – chiêu mộ nhân viên tạp vụ cho cửa hàng.
Nhưng mà không như mong muốn, thông báo tuyển dụng truyền đi hơn một tháng lại chỉ có một người đến phỏng vấn. Đúng vậy, chính là tên to xác đối diện. Đến hết lần này tới lần khác. Hỏi hắn có khả năng gì, kết quả cũng chỉ là một chữ: hóa trang!
Trời ạ! Y trả tiền lương, tuyển nhân viên, không phải dùng để bán manh! Rõ ràng là một tên to xác trên mét tám, cao hơn y mấy cm. Có thể đừng dùng ánh mắt to tròn sáng như sao nhìn y được không? Tuy rằng trời sinh đôi mắt rất đẹp, nhưng đừng lấp lánh như vậy, mắt y sẽ bị chói mù mất!
Diêu Phong vô lực nằm trên bàn, qua nửa giờ nữa chính là cao điểm, lại là giờ bận bịu y cực không muốn không muốn! Vậy mà đại ca đối diện mỗi ngày đều đến quấy rối. Y thầm nghĩ chỉ muốn yên ổn chiêu mộ nhân viên cho cửa hàng! Ông trời có thể hay không đừng đem tên to xác thích manh nha này đến quấy rối!
“Đại ca! Tôi van cầu cậu, đừng đến quấy rối nữa được không? Tôi chỉ muốn tuyển nhân viên có khả năng cho cửa hàng thôi, không phải mời người đến bán manh!”
“Tôi có khả năng, cái gì cũng có thể làm. Không tin anh xem…”
Tên to xác một mét tám bỗng đứng lên, khoe cơ bắp trên người. Bút nhựa trên tay “răng rắc” một tiếng gãy đôi, khóe miệng Diêu Phong giật giật.
“Xin lỗi, xuất phát từ sự lo lắng cho an toàn của khách hàng, tôi từ chối một nhân viên như anh.”
“Ôi…Đừng như vậy ~ Tôi đến đây nhiều lần như thế, anh hãy thu nhận tôi đi chứ ~”
Diêu Phong nâng cổ tay lên nhìn thời gian, vung cánh tay bị tên to xác ôm… không giãy ra được…
“Trời ạ! Cậu có thể buông tôi ra hay không? Tôi không phải trạm cứu hộ! Chừa đường sống cho tôi đi!”
Tiếc là gã to xác quyết tâm không chịu buông tha y, nhất định phải ở lại làm nhân viên cho cửa hàng.
Được rồi…Thực ra sau khi Diêu Phong dán thông báo tuyển dụng, vẫn có vài người đến xin việc. Nhưng tất cả đều bị tên to xác này dọa chạy. Cho nên hắn rất vui sướng hài lòng mà một mình đến ứng tuyển. Vậy mà Diêu Phong lại không nhận. Cũng không phải y không muốn nhận, mà là cái tên to xác này cái gì cũng không biết làm lại còn mỗi ngày đều đến quấy rối. Nhận cậu ta vào cửa hàng căn bản không phải là nhân viên tạp vụ, mà là rước một vị thần về rồi mỗi ngày thắp hương bày đồ cúng.
Mắt thấy đã đến giờ tan học của đám học sinh, Diêu Phong kéo tên to xác nặng trăm cân đi vào quầy, đem các món điểm tâm đã chuẩn bị xong từ trước từng cái xếp lên.
Rầm!
Chén đĩa tinh xảo cùng với bánh ngọt rơi xuống đát. Diêu Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn một đống mảnh vụn, một đàn ngựa chạy loạn trong đầu y, hung hăng giẫm đạp. Nhưng tâm tình lúc này chẳng lẽ chỉ một câu ‘thao’ là có thể nói hết!
(đàn ngựa chạy= thảo nê mã, caonima. Là câu chửi đồng âm với từ ‘thao’. Đại khái giống từ ‘đệt’ của Việt Nam)
Trời ơi!!!
Diêu Phong ngửa mặt lên trời thở dài, rốt cuộc kiếp trước y đã tạo nghiệt gì mới gặp phải tên to xác này. Nhất định ngay lúc y chạy trốn khỏi hố lửa, thật vất vả mới có thể trốn đi, lại nhảy ra dằn vặt tra tấn y!
“Thật xin lỗi, xem ra tôi chỉ có thể ở lại làm công để bồi thường tổn thất cho anh.”
Tên to xác bất đắc dĩ buông tay, đôi mắt to sáng long lanh rất hồn nhiên, tựa như người vừa làm vỡ đĩa không phải cậu ta. Nếu không phải nhìn dáng người tên này cường tráng cao lớn, (thực tắc y nhiên), thì Diêu Phong từ sáng sớm đã xông lên bóp chết y rồi. Đây rõ ràng là cố ý! Tưởng mắt y mù hay sao? Nếu không giữ tên to xác lại thì tổn thất của y phải làm sao bây giờ? Nhưng nếu để tên to xác ở lại thì thà rằng y chết còn hơn! Hiện tại Diêu Phong rất do dự, rốt cuộc nên bắt cậu ta bồi thường? Hay y tự bù? Hay cậu ta nhất định phải bồi thường?
Ngồi xổm xuống đếm số đĩa bị rơi vỡ và mấy cái bánh ngọt bị hỏng, Diêu Phong thuận tay cầm lấy sổ bên cạnh, yên lặng viết: ngày X tháng X năm X: 7 bộ đĩa ăn (56 tệ/chiếc), 7 chiếc bánh ngọt (18 tệ/cái), tổng cộng là 518 tệ chẵn.
Nhịn xuống xúc động muốn đánh người đưa sổ cho tên to xác, bút máy đập thật mạnh trên quầy bar.
“Ký! Trừ vào tiền lương!”
Két két, âm thanh nghiến răng nghiến lợi vô cùng đáng sợ.
Tên to xác cầm lấy bút, vui sướng kí lên không chút do dự.
Âm mưu! Đây chắc chắn là âm mưu!
“Ông chủ ông chủ, từ hôm nay tôi chính là nhân viên của cửa hàng anh ~ bao ăn bao ở, chính anh đã dán lên ~” không biết tên to xác từ đâu lấy ra tờ rơi. Diêu Phong nhìn kỹ, đúng là thông báo tuyển dụng y đăng. Đột nhiên cảm thấy mình giống như tự chui đầu vào rọ…
Thao! Nếu y niệm thần chú, tên to xác trước mặt nhất định sẽ biến mất.
“Hỡi thần hắc ám Nala ở sa mạc mênh mông, mau đem tên to xác này biến đi!”
Tên to xác đối diện ngẩng đầu, lộ ra răng nanh trắng nõn.
“Ông chủ, anh quên gậy thần chú rồi.”
Thao…Mau để y chết đi!