“Minh Nhất, Minh Nhị!”
Tô Khinh Lăng đột nhiên lên tiếng, đánh vỡ không khí giương cung bạt
kiếm trong đại điện kim bích huy hoàng, cũng đem lực chú ý của mọi người hướng đến nàng.
Mọi người chỉ thấy, biểu tình Nhàn Vương thực nhàn nhã, giống như bản
thân không ở trong đại điện đầy thích khách, chung quanh là chiến trường máu tanh, ngược lại tựa như đang ở trong rạp hát xem diễn bình thường.
Lời nàng vừa dứt, hai đạo thân ảnh màu đen từ sau nàng vọt ra nhanh như
thiểm điện. Đương lúc không ai lấy lại được tinh thần, hai thân ảnh kia
đồng loạt bưng nước trà sớm đã lạnh ngắt, hướng tới hoả dược hắt đến.
“Rầm”
Khói trắng lượn lờ nở tung trong không khí như những đoá hoa xinh đẹp,
đám hoả dược trên người hắc y nhân sớm đã bị xối nước cho hỏng cả. Hạ
Diệu Lạc mang tới vũ khí bí mật đủ để kiêu ngạo cứ thế biến thành vật
phế.
Mọi người thấy vậy vừa mừng vừa sợ, đã không còn hoả dược thì bọn hắn cũng không còn lo lắng nữa.
“Ha ha ha…” Tô Khinh Lăng đắc ý cười. Đúng vậy, điểm này chính nàng đã
nghĩ đến. Minh Nhất, Minh Nhị vẫn ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó để bảo
hộ nàng, khiến nàng vừa thấy hoả dược trên người hắc y nhân liền nhớ đến chuyện tiểu anh hùng nào đó dùng nước tiểu tưới phá hỏng hoả dược cứu
nước. Hiện tại không có tiểu anh hùng nào đi tiểu làm hỏng hoả dược,
nhưng nước trà bên cạnh lại có rất nhiều.
“Ngươi…”
Hạ Diệu Lạc trừng mắt nhìn Tô Khinh Lăng. Người này là ai? Cư nhiên dám huỷ đi hoả dược của hắn?
Ngự Lâm quân thấy hoả dược bị huỷ, toàn bộ như ong vỡ tổ mạnh mẽ xông lên, cùng hắc y nhân giao triền một chỗ.
Hạ Diệu Lạc nhìn tất cả, biết sự tình hôm nay sợ là không thể thành
công. Nhưng, một khi đã vậy, hắn càng không thể buông tha cho kẻ đã phá
hỏng mọi sự của hắn. Đôi mắt thâm thuý quét về phía Tô Khinh Lăng vẫn
đang nhàn nhã như cũ, ánh mắt lạnh lẽo hoá thành từng đạo mũi tên nhọn
hoắt công kích nàng, như thể muốn xé rách nàng thành từng mảnh nhỏ.
Tô Khinh Lăng giơ cái chén lên, khiêu khích hướng hắn cười lạnh mấy tiếng.
Hạ Diệu Lạc híp mắt, đột nhiên xoay người, kiếm đâm về hướng Hoàng thượng.
Hạ Tư Lạc giơ y mễ, áo bào trắng như tuyết tạo thành một độ cong xinh
đẹp, bên hông “xoát” một tiếng xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm, hàn
quang lạnh thấu xương.
Mọi người cứ nghĩ hai hoàng tử sẽ có một hồi ác chiến, cũng không nghĩ
đến Hạ Diệu Lạc đột nhiên điểm mũi chân xoay tròn, hướng Tô Khinh Lăng
đâm tới. Nguyên lai, hắn sử chiêu giương đông kích tây.
Người bên ngoài nhìn liền kinh hồn táng đảm, thực vì Tô Khinh Lăng lo
lắng một phen. Nhưng là, không ai nghĩ đến Tô Khinh Lăng lại tuyệt không kinh hoàng, ánh mắt trong suốt nhìn đạo thân ảnh bạch sắc nhanh chóng
cản lại một kiếm của Hạ Diệu Lạc, cánh tay duỗi ra đem Tô Khinh Lăng
nhét trong lòng bảo hộ.
Bạch bào tung bay, hai nam tử tuấn mỹ xoay tròn giữa không trung, ánh
thái dương từ ngoài điện chiếu nghiêng vào trong. Thân ảnh hai người
thân mật giống như một bức hoạ duyên dáng từ từ mở ra, không mang theo
chút hơi thở không thích hợp nào.
Tay Hạ Tư Lạc không cẩn thận đụng phải lồng ngực Tô Khinh Lăng, tuy chỉ
là một cái chạm nhẹ, nhưng vì mấy hôm nay nàng lười, cuộn chỉ một hai
lớp vải nên đụng tới vẫn có cảm giác. Ngón tay thon dài khẽ cứng lại,
mâu quang thâm sâu như u đàm xẹt qua một tia ánh sáng bí hiểm, giống như xem thấu được nàng nữ phẫn nam trang.
“Cẩn thận phía sau!”