“Tôi..... Bữa sáng của tôi đâu?” Cô gái nhỏ lo lắng gào thét ra tiếng.
Một đôi mắt to trừng giống như trân châu, cố gắng muốn từ trên mặt Cố Nghị Quân nhìn ra cái gì đó, đối phương không thèm nhìn phản ứng của cô, đứng dậy, lạnh lùng quẳng xuống một câu, “Thu dọn đồ đạc, đi làm.”
Tay phải thì thuần thục cầm tây trang trên ghế dựa.
“Gì?” Thích Hiểu kinh hô ra tiếng, ngón tay mảnh khành run rẩy chỉ hướng Cố Nghị Quân, sau đó có chút không cam lòng vuốt ve bụng nhỏ trống trơn của mình một chút, lầu bầu, “Đúng là... tôi còn chưa ăn cơm a!”
“Tôi cho rằng... Tối hôm qua cô đã ăn đầy đủ.”
Ngụ ý là, điểm tâm sáng nay hoàn toàn có thể tiết kiệm!
Nghe bên tai truyền đến giọng nói lạnh như băng không có một tia tình cảm, Thích Hiểu chỉ lo ngây ngốc đứng trong phòng khách.
Mà Cố Nghị Quân thì dùng ánh mắt lạnh nhạt quét cô một cái, đi về phía cửa, thay giày da.
“Bây giờ là bảy giờ năm mươi phút.”
Trước khi ra cửa, vẫn không quên lưu lại một câu ý vị thâm trường, sau đó bịch một tiếng, tiêu sái đóng cửa!
Trong biệt thự trống trải, quanh quẩn tiếng đóng cửa, tầm mắt Thích Hiểu nhìn bóng dáng cao to biến mất trước mặt mình, hai vai thon gầy hung hăng run rẩy một chút, đôi môi đỉ thắm gần như bị hàm răng cắn nát.
Ba giây sau, cô như ở trong mộng mới tỉnh.
Bảy giờ năm mươi...
A a a a! Tám giờ chính là thời gian làm việc!
“Cố Nghị Quân - - chờ tôi một chút - -” trong biệt thự to như vậy, vang vọng một tiếng gào khóc thảm thiết, phá vỡ không khi......
Thích Hiểu quy củ ngồi ở ghế cạnh tài xế, bị gió lạnh thổi, cô chán nản nhìn chằm chằm chân mình...... trong lòng một hồi ảo não.
Vừa rồi chạy quá nhanh, cô căn bản liền quên mất chuyện đổi giày...... Hôm nay nhìn bản thân cao thấp chẳng ra gì cả, chỉ có thể yên lặng ngồi thẳng người.
Vừa vặn phía trước chính là đèn xanh đèn đỏ, xe từ từ ngừng lại, Thích Hiểu từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, vừa rồi điện thoại di động chấn động một chút, là một tin nhắn.
Cô suy nghĩ một chút, ngón tay ở trên màn hình nhấn một cái, trong hộp thư, một tin nhắn.
“Nha đầu, có muốn cùng ăn sáng hay không? Anh đi đón em?” Phần cuối tin nhắn, rõ ràng rành mạch viết hai chữ--- Khang Viêm.
Ăn sáng... Xác thực là cô chưa ăn a!
Thích Hiểu không nhịn được sờ sờ bụng nhỏ vắng vẻ của chính mình, khóe mắt dư quang liếc nhìn người đàn ông chuyên chú lái xe bên cạnh, Cố Nghị Quân một tay vin tay lái, cẩn thận tỉ mỉ nhìn bóng dáng lạnh lùng, Thích Hiểu thừa nhận cô từ trước đến nay không có năng lực kháng cự mỹ nam, chỉ có thể lén lén lút lút nuốt ngụm nước miếng.
Thân thể lười biếng giật giật, Thích Hiểu khẽ nhắm mắt lại trầm tư, ngón tay thon dài gõ nhẹ màn hình, chờ hai tròng mắt mở ra lần nữa, hiển nhiên trong lòng đã có quyết định.
“Học trưởng, em đã ăn rồi --- “
Hô... Đánh ra hàng chữ này, không biết phải hao tốn của cô bao nhiêu dũng khí a!
Bụng nhỏ đáng thương a......
Cố thị cao vút rất nhanh đã hiện ra trước mắt, Cố Nghị Quân giống như thường ngày, dừng xe ở khúc quanh, Thích Hiểu đẩy cửa xuống xe, chỉ là lần này, chân trước cô vừa bước ra khỏi xe, chân sau, người đàn ông đã lái chiếc Maybach giống như cung tên rời đi, xoay một vòng, chạy về phía công ty, sau xe, cất bụi mù mịt.
Thích Hiểu xem như phản ứng nhanh nhẹn, lập tức nhảy về sau vài bước, bởi vì đùi phải tê dại, suýt chút nữa thì đặt mông ngồi trên đất, cô phải hao tổn sức lực rất lớn mới ổn định được thân thể.
Hé ra khuôn mặt, sớm đã trở nên đáng sợ.
Chết tiệt - - người đàn ông xấu xa này!
Từ lúc Thích Hiểu tiến vào tòa nhà, liền trở thành tiêu điểm của công ty, cô khập khiễng đi về phía thang máy, cố gắng mỉm cười, vào thang máy nhấn tầng 17, cũng chính là bộ phận tài vụ.
Vài ánh mắt quan sát, đồng loạt quét về phía cô.
“Cô gái kia..... Cô gái kia đến đấy!”
“Hư, tất cả mọi người tản ra, ngàn vạn đừng để bị phát hiện!”
Cách đó không xa, một đám người mồm bảy miệng tám, nghị luận rối rít.
Vừa nhìn thấy Thích Hiểu từ trong thang máy đi ra, liền lập tức xô đẩy rối rít trở về chỗ của mình, giống như chim sợ cành cong, mặc dù làm bộ điềm nhiên như đang xử lý công vụ trên tay, ánh mắt lại len lén liếc về phía Thích Hiểu.
Pằng một tiếng, Thích Hiểu bực bội vứt túi sách trong tay xuống bàn, đặt mông ngồi xuống, tay vừa định dùng sức vò đầu chợt dừng lại, nhìn bốn phía một chút, cảm giác đánh hơi được hơi thở kì quái.
Không khí này... Giống như có chút không đúng lắm a?
Nhìn phía bên trái, Hàn Dao Tuyết mới vừa liều mạng nuốt xuống sủi cảo trong miệng, phát giác được ánh mắt của cô, lập tức lúng ta lúng túng hướng về phía cô cười khan một tiếng, sau đó phất phất tay, nâng trán chuyển hướng một bên kia, giả bộ thản nhiên.
Lại nhìn bên phải..... Một chuyên viên kế toán đang một tay chống cằm, vừa thấy cô nhìn qua, lập tức vẫy tay chào hỏi, cười nịnh nọt.
Này, phát sinh chuyện gì? Thật sự là không giải thích được a!
Thích Hiểu nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không ra chuyện gì, chỉ có thể thuận tay cầm ly trà rỗng tuếch trên bàn lên, đi về phía phòng uống nước.
“Ha ha, cô gái như vậy, tôi cũng thấy nhiều rồi..... Tôi còn đàn suy nghĩ, Cố đại Boss là người luôn nghiêm khắc như vậy, làm sao chỉ một câu nói liền tha thứ cho cô ta.... Nếu đổi lại là người bình thường, phỏng đoán sớm đã bị cuốn gói! Không nghĩ tới a... Tặc tặc...”
Trong phòng nước, truyền đến một giọng nữ cao vút, Thích Hiểu bước nhẹ đến cạnh cửa thì dừng lại, xuyên thấu qua cửa kính, liền trông thấy hai nhân viên mặc đồng phục công ty đang nói gì đó.
Trong ấn tượng của Thích Hiểu, nữ đồng nghiệp đang nói chuyện tên là Phương Bình, vóc người tướng mạo đều bình thường, một đầu tóc quăn màu đỏ, còn phối hợp với quần áo lòe loẹt, chẳng ra cái gì cả.