Nhập Cốt Tương Tư

Chương 39: Chương 39




Ngày tiếp theo, Hà Ứng Hoan ngủ thẳng tới buổi trưa mới tỉnh lại. Y nhìn quanh bốn phía, Giang Miễn không còn trong phòng nữa nhưng nước rửa mặt đã được đặt bên giường, trên bàn cũng có vài thức đồ nhẹ nhẹ để ăn sáng.

Hà Ứng Hoan miễn cưỡng duỗi thắt lưng, nằm trên giường mà ngơ ngẩn cả người một lúc rồi mới bước xuống đất. Y vui vẻ ăn xong bữa trưa, khi vừa mới đẩy cửa phòng ra, y đã đối mặt với ánh mắt nộ khí bừng bừng của một nữ tử.

“Giang cô nương?”

“Tiểu tặc, sao ngươi lại đi ra từ phòng của cha ta?”

Hà Ứng Hoan bị bắt tại trận nhưng không hề hoảng loạn. Y chỉ nháy mắt một cái, đáp lại thản nhiên, “Ta và Cần Chi suy nghĩ tương đồng, nói chuyện hưng chí quá thì lên giường nói tiếp luôn.”

“Không biết xấu hổ! Tên tự của cha ta là để cho ngươi gọi sao?” Vừa nói xong nàng đã rút kiếm đâm thẳng về phía Hà Ứng Hoan.

Hà Ứng Hoan nhanh chóng tránh thoát một chiêu trong chớp mắt, cười hì hì nói tiếp, “Muội muội ngoan, muội giờ đã không còn giống như xưa nữa rồi. Cứ vũ đao lộng thương thế, vạn nhất động thai thì làm thế nào?”

“Ai là muội muội của ngươi?” Giang Diễm dựng mày liễu, cơn giận trong đôi con ngươi càng dâng lên cao, “Dù có thân thiết thế nào ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!”

Hà Ứng Hoan vẫn cứ cười cười, thay đổi bộ pháp khéo léo tránh được công kích của nàng. Y trêu ghẹo, “Muội không muốn làm muội muội ta, hay là làm chất nữ ta vậy? Ha ha, nghe rất được đấy.”

“Ngươi… đồ không biết thẹn!” Giang Diễm tức giận đến run cả người, nhưng vì nguyên nhân thân thể nên không thể sử dụng kiếm pháp, chỉ có thể đâm loạn một hồi.

“Ngại quá, ta đang vội chơi cờ với Cần Chi, xin lỗi không tiếp được.”

Hà Ứng Hoan chọn đúng thời điểm thoát khỏi vòng kiếm ảnh. Y chạy nhanh như gió qua một hành lang gấp khúc, lúc này mới trốn được dây dưa. Tuy trên người vẫn còn hơi đau nhức nhưng chỉ cần nghĩ mình vừa rồi trêu cợt được Giang Diễm, y đã đắc ý bật cười ha ha.

Nhưng vừa mới cười được nửa tiếng, y đã đụng phải một người.

“Tiểu tử thối, có chuyện gì vui đến vậy?”

“Sư, sư phụ? Người đã trở về rồi đấy à?”

“Ừ, sáng nay ta vừa mới về phòng đã phát hiện có một chuyện lớn xảy ra trong phủ.”

“Chuyện gì ạ?”

Ngô Tiếu Kiệt híp mắt, trầm giọng, “Ta hỏi ngươi, vò rượu lâu năm vi sư giấu dưới gầm giường đã đi đâu mất rồi?”

Hà Ứng Hoan đảo mắt, cợt nhả trả lời, “Hôm trước trăng sáng vô cùng, con đã lén đem ra ngoài uống cạn sạch với Cần Chi.”

Nói xong, y xoay người bỏ chạy.

Sớm đoán được trò này của y, Ngô Tiếu Kiệt vội vàng đuổi theo, hô lớn, “Tiểu tử thối, quay lại cho ta! Ngươi có biết ta đã mất bao nhiêu công sức mới mua được vò rượu ấy không? Rượu của sư phụ mà cũng dám trộm, ngươi đúng là càng ngày càng lớn mật!”

“Ha ha, thế này gọi là chưa khảo đã xưng có phải không? Sư phụ ngoài miệng nói đi tìm đại sư huynh, kì thực cả ngày đều tìm rượu uống, giờ còn không biết xấu hổ trách con à?”

“Ngươi!” Ngô Tiếu Kiệt chán nản chạy một lát sau thì ngừng lại, lời ngay lẽ thẳng nói, “Đại sư huynh ngươi lớn bằng ấy rồi chẳng lẽ còn đi lạc? Ta nghĩ nó tám phần mười là ham chơi mà thôi, chơi chán khắc trở về. Ta dò hỏi tin tức nó thuận tiện uống chút rượu, có gì là không đúng?”

Hà Ứng Hoan vẫn chạy không ngừng lại chạy thẳng đến rừng trúc mọi ngày vẫn hay luyện kiếm. Chạy vòng quanh mấy cây trúc, y đáp trả, “Chả nhẽ sư phụ đã quên những lời nhị sư huynh nói? Hắn dặn người mỗi ngày chỉ có thể uống tối đa một bầu rượu, nhưng giờ thì sao? Hừ hừ, nếu người cứ tiếp tục như vậy, cẩn thận hắn sẽ trở mặt đấy.”

Y vốn chỉ thuận miệng nói, ai ngờ Ngô Tiếu Kiệt nghe xong vẻ mặt liền trở nên u ám, kinh ngạc đứng ngơ ngẩn một chỗ.

“Sư phụ?” Hà Ứng Hoan lấy làm kinh hãi cũng ngừng bước theo, ngạc nhiên hỏi, “Có phải là người cãi nhau với nhị sư huynh không? Lần này xuất môn sao người không đưa nhị sư huynh theo cùng? Một mình ở trên núi, hắn có khi buồn muốn chết rồi.”

Ngô Tiếu Kiệt nhếch miệng cười khổ, “Các ngươi đều đã trưởng thành rồi, đâu còn nghe lời sư phụ nữa? Nhị sư huynh ngươi… ai, đừng nói đến nữa.”

Hà Ứng Hoan hiếm khi thấy được vẻ mặt mất mát của người kia thì ngạc nhiên hết sức. Y bất giác tiến thêm mấy bước, muốn mở miệng nói lời an ủi. Không ngờ Ngô Tiếu Kiệt đột nhiên đổi sắc mặt, túm lấy cánh tay y, cười lớn, “Tiểu tử thối, xem còn chạy được nữa không?”

“Sư phụ ăn gian!”

Ngô Tiếu Kiệt đắc ý hừ một tiếng, cong ngón tay búng trán Hà Ứng Hoan, “Mau, đền rượu cho ta.”

“Sư phụ…”

Hà Ứng Hoan oan oan ức ức nhíu mày, đang định mở miệng xin tha thì thấy có một bóng người bay vút tới. Người kia nhẹ nhàng ôm y vào lòng, cười nói, “Ngô đại ca, huynh lại bắt nạt Ứng Hoan đấy à?”

“Cái gì đấy? Rõ ràng là ngươi đã cưng chiều nó quá mức.” Ngô Tiếu Kiệt nhỏ giọng thì thầm vài câu, “Tiểu tử này trộm mất vò rượu ta khó khăn lắm mới kiếm được, ngươi nói xem ta có nên đòi nợ nó không?”

“Chỉ là rượu thôi mà, ta bồi thường huynh một vò là được.”

“Này này này, Giang huynh đệ, nếu ngươi cứ chiều chuộng nó như thế, Tiểu Hoan sẽ sinh hư đấy.”

“Thế sao?” Giang Miễn lấy lệ hỏi lại rồi cười khẽ.

Hà Ứng Hoan ôm thắt lưng hắn, cố ý làm mặt quỷ với Ngô Tiếu Kiệt.

“Nhìn thấy chưa?” Ngô Tiếu Kiệt chỉ tay nói, “Tiểu tử này càng ngày càng coi trời bằng vung.”

“A, không phải như vậy rất đáng yêu sao?” Giang Miễn cúi đầu nhìn Hà Ứng Hoan, con ngươi tràn ngập vẻ thâm tình, “Tính tình của Ứng Hoan… giống hệt Ngô đại ca hồi còn trẻ.”

Ngô Tiếu Kiệt nghe xong mới hơi bớt giận, không tranh cãi nữa mà ngạo nghễ đáp, “Tất nhiên là thế rồi! Cũng không biết nó là đồ đệ của ai.”

Hà Ứng Hoan thấy thế không nhịn được phì cười thành tiếng.

Giang Miễn cũng khẽ ho khan vài cái, cố nhịn cười.

Ngô Tiếu Kiệt không nhiều lời nữa, chỉ lắc lắc bầu rượu bên hông, than thở, “Các ngươi nếu cứ khanh khanh ta ta như vậy, ta sẽ đố kị đến chết mất. Quên đi, quên đi, các ngươi cứ tiếp tục, ta đi trước đây. Còn nữa, đừng có quên trả ta một vò rượu ngon đấy.”

Dứt lời, người nọ nhẹ nhàng xoay người lướt đi, cao giọng ngâm nga, “Hôm nay có rượu, nay say khướt. Ngày mai buồn đến lại mai buồn …”

Đợi Ngô Tiếu Kiệt đi rồi, Hà Ứng Hoan mới lui ra khỏi lòng Giang Miễn, “Sao mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng ngươi?”

“Ừ, có chút việc.” Giang Miễn nắm tay Hà Ứng Hoan, bước về phía thư phòng, “Ứng Hoan, ta có một vật muốn tặng cho ngươi.”

“Hả?” Hà Ứng Hoan sáng cả mắt, gương mặt lập tức giãn ra cười hỏi, “Là gì vậy?”

Giang Miễn cười mà không đáp. Đến trước cửa phòng, hắn mới nghiêng người nhìn thẳng y, chậm rãi mở tay trái ra.

Hà Ứng Hoan đưa mắt nhìn, chỉ thấy trong lòng bàn tay người kia là hai viên xúc xắc xinh xắn màu trắng ngần.

“A…” Nhớ lại chuyện trước kia, y không khỏi thấp giọng kêu thành tiếng, tâm thần hốt hoảng.

“Thế nào?” Giang Miễn nhíu mày, cười hỏi, “Ngươi không muốn à?”

Hà Ứng Hoan chỉ ngây người trong chốc lát rồi cũng cười rộ theo. Đoạt lấy hai viên xúc xắc xoay xoay trong tay, y nói, “Cần Chi, hay là chúng ta đánh cược đi.”

“Cược gì?”

Hà Ứng Hoan đảo mắt, lặng lẽ nói mấy câu bên tai Giang Miễn.

Giang Miễn cười khẽ một tiếng rồi kéo Hà Ứng Hoan vào trong thư phòng. Hắn nghiêng người hôn lên gò má y, dịu dàng đáp, “Hình như có cược thế nào, ngươi đều là người có lợi.”

Hà Ứng Hoan ha ha cười không ngừng, tiện tay tung xúc xắc để chúng đảo vòng quanh mặt bàn.

Hồng đậu tương tư, lanh canh xúc xắc

Tương tư nhập cốt ai người biết chăng?

— TOÀN VĂN HOÀN —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.