“Nguyên lai, ngươi chính là Thái tử!”
Tô Khinh Lăng cuối cùng cũng mở miệng, bộ dáng cũng không động. Tuy là
Hoàng đế tương lai, nhưng khí thế xem ra còn kém băng sơn mỹ nam của
nàng cả mảng lớn. Hoàng đế liệu có muốn đổi người không nhỉ?
Thái tử Hạ Diệu Thần nhíu mi, nghe khẩu khí kia thì hình như thiếu niên
này tựa hồ kinh thường hắn. Vẫn là lần đầu tiên xuất hiện người dám dùng khẩu khí đó nói chuyện với hắn, người kia là ai?
“Lớn mật! Ngươi là kẻ nào hả? Dám mở miệng xúc phạm Thái tử điện hạ?” Thái giám lúc nãy lại giận dữ mở miệng.
“Chậc chậc… Được rồi, xem ngươi kêu ra sức vậy, ta liền nói cho ngươi
biết vậy.” Tô Khinh Lăng lướt nhìn thái giám. Thật sự là một con chó
trung thành, chủ nhân còn chưa mở miệng đã sủa loạn không ngừng.
“Bổn vương sao? Chính là nam tử tuấn mỹ nhất Nam Diệu hoàng triều, cũng
là người được hoan nghênh nhất, người có phân lượng nhất, Nhàn Vương
gia. Chức nghiệp của bổn vương các ngươi cũng đã biết, quan phủ là hạ
nhân bổn vương, Hoàng đế là đường huynh của bổn vương. Bổn vương nói y
một, y khẳng định cũng nói một, bổn vương nói hai thì y không dám kêu
ba…”
Tô Khinh Lăng một phen giới thiệu khiến đám người của Thái tử cực kì
sửng sốt. Hoá ra, thiếu niên này chính là người khiến Thập Nhất hoàng tử đoạn tụ trong lời đồn đãi a! Ánh mắt hơi đổi, thái giám kia có chút
khinh thường nhìn nàng, mà Thái tử lại thần thần bí bí, khiến người ta
không hiểu nổi hắn đang nghĩ cái gì.
“Nguyên lai là Nhàn Vương gia. Thất kính rồi!” Thái tử hướng Tô Khinh
Lăng gật đầu. Tuy thiếu niên này tính tình có chút cổ quái, nhưng chính
là đường đệ được Hoàng đế Nam Diệu yêu thương nhất, điều này khắp tứ
phương ai cũng biết.
“Đâu có.” Tô Khinh Lăng thực không khách khí. “Đúng rồi, Thái tử điện hạ muốn đi gặp Hoàng thượng?”
“Đúng vậy!” Hạ Diệu Thần gật đầu.
“Bổn vương đến Bắc Phượng mấy ngày rồi cũng chưa yết kiến Hoàng thượng,
thật sự đã thất lễ. Nếu Thái tử không phản đối, vậy chúng ta cùng đi.”
Nghe qua giống như đang hỏi, nhưng Tô Khinh Lăng sớm đã đến bên cạnh Hạ
Diệu Thần giống như quyết tâm phải gặp được Hoàng thượng.
“Nào có…”
Hạ Diệu Thần gật nhe, thân thủ ngăn lại thái giám bên người còn đang
trợn mắt định từ chối. Nói thế nào hắn cũng là Thái tử Bắc Phượng, đương nhiên trong lòng hiểu biết tính toán, vì vậy đoàn người liền chậm rãi
đi tới Ngự Thư phòng.
Trong Ngự Thư phòng, mùi long tiên hương quen thuộc truyền ra.
Hoàng đế thân mặc hoàng bào thêu kim long ngồi sau Ngự án, đầu đội mũ miện, niên kỉ tầm chừng cũng đã trên dưới năm mươi.
Đứng bên dưới có khoảng năm, sáu hoàng tử phân ra đứng hai bên. Mắc phục tuy không đồng nhất, nhưng đều là một thân quyskhis.
“Hoàng thượng, Thái tử đến.” Thái giám bên người Hoàng thượng đi tới, tinh tế nói.
“Để hắn vào.” Hoàng đế khoát khoát tay áo.
Rất nhanh, Hạ Diệu Thần cùng Tô Khinh Lăng một cùng lúc bước vào thư phòng.
Hạ Tư Lạc nhìn Tô Khinh Lăng xuất hiện liền sửng sốt, lần đầu tiên khuôn mặt băng sương có thêm vết rạn nứt. “Hắn” thế nhưng chạy tới đây?
Tô Khinh Lăng liếc nhìn Hạ Tư Lạc, cho hắn một nụ cười tươi, lại chuyển
mắt nhìn Hoàng đế bên trên. Ồ, Hoàng đế Bắc Phượng hoá ra là bộ dáng
này! Bảo dưỡng thực tốt, quả nhiên cuộc sống an nhàn mà. Lại nhìn mấy
hoàng tử, quả nhiên Hạ Tư Lạc vẫn soái nhất.
“A, vị này là?”