Nhàn Vương Kiêu Ngạo

Chương 34: Chương 34: Tiểu tử, cùng ta đấu?​




“Hạ Tư Lạc, tối ta ở đâu?”

Tô Khinh Lăng treo trên tay Hạ Tư Lạc, đem Nghiên Nhi còn đang giận đến giơ chân vứt ra sau đầu. Ngẩng đầu lên, nàng nhìn vẻ mặt lãnh khốc của hắn, khẽ cười.

Hắc hắc, hương vị trên người hắn thật dễ ngửi! Tuy vẫn là lạnh lẽo, nhưng thêm vào đó khí tức tươi mát dễ chịu.

Nghiêng người hướng về phía hắn, từ con mắt những người phía sau, nàng chính là chui thẳng vào người Hạ Tư Lạc luôn.

Nghiên Nhi nguyên bản đang giơ chân giận dữ, thấy vậy liền trợn to hai mắt. Không thể nào! Chẳng lẽ, biểu ca không thích nữ nhân đến gần, là vì hắn đoạn tụ chi phích? Không thể nào a! Nếu hắn thật đoạn rồi, vậy tình yêu của nàng làm sao đây?

“Quận chúa, trời đã khuya rồi, về đi thôi. Thập Nhất hoàng tử đã đi xa rồi.” Cung nữ bên cạnh khẽ gọi. Quận chúa là chất nữ mà Nghiên Quý phi yêu thích nhất, các nàng nhất định phải hầu hạ cho tốt.

“Khuynh Nhạc, ngươi nói xem quan hệ giữa biểu ca và Nhàn Vương kia là gì?” Nghiên Nhi quận chúa căn bản không nghe lời nói của tiểu cung nữ, hỏi cũng không quay đầu.

“Ách…”

Bọn Khuynh Nhạc cùng thái giám nhìn nhau không dám mở miệng. Bọn hắn chính là cũng bị hình ảnh vừa rồi làm cho kinh hách không nhẹ.

“Nói đi, không cần giấu diếm. Ta sẽ không trách các ngươi.” Nghiên Nhi xoay người nhìn Khuynh Nhạc, mắt đảo qua hạ nhân.

Khuynh Nhạc thấy vậy, mím môi, cẩn thận nói: “Hồi quận chúa,vị Nhàn Vương cùng Thập Nhất hoàng tử hẳn là hảo bằng hữu, cho nên quan hệ mới thân mật như vậy.” Tuy Thập Nhất hoàng tử không gần nữ sắc, nhưng vẫn có một hai thị thiếp bên cạnh, không phải đoạn tụ. Trừ bỏ hảo bằng hữu, nàng cũng nghĩ không ra hành động vừa rồi nghĩa là sao.

“Bằng hữu mà thân mật như vậy? Ta là biểu muội hắn đấy! Kết quả thế nào? Còn không phải cự tuyệt ta, cách xa ta vạn dặm?” Nghiên Nhi mất hứng rống to, trong lòng đem Nhàn Vương mắng lên mắng xuống, ngọc thủ giơ lên: “Không được, ta phải đi tìm Đình di phân xử!”

Dứt lời, nàng lướt qua đám cung nữ, đi về hướng cung điện Nghiên Quý phi.

“Quận chúa a, quận chúa! Chậm chút đã, người chậm chút a, đợi chúng nô tỳ a!” Bọn cung nữ, thái giám cuống quít chạy theo chủ tử nhà mình, miệng la lên.



Bên kia cung điện, Hạ Tư Lạc cùng Tô Khinh Lăng vừa trở về, hắn lập tức hất văng tay Tô Khinh Lăng đang treo trên người mình xuống. Nàng bĩu môi, lại giống như đứa nhỏ bốc đồng, lần nữa bò lên tay hắn.

Hạ Tư Lạc liếc mắt, lại hất.

Tô Khinh Lăng hung hăng trừng, lại bò lên.

Hai người một bên lôi lôi kéo kéo, không khí nhất thời căng thẳng. Qua hồi lâu, Hạ Tư Lạc thoả hiệp chịu thua, trên tay hắn bỗng dưng “mọc” ra một “cục nợ”.

Tô Khinh Lăng thấy hắn thoả hiệp, đắc ý cười. Tiểu tử, muốn theo ta đấu?

“Hạ Tư Lạc, sáng mai chúng ta đi xem bình minh, được không?” Phong cảnh bình minh khẳng định rất đẹp, cô nam quả nữ ở chung, cảnh như hoạ, không khí thơ mộng, đúng là chiêu bài gia tăng tình cảm nha!

Hạ Tư Lạc lại liếc, nôn ra hai chữ: “Không đi.”

“Đi mà!”

“…”

“Ngươi không đi, đêm nay ta quấn chết ngươi, ngươi đừng mong ngủ.”

“…”

“Có đi hay không?” Uy hiếp trắng trợn.

“Có ai không a? Thập Nhất hoàng tử phi…” Miệng bị che.

“Đi.” Người nào đó rất bất đắc dĩ.

Ai kia cười trộm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.