Màn đêm bao phủ lên khoảng sân nhỏ, ánh đèn mờ ảo từ trong nhà phát ra, khiến cho bầu không khí càng trở nên phần nào ấm áp.
Mà những con ếch và dế trên cánh đồng bên ngoài thì lại đang không ngừng kêu inh ỏi, từng tiếng một, từng tiếng một, cứ nối tiếp nhau không ngừng nghỉ, giống như là đang tham gia vào một cuộc so tài vậy.
Hứa Tương Mi và Tạ Bách Ninh đứng trong bếp, nhìn vào những chiếc nồi và chảo trước mặt, rồi lại nhìn nhau.
Mười ngón tay của bọn họ chưa từng chạm qua khói lửa nhân gian, ca này hơi khó.
Bụng lại vang lên ùng ục, cho thấy nó đang kháng nghị.
Hứa Tương Mi lấy từ trong giỏ ra hai quả dưa chuột, rửa sạch, cắt bỏ hai đầu rồi đưa cho anh một quả: “Ăn lót bụng.”
Tạ Bách Ninh không nhận, anh hỏi: “Tối nay có thể nấu bắp không?”
Cô cắn dưa chuột, tiếng nhai nghe giòn rụm: “Được.”
Sau khi nghiên cứu bếp lò một lúc, cuối cùng cũng đốt được lửa, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cho đầy nước vào nồi, sau khi rửa sạch bắp, đặt nó vào và đậy nắp lại.
Hứa Tương Mi đưa cho anh một quả cà chua còn đọng nước: “Anh không đói sao? Ăn như một loại trái cây vậy, vị của nó không tệ đâu.”
Cô cong mắt cười, ánh mắt sáng như là đá quý.
Lần này anh không từ chối, cắn một miếng, vị khá ngọt.
Cô đưa anh đến phòng khách và bật TV lên. Vào lúc này, hầu hết các đài truyền hình đều đang phát sóng tin tức. Hứa Tương Mi cầm điều khiển từ xa bấm một vòng: “Tôi không thích xem những chương trình này. Anh có muốn xem không?”
Tạ Bách Ninh lắc đầu, anh không muốn xem gì cả, không có tâm trạng.
Ánh mắt Hứa Tương Mi rơi vào đầu DVD, sau khi suy nghĩ một chút, cô tìm ra một đống đĩa ở chiếc tủ bên cạnh.
Cô ngồi khoanh chân trên mặt đất, vén tóc ra sau tai, lựa chọn từng cái một.
“Lục Chỉ Cầm Ma”, “Phi Hồ Ngoại Truyện”, “Tình Điên Đại Thánh”, “Hoa Điền Hỉ Sự”, “Kung Fu” …
Đều là các bộ phim từ nhiều năm trước. Cô đọc nó cho anh nghe, hỏi anh: “Anh chọn một cái đi.”
Tạ Bách Ninh cúi đầu, không biết là đang nghĩ gì.
Cô thở dài, ôm hộp đĩa đến đứng trước mặt anh.
Tạ Bách Ninh nhìn lên, so với ngày hôm qua, râu trên cằm anh trông rậm rạp hơn, toát lên vẻ nam tính suy đồi.
Hứa Tương Mi lại nói một lần nữa: “Anh chọn một cái đi.”
Anh thuận tay tùy tiện lấy một cái, nhìn cũng không nhìn, đưa nó cho cô.
“Phi Tử Tiếu?”* Khóe miệng Hứa Tương Mi co giật. Đây là thể loại phim gì vậy? Cô vô thức nghĩ đến một câu thơ, “Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai.”**, là cái loại phi tử tiếu này sao?
* 妃子笑: The China’s Next Top Princess.
** Là hai câu thơ trong bài “Quá Hoa Thanh cung” của Đỗ Mục, nói về lối sống xa hoa của Dương Quý Phi, thích ăn quả vải tươi.
Quả nhiên, phần mở đầu đã trích dẫn hai câu thơ này.
Là một bộ phim hài nói về việc tuyển phi. Nó mô phỏng một lớp đào tạo cuộc thi sắc đẹp ở hiện đại, thực hiện một loạt các quá trình đào tạo giảm cân, làm đẹp và cách cư xử cho các cô gái.
Tạ Bách Ninh không tập trung, tiếng cười như tiếng chuông bạc xung quanh không hề ảnh hưởng gì đến anh cả. Anh đắm chìm trong thế giới của riêng mình, đôi lông mày nhíu chặt, ánh mắt ảm đạm.
Những khi tỉnh táo và không có gì để làm, anh luôn nhớ về cái chết của Ôn Bội và lá thư đó, nó giống như là dây leo, quấn chặt lấy anh, ngày càng siết chặt hơn, dù cho anh có tháo gỡ cách nào cũng không thể được, khiến anh vô cùng đau đớn.
Ánh đèn ấm áp trong phòng chiếu vào người, cũng không thể đẩy lùi được sự ảm đạm và lạnh lẽo trong anh.
Hứa Tương Mi thỉnh thoảng nhìn anh, muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết phải nói như thế nào, càng nghĩ cô càng cảm thấy sầu não.
Cho đến khi có một mùi khét bốc ra từ nhà bếp, cô sụt sịt mũi hai cái, nghĩ thầm không xong rồi, vội vàng chạy đi tắt lửa.
Nước trong nồi đã cạn, cạnh nồi có màu đen, những trái bắp vốn trắng phao giờ đã bị khét, nhưng vẫn còn có thể tạm ăn được.
Vì vậy, tối nay, hai người họ mỗi người gặm một trái bắp đen sì. Giải quyết xong bữa tối, mạnh ai nấy trở về phòng ngủ.
Hứa Tương Mi nằm nghiêng trên giường, nhìn lên bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, suy nghĩ rối bời.
Trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại câu nói của Lê Hồng: “Tôi hy vọng cô và anh Tạ sẽ sớm ngày thành đôi.”
Câu nói này giống như một cái chốt cửa, một khi đã mở chốt, những tâm tư thầm kín mà cô chôn sâu trong lòng đều bị thả hết ra ngoài.
Hứa Tương Mi ở lại vì ba lý do.
Thứ nhất, nếu nó có thể hóa giải nút thắt trong lòng Tạ Bách Ninh, thì đó là điều tốt nhất;
Thứ hai, lấy lùi làm tiến, khi Tạ Bách Ninh cảm thấy tồi tệ, cô muốn làm bạn cùng anh;
Thứ ba, điều thầm kín nhất mà cô không thể phủ nhận đó là, thực tế, trong đầu cô có một ý niệm không ngay thẳng. Đối với Hứa Tương Mi, cuộc gặp gỡ tình cờ ở trấn Bình Cẩm là một cơ hội tuyệt vời. Cô chưa bao giờ tưởng tượng được rằng, một ngày nào đó cô có thể ở một mình với Tạ Bách Ninh, và còn rất gần gũi với anh.
Cô thậm chí còn nghĩ rằng, nhân cơ hội này, đục nước béo cò, giữ Tạ Bách Ninh làm của riêng mình.
Nhưng…
Ánh sáng trong mắt Hứa Tương Mi nhanh chóng vỡ vụn, cô thở dài nặng nề, khịt mũi một cái, chết tiệt!
Vì xấu hổ, cô giơ tay tự tát chính mình.
Trong số những ngôi sao trên bầu trời đêm bập bùng ngoài kia, không biết ngôi sao nào là do Tiểu Bội hóa thành.
Hãy tha thứ cho mình.
—
Nửa đêm thức dậy muốn đi vệ sinh.
Phòng vệ sinh không ở trong phòng mà ở cuối hành lang.
Hứa Tương Mi cầm đèn pin rọi đường đi ra ngoài, chợt thấy một tấm lưng cao gầy đứng ở ban công, trong lòng cô vốn giật thót lên, nhưng rồi lại ngay lập tức nhíu mày: “Anh chưa ngủ à?”
Tạ Bách Ninh quay đầu lại, trong miệng ngậm nửa điếu thuốc, bộ dạng suy sụp khổ sở.
Trên mặt đất đều là đầu thuốc lá, đầy mùi khói xỉn, khó ngửi và gay mũi.
Cô đột nhiên tức lên, nhanh chóng bước đến giật điếu thuốc xuống, ném xuống đất, dùng chân nghiền nát nó: “Anh hút kiểu này chính là tự giết mình!”
Anh như không nghe thấy, quay đầu lại dựa vào ban công.
Bóng tre phản chiếu lên phiến đá xanh, loang lỗ và rối loạn. Bóng của anh cũng phủ lên nó, một khối màu đen, giống như tâm trạng của anh lúc này vậy.
Hứa Tương Mi hít sâu: “Bách Ninh, sắp ba giờ rồi, đi ngủ đi.”
Chờ đợi một lúc lâu, anh vẫn không lên tiếng.
Cô không thể nhịn được, cũng không thể quan tâm đến anh nữa, đi vào phòng vệ sinh.
Khi cô quay lại, anh mở miệng trước: “Tôi không thể ngủ được.”
Rồi lại nói: “Nếu cô là Ôn Bội, cô sẽ hận tôi chứ?”
Hứa Tương Mi lắc đầu: “Không hận, chuyện này không thể trách anh được.”
Anh cười xùy một tiếng: “Không hận? Không trách? Đều là do tôi hại cô ấy.”
Trong lòng Hứa Tương Mi rất khổ sở, hít mũi một cái, cô lắc đầu chắc nịch: “Không phải, anh không hề hại cô ấy. Đây là số mệnh của Tiểu Bội. Trời đã định sẵn, không thể làm khác hơn.”
“Không phải là số trời, phải nói là tạo hóa trêu người thì đúng hơn.” Anh cay đắng nói.
“Sao cơ?” Cô không nghe rõ.
Trong mắt Tạ Bách Ninh thể hiện một nỗi buồn thương cảm, anh hỏi: “Một người phụ nữ lấy một người đàn ông mà mình không yêu, liệu cô ấy có hối hận không?”
Cô nghiêng đầu, không hiểu: “Ý anh là gì?”
Anh không nói gì.
Hứa Tương Mi cau mày trong vài giây, cô nói: “Dù bất kỳ lý do gì đi nữa, một người phụ nữ khi đã chấp nhận lấy người mà mình không yêu, thì đó là lựa chọn của riêng cô ấy. Có hối hận thì cũng chỉ vô dụng. Mọi kết quả chính là những gì mà cô ấy phải chấp nhận. Nói nặng một chút thì là, tự làm tự chịu, không thể đổ lỗi cho người khác được.”
Cô dừng lại, nói thêm: “Nếu là tôi, tôi sẽ không bao giờ lấy người mà mình không yêu.”
Tạ Bách Ninh nhìn Hứa Tương Mi, ánh mắt cô sáng rực, vẻ mặt rất kiên định.
Những lời cô nói, anh không tán đồng.
Nhưng biểu hiện của cô đột nhiên khiến anh sinh ra một loại cảm xúc không rõ ràng; dây leo bó chặt đã có hơi giãn ra một chút, anh đã có thể thở được.
Hứa Tương Mi đứng thẳng người, vẻ mặt lo lắng: “Muộn rồi, đi ngủ đi.”
Anh vô thức gật đầu.
Cô mỉm cười: “Lần sau đưa anh đến lò nung, bận rộn rồi thì sẽ không dễ dàng suy nghĩ lung tung nữa.”
Tạ Bách Ninh hỏi lại: “Nung gốm?”
Hứa Tương Mi nháy mắt vài cái, đẩy anh vào phòng ngủ: “Đến lúc đó anh sẽ biết.”
Anh dừng lại ở cửa, xoay người lại, thiếu chút nữa là cô đã va vào lòng anh.
Trong lòng run lên, lùi lại một bước, Hứa Tương Mi giả vờ bình tĩnh đối mặt với anh: “Còn gì nữa sao?”
Tạ Bách Ninh nói: “Xuống lầu uống vài ly đi.”
Hứa Tương Mi nói: “Để mai rồi uống.”
Anh đã lướt qua cô đi đến cầu thang. Cô hơi cắn môi, đi theo sau.
Nhưng nếu Hứa Tương Mi biết loại rượu anh uống là rượu trắng nguyên chất tác dụng chậm thì nhất định cô sẽ không đồng ý.
Hứa Tương Mi không thể nhớ mình đã uống bao nhiêu ly. Dù sao thì ngày hôm sau cô thức dậy thì mặt trời cũng đã lặn, đã là buổi tối. Cô vuốt cái đầu còn hơi mê man của mình, nghĩ, uống rượu hỏng việc, quả thật nói không sai.
Tạ Bách Ninh ở phòng bên cạnh vẫn còn đang ngủ. Cô rón rén bước vào phòng anh, ngồi xuống mép giường.
Người đàn ông này nhất định đã gặp phải ác mộng, anh nhíu chặt mày thành hình chữ Xuyên, có vuốt cỡ nào cũng không phẳng.
Hứa Tương Mi nhìn anh một lúc lâu, tự nhủ với mình rằng, không thể nóng vội, cứ để cho mọi chuyện đến một cách tự nhiên.
Nhìn sắc trời bên ngoài, cô đi xuống lầu, mang theo giỏ ra ngoài.
Khi Tạ Bách Ninh thức dậy, trời đã tối đen. Ngoại trừ căn phòng của anh, toàn bộ căn nhà gỗ đều tối om và âm u.
Anh gõ cửa phòng Hứa Tương Mi, không có bất kỳ phản hồi nào, đẩy cửa vào, cũng không có ai ở trong.
Anh tìm một vòng ở tầng dưới, cũng không có bóng người nào.
Tạ Bách Ninh gọi điện cho cô, tạm thời không thể kết nối được.
Anh không khỏi lo lắng, đứng giữa sân gọi to tên cô vài lần, không ai trả lời.
Không hiểu sao, trong đầu anh loạn lên, cùng với những di chứng của rượu, cơn đau càng trở nên tồi tệ.
Anh đóng cửa, cầm đèn pin bước ra khỏi sân, rọi xung quanh tìm kiếm và không ngừng gọi tên cô.
Một lúc sau, mơ hồ nghe thấy tiếng trả lời, anh vểnh tai lên lắng nghe, nhưng lại không có bất kỳ động tĩnh nào nữa.
Tạ Bách Ninh bước về phía trước vài bước, gọi: “Tương Mi.”
“Bách Ninh.”
Lần này đã trở nên rõ ràng, không phải ảo giác, mà là giọng nói rõ ràng của Hứa Tương Mi.
Sườn đồi ở phía xa có ánh đèn sáng, đang di chuyển về phía anh.
Tạ Bách Ninh thở phào nhẹ nhõm, anh đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, bước về phía cô.
Sau vài phút, cuối cùng hai người cũng đã gặp được nhau.
Hứa Tương Mi thở hổn hển: “Anh thức lâu chưa?”
Tạ Bách Ninh cầm lấy cái giỏ trên cánh tay cô: “Sao điện thoại không thể gọi được?”
“Tôi vừa đi qua một khoảng rừng trên núi, có lẽ là không có tín hiệu, bóng của những cái cây xung quanh thật đáng sợ, cũng may là nghe thấy giọng nói của anh.”
“Cô đi đâu vậy?”
“Nhà người dân ở gần đây. Nhà dì Tương có nuôi ong mật, tôi đi mua được hai chai mật. À, dì ấy cũng đã cho chúng ta một chút bánh rán vừa mới rán xong. Bữa tối hôm nay của chúng ta không cần phải lo lắng nữa.” Hứa Tương Mi giải thích, vui rạo rực.
Tạ Bách Ninh nói: “Sau này có ra ngoài thì nói với tôi một tiếng, đừng ra ngoài vào ban đêm.”
“Không sao đâu…” Giọng cô đột ngột dừng lại, sau đó nhận ra: “Anh lo cho tôi?”
Anh đi về phía trước, không có trả lời, vẻ mặt ẩn giấu trong bóng tối.
Hứa Tương Mi rất vui mừng, cô theo sát anh từng bước: “Tôi biết rồi, sau này đi đâu tôi cũng sẽ báo cáo với anh.”